… Phong thủy…
Khi hàng loạt tin đồn về bùa ngải, ma mị và những câu chuyện về “ma” xuất hiện tại khu mua sắm bỏ hoang này lại càng khiến nhiều người rùng rợn hơn.
Thuận Kiều, một công trình đồ sộ với thiết kế gồm 3 tòa nhà chọc trời, tọa lạc tại vị trí đắc địa của Sài Gòn. “Nhạy bén về kinh tế” là điều mà dư luận vẫn thường nhắc đến trước khi tòa nhà này được hình thành, bởi nó nằm trên trục đường chính của khu thương mại sầm uất. Thậm chí, một số chuyên gia phong thủy còn khẳng định, tọa lạc đúng “long mạch” của thành phố, dễ đạt được vượng khí.
Giờ đây, sau 16 năm, mọi lời tiên đoán đã không thành sự thật. Số lượng hộ về ở cực kỳ thưa thớt, nhiều năm qua các chủ căn hộ đua nhau rao bán nhưng giá càng xuống càng khan hiếm người mua. Kinh hoàng hơn nữa khi hàng loạt tin đồn về bùa ngải, quỷ ám và những câu chuyện về “ma” xuất hiện trong tòa tháp bỏ hoang này càng khiến nhiều người rợn tóc gáy. Để rộng đường dư luận, nhóm Phóng viên chúng tôi vào cuộc làm sáng tỏ sự thật.
Trong cuộc trò chuyện, với anh Lê Minh Xuân taxi:
“Bản thân tôi đã từng là nạn nhân của những “oan hồn ” này. Tôi nhớ rất rõ, đó là vào dịp Trung thu cách đây 2 năm, khi tôi đang nằm ngủ gà ngủ gật trên xe vì vắng khách thì nhận được điện thoại của một khách hàng nữ gọi đón tôi ở Thuận Kiều… Qua giọng nói, tôi đoán rằng cô ấy còn trẻ. Vì vội vàng nên tôi tưởng là khách quen nhưng khi đến nơi thì chẳng thấy bóng dáng ai cả. Lúc này nhìn đồng hồ đã gần 12h đêm, 3 ngọn tháp lơ lửng nhưng chỉ còn lại vài ánh đèn leo lét, tôi chợt thấy ớn lạnh sống lưng. Yên tâm, tôi gọi lại vào số máy kia thì chỉ nghe thấy tiếng khò khè. Tôi đã hoảng sợ và làm rơi điện thoại”.
… Bạn đang đọc truyện Bí ẩn Thuận Kiều vs chung cư Trần Hưng Đạo tại nguồn: http://truyensextv69.com/bi-an-thuan-kieu-vs-chung-cu-tran-hung-dao/
Khi Lê Minh Xuân kể chuyện này cho mọi người nghe, ai cũng bảo đó là “linh hồn quỷ dữ” của cô gái chết trẻ năm xưa. Theo đó, vào năm 2005, một cặp đôi vào nhà hàng ăn uống nhưng không hiểu sao anh chàng này đã rút súng bắn chết người tình tại chỗ. Có lẽ, cô ấy chết oan nên “linh hồn” vẫn chưa được siêu thoát mà vẫn quanh quẩn ở khu nhà này để trêu chọc mọi người”.
Anh Lê Minh Xuân tỏ ra lo sợ.
Dù anh Lê Minh khuyên can và kể cho chúng tôi nghe câu chuyện mang màu sắc tình yêu và kinh dị, chúng tôi cũng quyết định đến 190 Hồng Bàng, P. 12, Q. 5 vào một buổi tối rằm. Bên ngoài, đường phố vẫn nhộn nhịp trái ngược với khung cảnh yên tĩnh bên trong Thuận Kiều.
– Này, cô có tin trên đời có ma không Hoa?
Một đồng nghiệp nữ hỏi…
Tôi quay sang nhìn cô ấy và trả lời:
– Tôi không biết vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy ma.
Dứt lời tôi và nữ đồng nghiệp hôn lên môi nhau say đắm thì bất thình lình một bóng đen lướt qua thấy vậy chúng tôi lập tức đuổi theo. Đuổi theo bóng đen một hồi, đã không thấy đâu. Chỉ thấy trước mặt bạn là 3 tòa nhà cao chót vót hình 3 cây nhang.
Riêng Tòa nhà A dường như đã không còn sự sống của con người từ lâu, không một ánh đèn, bóng tối bắt đầu bao trùm. Chọn tòa nhà B là địa điểm khám phá đầu tiên, chúng tôi từ từ bước vào. Là khu mua sắm phức hợp nhưng hầu như chỉ có người bán mà không có khách hàng.
Thấy chúng tôi, một nữ nhân viên ngước nhìn rồi cúi xuống dán mắt vào điện thoại để chơi game. Đi dọc hành lang tầng 2 tháp B, chúng tôi không khỏi giật mình trước hàng trăm ki – ốt bỏ hoang. Bên trong, hàng hóa hóa chất nhiều, nhiều mặt hàng phủ vải bố, bụi bặm, mạng nhện giăng đầy.
– Không biết tại sao ở đây lại bỏ hoang thế nhỉ?
– Cái này tôi không biết, muốn biết thì phải hỏi bảo vệ.
Những hành lang dài nối tiếp nhau, thang cuốn đã không hoạt động từ lâu. Không gian rộng lớn không một bóng người, và chúng tôi có thể nghe rõ tiếng bước chân của chính mình vang vọng. Từ tầng hai, chúng tôi luồn qua một cánh cửa, leo lên cầu thang hẹp, tối tăm để lên khu chung cư. Vừa lên đến đầu cầu thang, chúng tôi gặp ngay một chiếc thang máy bỏ hoang nhưng cửa mở, bên trong điện lờ mờ, thảm bị xé toạc. Ở cửa thang máy, những nén hương đã cháy có lẽ đã được cắm từ lâu.
Bỗng một bàn tay vỗ nhẹ vào vai chúng tôi. Quay người lại, thấy một anh thanh niên vẻ mặt nghiêm nghị nói với chúng tôi:
– Con gái đến nơi hoang vắng này không sợ nguy hiểm sao? Thang máy này có “ma”, đêm đêm người ta thường nghe tiếng “quỷ” khóc gọi nhau nên cắm bao nhiêu nén hương, giờ chuyển hết rồi, không còn một người, các cô xuống đi.
Sau khi cảnh báo chúng tôi, thanh niên này nhanh chóng rời đi.
– Này, anh có nói rõ được không?
Anh ta không nói một lời nào chỉ lặng lẽ bỏ đi khiến đồng nghiệp nữ của tôi khó chịu và lí nhí vài câu.
Qua tìm hiểu và trò chuyện với những người dân ở đây, chúng tôi còn biết thêm một thông tin kỳ bí về bùa ngải lỗ ban.
Có truyền thuyết kể rằng, khi những người thợ biết sử dụng Bùa Lỗ Ban thì cứ 10 nhà họ phải “yểm ” để cúng tổ tiên. Gặp phải nhà thứ 10 đối xử tốt với mình, những học trò Lỗ Ban đó phải dựng một ngôi nhà giả để “phù hộ “, sau đó đốt bỏ để khỏi bị Tổ Tiên trách phạt. Có rất nhiều truyền thuyết khác trong dân gian kể về những người thợ “yểm bùa ” thì ngôi nhà đó gặp phải hậu quả vô cùng thảm khốc cho gia chủ.
Trở lại với tin đồn Thuận Kiều, từ khi công trình này khởi công xây dựng, do bất cẩn trong quá trình làm việc nên 3 người gồm thợ điện và thợ hồ đã bỏ mạng tại đây.
Những cái chết này khiến nhiều người đồn đoán rằng: “Do không được bồi thường thỏa đáng nên giữa chủ đầu tư và nhà thầu đã nảy sinh mâu thuẫn. Người chủ thầu này vì tức giận đã đưa một pháp sư từ Hong Kong đến dùng phép thuật yểm bùa thả yêu ma vào bên trong để quấy nhiễu. Vì thế không thể để Thuận Kiều thịnh vượng trở lại?”
Chúng tôi tiếp tục khám phá. Ở ngoài dãy hành lang, chúng tôi gặp chị Tuyết, khoảng 40 tuổi, sống tại đây cho biết:
“Tôi nghe nhiều lời đồn thổi về “ma quỷ”, nhưng nói thật là “ai làm nấy”, ai nấy ăn”, nếu chúng ta không chạm vào chúng, chúng sẽ không làm hại chúng ta, nên tôi vẫn chấp nhận ở lại đây. Và mọi người nói, ‘ma’ hay gì đó đại loại như đi loanh quanh ở đây, nhưng tôi ở đây lâu lắm rồi, và tôi chả thấy gì cả.”.
Sau đó, chúng tôi được một gia đình khác mời đến thăm nhà khá nhiệt tình, trò chuyện với chúng tôi tại phòng khách, anh Lâm (38 tuổi, nhân viên truyền thông) vui vẻ:
“Căn hộ vợ chồng tôi thuê có diện tích 70m2 gồm 3 phòng ngủ, phòng khách, bếp và 2 toilet. Lúc đầu thấy trần nhà thấp quá nên không thích lắm vì có cảm giác ngột ngạt luôn, nhưng ở lâu rồi cũng quen. Phòng ngủ của vợ chồng tôi tương đối rộng nhưng phòng của các con lại rất chật, chỉ kê được một chiếc giường đơn, một chiếc bàn học và một chiếc tủ quần áo nhỏ.”
“Ngày trước đêm nào cháu cũng bị bóng đè, có đêm cháu cứ quấy khóc không chịu ngủ. Lúc đó vợ chồng tôi cũng nghĩ đến những thứ “dơ bẩn” mà người ta đồn đoán. Nhưng sau khi nghiên cứu kỹ căn phòng, vợ chồng tôi mới biết rằng, do quá chật hẹp nên khi ngủ, bị thiếu oxy và sinh ra trạng thái mệt mỏi như vậy, chứ trong phòng hoàn toàn không có gì liên quan đến ma quỷ cả.”
“… Ma quỷ…”
Nạn nhân là một cô gái sinh viên còn rất trẻ và một nam thanh niên – được xác nhận là trung sĩ đội CSHS TP. Qua điều tra, sau khi ăn cơm tối cùng nhà gái, cả 2 xảy ra cãi vã. Lúc đó anh dừng xe dưới chân cầu Thuận Kiều. Cãi vã to tiếng, đỉnh điểm là hiểu lầm người yêu lén lút lén lút sau lưng mình với người thứ ba. Không thể kiềm chế, anh ta rút súng dí thẳng vào đầu bạn gái. Cô gái hét vào mặt anh ta:
“Dừng lại, anh bình tĩnh cất súng đi nghe tôi giải thích…”.
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
… pằng… pằng…
Sau đó, hắn giết cô gái, hắn ôm xác cô gái, vừa khóc vừa cười như điên rồi vớ lấy khẩu súng chĩa vào đầu và hét lên “Anh đến với em”.
Người dân xung quanh khu chung cư Thuận Kiều lúc đó cho rằng anh bị điên vì ma quỷ ở đây ám anh ta nên mới xảy ra vụ án.
Câu chuyện này rất giống như những gì anh Lê Minh Xuân kể.
… Hiện tượng kỳ lạ…
Người kể câu chuyện này xảy ra vào năm 2010 là một lập trình viên tên Đạt của một công ty phần mềm có trụ sở tại Hàn Quốc, thường xuyên đi làm về muộn nên đã nhiều lần gặp phải những hiện tượng kỳ bí tại phòng 303 chung cư Thuận Kiều. Sau khi tự kiểm tra, Đạt hỏi lại các bạn cùng phòng thì họ cũng xác nhận thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nước chảy trong bếp hoặc nhà tắm khi ở lại khuya.
Thông thường hiện tượng trên xảy ra vào khoảng 20h tối trở đi, khi bắt đầu có tiếng nước chảy, mặc dù họ biết chắc rằng không có ai trong phòng. Chính vì vậy không ai dám ở lại làm muộn, chỉ có Đạt không biết. Thậm chí, những người ở phòng 304 cũng nhiều lần nghe thấy những âm thanh kỳ lạ. Và tất nhiên, họ đã thuê dịch vụ chuyển nhà để chuyển đến một nơi khác sau nhiều lần chứng kiến cảnh tượng kỳ quái.
Phải nói là lý lịch căn phòng 302 tầng 30 này là do 1 bác bảo vệ lớn tuổi cho biết có 2 vợ chồng việt kiều cũng thuê, sau 1 thời gian đề nghị chuyển từ 302 về 301. Nhưng không lâu sau đó. Sau đó, họ tìm đến một dịch vụ chuyển nhà trọn gói để dọn ra ở riêng. Lý do vì sao thì họ không nói, chỉ biết là hôm đi họ thắp hương ở căn 301 và cắm 3 cây nhang vào nắm cửa căn 302. Họ cũng nói không nên cho ai thuê căn hộ tầng 30, hỏi lý do thì họ im lặng, không trả lời.
Bác bảo vệ biết Đạt là người của công ty phần mềm này hiện đang thuê 303,304 nên đã báo lại và khuyên Đạt nếu thấy gì lạ thì đừng sợ, hạn chế ở lại quá khuya. Vì vậy, hiện tại, các căn hộ tầng 30 tòa C không có ai thuê, trừ công ty của anh Đạt với 2 căn hộ 303,304. Tầng 30 có 8 căn hộ, 6 căn hộ còn lại bỏ trống hoàn toàn.
Lúc này Cửa sổ của căn hộ 302 mở toang, mặc dù không có ánh sáng nhưng với ánh sáng từ phòng tắm chiếu qua, Đạt vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt của một phụ nữ trẻ đang nhìn mình, mặc dù Đạt không thể nhìn rõ mặt.
Đến bây giờ Đạt vẫn không biết cái khuôn mặt đó nhìn từ cửa sổ 302 vào phòng tắm 303 đêm hôm đó là cái gì vì nơi đó không có ai ở cả.
Còn lý do công ty của Đạt thuê ngay tầng lầu này của nhà Thuận Kiều thì phải là sếp của anh ta. Ông chủ là một người Hàn Quốc khoảng 50 tuổi, sang Việt Nam quản lý, thuê nhà rồi mở văn phòng. Đạt phải thừa nhận rằng mình ngưỡng mộ ông ấy vì sự bướng bỉnh và không sợ ma. Ông ấy thích thuê tầng cao vì thoáng mát yên tĩnh, cảnh đẹp. Bạn nghĩ ban đêm ở tầng 30, một mình ngủ ở 303 chung quanh, như vầy gan ông ấy lớn bao nhiêu.
Trong một lần đi ăn tối với công ty, trong lúc say rượu, Đạt đã kể lại chuyện này. Đạt hỏi ông chủ ngủ nên tối có sao không. Ông bảo không gì, nhưng đôi khi nửa đêm tỉnh dậy đi tiểu và nghe có tiếng lạch cạch như tiếng bước chân dưới nhà, nhưng lại không thấy ai. Rồi có lúc đang ngủ thì nghe tiếng người nói chuyện liền tỉnh dậy đi quanh kiểm tra nhưng không có ai. Tuy nhiên, ông vẫn ở đó, ăn và ngủ mọi lúc. Riết Đạt coi ông chủ của mình như người từ âm phủ.
Hiện tại Đạt không còn làm việc ở đó nữa, nhưng nhiều khi đi ngang qua chỗ làm cũ, không khỏi rùng mình dù nhìn lên khu C, nơi công ty cũ từng làm việc, tối om không một ánh đèn. Có lẽ không ai khác có can đảm để chuyển đến đó. Lâu lâu Đạt liếc nhìn căn hộ 302 vẫn nghe thấy tiếng bước chân và bóng dáng người phụ nữ ấy sau khung cửa sổ nhìn xuống.
Sau sự kiện đó, ở Thuận Kiều cũng có nhiều câu chuyện ma quái được thêu dệt nên. Có người kể, thỉnh thoảng cứ khoảng 4 – 5h sáng tôi đi tập thể dục lại thấy bóng một nam một nữ đứng ở bến xe buýt, chốc chốc lại nhìn một người qua lại. Than vãn cuộc sống của mình. Một người chết oan, một người tự tử nên linh hồn không được siêu thoát. Có người nói, mỗi khi trời tối, nên tranh thủ thời gian dọn dẹp quầy hàng càng sớm càng tốt, kẻo trễ giờ, nếu không sẽ gặp ngay hồn ma cô gái bay tới bay lui trong hành lang. Sau đó ghé qua quán để trêu chọc. Có một nữ nhân viên bảo vệ nọ, nửa đêm đang trực thì tình cờ gặp một cô gái mặt đầy máu xuất hiện trước mặt. Thế là nữ nhân viên bảo vệ đó mặt mày tái nhợt, thẫn thờ và ngất xỉu.
Mãi về sau, khi mọi thứ đã dần thay đổi, quá khứ mới được quên đi. Thuận Kiều được nâng cấp và thay màu mới, từ đỏ sang xanh, rồi đổi tên thành The Garden Mall, rồi mọi thứ sẽ yên bình thuận lợi, sinh hoạt sẽ thuận tiện hơn. Công việc kinh doanh đang dần trở lại. Nhưng có vẻ vì quá khứ quá huy hoàng và gây khá nhiều ám ảnh nên Thuận Kiều vẫn chưa thể lấy lại phong độ như xưa…
… Thuận Kiều vào 12h đêm…
Công việc của Tuấn là vận chuyển đàn piano cơ (loại nặng) nên thường xuyên có cơ hội ra vào các cao ốc, chung cư trên địa bàn TP. HCM.
Cách đây khoảng 5 năm, Tuấn nhớ lần đó là gần ngày 20 – 11, khách của anh là con nhà gia giáo, có cô con gái học piano và học trường năng khiếu trên đường Trần Bình Trọng. Cô gái đó chuyển cây đàn ở nhà mình ở Thuận Kiều đến trường để phục vụ văn nghệ 20/11 nên nhóm của Tuấn có cơ hội vào Thuận Kiều. Tuấn vẫn nhớ có gia đình trọ tại phòng 3301 lô C Thuận Kiều, sáng đến lấy đàn mang đi, nhóm của Tuấn vào Thuận Kiều, lạ là cả 3 lô đều không có người ở, chỉ có một gia đình bác sĩ ở lô C. Thuận Kiều vẫn có bàn bảo vệ gần thang máy, muốn lên phải nhờ chủ nhà dắt xuống mới được vào.
Lên đến phòng 3301, nhóm Tuấn để ý đây là tầng cao nhất, trong nhà còn có một gác lửng nhỏ nữa, bên dưới có 3 phòng nhỏ và 1 phòng sinh hoạt chung, chắc là phòng vip nên khá rộng. Khi đem đàn vào thang máy để lấy xuống, do thang máy hơi nhỏ nên phải dựng đàn đứng để vào thang máy, có bác bảo vệ giúp khóa thang máy để cho vào, Tuấn kêu tắt thang máy rồi các tầng khác có bị ảnh hưởng không… Bác bảo vệ nói:
“Không sao, cả khu này chỉ có gia đình này thôi, tôi tắt thang đi đừng để nó tự động đóng cửa.”
Mở cửa ra, sáng sớm mọi thứ cũng rất bình thường, chỉ thấy hành lang có chút âm u mà thôi.”Lạnh lẽo.”
21h, nhóm Tuấn lấy đàn từ trường về và đến 10h tối thì đến Thuận Kiều, việc giao hàng thường phải đi qua cổng sau (gần chợ Tân Thành và nhà xe gần đó). Thấy nhóm của Tuấn đến vào ban đêm, các nhân viên bảo vệ có vẻ rất khó chịu, họ bảo về phòng làm việc, không được ra hành lang đấy. Một bạn trong nhóm chợt nhớ ra điều gì nói rằng “chết cha, nghe nói Thuận Kiều nhiều ma lắm, chắc không có ai ra đó đâu”.
Nó nói xong thì ai nấy đều cảm thấy lạnh sống lưng và bắt đầu để ý tại sao trong 3 lô chỉ có 1 gia đình, ai nấy đều sợ hãi, chạy sang phòng 3301, vì cây đàn này là đàn grand (piano 3 chân). Phải mất khoảng 30 phút để lắp ráp.
Tuấn mới bắt đầu để ý, phòng có 3 phòng ngủ riêng biệt, nhưng lạ thay, cả nhà gồm 4 người, tất cả đều tập trung ở phòng khách ngủ chung, không ai ngủ phòng riêng, nên Tuấn hỏi tại sao, anh chủ nhà mới ậm ừ trả lời là quen rồi.
Đúng lúc này, bạn của Tuấn phải đi tiểu để đi vệ sinh nên hỏi nhà vệ sinh ở đâu, chủ nhà cho biết nhìn thấy nhà tắm ở tầng lửng.
Chả hiểu sao nhà vệ sinh lại ở tầng lửng, lạ quá, nó vừa bước lên tầng lửng quay xuống gọi Tuấn:
“Ê Tuấn ghê quá, đi với tao đi”.
Tuấn ôm bụng cười:
“Nhát gan quá, có gì phải sợ”.
Tuấn đi trước, nó đi sau, vừa đến tầng lửng, anh lập tức hết hồn, đập vào mắt anh là bức tường gạch dài khoảng 3m, cao 1m5 để ảnh ông bà trong nhà kèm theo ánh đèn vàng. Bóng đèn chớp tắt chớp tắt trong bóng tối. Cảnh tượng trở nên rất rùng rợn.
Tuấn quay xuống nói:
“Mày lên đi, tao đứng ngay dưới chân cầu thang đợi mày, ghê lắm”.
Anh chủ nhà nói vọng lên:
“Không có việc gì, người trong nhà cả mà?”
Trời ơi, nó nói có cho tiền nó cũng không dám lên, thế là nó nhịn tiểu luôn.
Sau khi lắp ráp xong, nhóm của Tuấn thanh toán rồi ra về thì chủ nhà yêu cầu ấn xuống thang máy, không cần thẻ từ. Từ phòng 3301 ra thang máy phải đi 1 khúc 1 khúc cua, ui, giờ mới để ý, buổi tối ở Thuận Kiều đèn hành lang xài đèn vàng luôn, nhìn hành lang dài dưới ánh đèn. Sắc vàng làm cho cái lạnh trở nên ám ảnh.
Bắt đầu hốt hoảng, chui vào thang máy, nhóm có khoảng 5 người, từ tầng 33 xuống tầng G mất khoảng 2 – 3 phút, có 1 thằng trong nhóm, nghịch ngợm bằng cách bấm vài nút chọn tầng thang máy, rồi Kẹt khoảng 3 tầng, mà thang máy này cũ rồi, bấm nút 2 lần cũng không thể hủy lệnh nên cảm giác sợ hãi ập đến, cứ tưởng tượng, thang máy đến tầng 31, cửa thang từ từ mở ra, hành lang bóng đèn không bật, trước cửa thang máy một bóng tối bao trùm, chỉ có ánh đèn thang máy hắt ra, gió lạnh thổi vào thang máy.
Cảm giác thật kinh khủng, chỉ cần nhìn thấy ai hay một bóng đen lướt qua là đủ hiểu anh ta, 1 thằng trong nhóm sợ quá hét lên “Trời ơi, sợ quá, có ai vào không vậy?”… sao cửa thang lại mở ra thế?”.
Cả nhóm không ai nói câu nào, thở không ra hơi, Tuấn ra dấu liên tục (Tuấn theo đạo thiên chúa), cả nhóm chỉ chờ có gì đó xuất hiện là hét lên may mắn thay không có gì xảy ra cả, cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, cả nhóm vẫn còn lo sợ có cái gì đó lao vào trêu chọc cả nhóm, 2 tầng tiếp theo cũng như vậy, chỉ khoảng 4 phút thôi mà cứ như 2 – 3 tiếng vậy.
Lần đầu tiên trải qua cảm giác sợ hãi như vậy, đứa nào cũng chửi thằng bạn ngu, ra khỏi Thuận Kiều cảm giác như vừa thoát khỏi chốn kinh hoàng, nhìn lên mấy căn phòng trên Thuận Kiều chỉ toàn một màu đen, không một bóng người. Bác bảo vệ có vẻ biết nỗi sợ của cả nhóm, nên cho rằng là nhóm gặp may mắn, còn nhóm bảo vệ khác ngồi bên dưới chỉ lo có chuyện gì xảy ra với nhóm sẽ làm chung cư náo loạn, ôi, may quá.
Từ đó Tuấn biết thêm về Thuận Kiều, rồi nghe người ta nói ghê lắm, anh tài xế có ông em cũng thuê ở Thuận Kiều nói ban đêm nghe nó chạy ngoài rồi la hét như cái chợ có ma… thì dọn đi chỗ khác.
… phong thủy…
Có tin đồn rằng công ty của nhà đầu tư Hồng Kông bỏ tiền ra xây dựng tòa nhà không phải vì mục đích kinh doanh, mà để đảm bảo sự thịnh vượng không thoát ra ngoài. Cũng có người cho rằng, tòa nhà thoạt nhìn giống như ba cây nhang, một mặt là cách phong ấn không cho tà khí xâm nhập, mặt khác có tác dụng giữ chân long mạch cho khu vực…
Nghe vậy, tôi và đồng nghiệp nữ cũng tin rằng trên đời không có ma quỷ. Đó chỉ có thể là trí tưởng tượng của con người hoặc do không khí trong chung cư không được lưu thông.
Vị đại diện chính quyền cũng thừa nhận suy nghĩ của tôi và đồng nghiệp nữ:
“Chúng tôi cũng nghe tin đồn về Thuận Kiều có ma, thậm chí có người nói trong bản vẽ kiến trúc xây 3 tòa tháp theo hình chữ Sơn nhưng không biết thực hư ra sao. Xây xong mà là hình 3 nén nhang nên “quỷ dữ” tứ xứ bám víu vào.
Rồi cũng có người nói Thuận Kiều như con thuyền có 3 ống khói, nhưng do thiết kế phần dưới không đúng nên con tàu chìm dần.
Nhưng chúng tôi xin khẳng định rằng, đó hoàn toàn là những câu chuyện bịa đặt, tưởng tượng của nhiều người và hoàn toàn không có chuyện “ma”, “quỷ” ở đây.
Lúc này, một người phụ nữ quét dọn đi ngang qua và nghe thấy chúng tôi đang bàn luận về khu chung cư. Thì vội vàng lên tiếng nói:
– Các người không tin vào ma quỷ… Nhưng nó có thật đó.
– Ối giời chị Hồng àh, chị cũng tin vào ma quỷ ưh mấy chuyện bịa đặt ấy.
Một vị cán bộ đại diện lên tiếng.
Hóa ra người phụ nữ quét dọn tên Hồng đã có hơn 40 năm kinh nghiệm làm việc ở đây. Ngồi trò chuyện một lúc với đại diện chính quyền, tôi và nữ đồng nghiệp cũng tạm biệt ra về.
Trên đường về, tôi và nữ đồng nghiệp đi ngang qua khu C thì bất giác ngẩng mặt lên và vô tình liếc qua ô cửa sổ phòng 302.
Đằng sau khung cửa sổ phòng 302 là bóng dáng một người phụ nữ đang nhìn tôi và nữ đồng nghiệp với nụ cười quỷ dị. Quá kinh hãi tôi và nữ đồng nghiệp hét lên một tiếng rồi bỏ chạy thật nhanh ra khỏi khu C.
Tôi xin phép tả một chút xíu về kiến trúc của Thuận Kiều.
… Kiến trúc, tâm linh không phù hợp…
Cấu trúc tòa nhà của Thuận Kiều cũng không được ưa chuộng. Nhược điểm của căn hộ tại các chung cư là có diện tích nhỏ, trần thấp gây bí bách và không phù hợp. Hành lang, cầu thang nhỏ gây cảm giác ngột ngạt, chật chội. Được biết, đây là thiết kế phổ biến tại Hong Kong nhưng lại không phù hợp với người Việt Nam.
Một trong những nguyên nhân chính khiến Thuận Kiều không có người ở là do yếu tố phong thủy, tâm linh.
Đầu tiên, hình thức của dự án này bị đánh giá là không đẹp. Với 3 tòa tháp chung cư thì số 3 là con số xấu trong phong thủy.
Hơn nữa, nhìn từ xa công trình giống như 3 cây nhang hoặc một đoàn tàu với 3 khối lớn phía trên. Phần thân trên quá nhỏ, các đường nét thiết kế mảnh mai khiến công trình mất cân đối, thiếu cảm giác vững chắc, tăng cảm giác nặng nề.
Thứ hai, về mặt tổng thể, tòa nhà Thuận Kiều được xây dựng theo kiểu lô cốt, gây mất cân bằng âm dương nghiêm trọng. Theo đó, công trình có âm cực vượng với ba tầng cao vút, ngược lại dương suy dẫn đến xuống cấp, chống đối.
Thứ ba, giữa khu B và khu C có con đường đi thẳng từ trước ra sau tòa nhà, cổng chính đối diện trực tiếp với cửa sau khiến cho sự thịnh vượng vào và ra rất nhanh. Đó là lý do vì sao các thương gia hầu như không dám đến đây thuê mặt bằng.
Thứ tư, thiết kế hành lang Đông Tây trải dài suốt toàn bộ phần dưới của tòa nhà như một hang động lớn.
Sự trống trải của hành lang làm cho luồng khí tốt thoát ra ngoài nhanh chóng. Điều này dễ khiến những người sinh sống tại đây trở nên nóng nảy, làm việc gì cũng không suôn sẻ.
Cuối cùng, tòa nhà cũng vướng phải tin đồn có bùa ngải, “ma quỷ” được lan truyền bởi nhiều người dân sống tại đây. Chính vì vậy, nhiều hộ dân đã dọn ra khỏi khu thương mại này khiến khu chung cư ngày càng vắng vẻ.
… Thuận Kiều có thực sự bị ma ám…
Khoản vài tháng sau tôi quay lại chung cư Thuận Kiều để điều tra thêm.
Thuận Kiều lâu nay gắn liền với những lời đồn đại ma quái. Từ năm 2010 đến nay, một số người dân ở đó đã chứng kiến và truyền tai nhau. Đó là những câu chuyện kinh dị khiến người nghe phải “sởn gai ốc” dù Thuận Kiều nay đã mang một diện mạo mới.
Nhưng vẫn còn đó những dư âm của quá khứ khiến công việc và sự thịnh vượng của khu chung cư này vẫn chưa thể vực dậy.
Những câu chuyện ma về Thuận Kiều có rất nhiều nào là ma dẫn dụ con người, nào là hù dọa, vv… dù gì nó cũng chỉ là lời đồn thổi của người dân xung quanh.
Sau nhiều năm bị bỏ hoang, Thuận Kiều đang là cái tên được chú ý nhiều nhất trên mạng xã hội, khiến cộng đồng mạng xôn xao sau thông tin nơi đây sẽ được trưng dụng để làm bệnh viện dã chiến điều trị Covid – 19… Mọi thứ liên quan đến Thuận Kiều đều xoay quanh những câu chuyện về tâm linh không thể giải thích được.
Thuận Kiều được xây dựng từ năm 1994, do Công ty TNHH MTV Xây dựng Thương mại Sài Gòn 5 (thuộc Tổng Công ty Địa ốc Sài Gòn TNHH MTV) và Công ty TNHH MTV Kings Harmony Int của Hong Kong làm chủ đầu tư.
Thuận Kiều tồn tại được 27 năm.
Năm 2015, Thuận Kiều được tái thiết và đổi tên thành Garden Complex.
Theo như nhận định của nhiều chuyên gia, Thuận Kiều bị bỏ hoang vì những nguyên nhân sau:
– Thiết kế sai lầm…
– Phạm phong thủy…
Chuyện ma Thuận Kiều có thật không? Đó luôn là câu hỏi khiến nhiều người tò mò khi đến với khu chung cư này. Trên thực tế, những câu chuyện ma ở Thuận Kiều vẫn chỉ dừng ở mức đồn đoán, truyền tai nhau. Cho đến nay, vẫn chưa ai kiểm chứng thực sự những tin đồn này và người dân vẫn tiếp tục chìm đắm trong những câu chuyện hoang đường, đen tối.
Lúc này, tôi và bác bảo vệ đang nói chuyện về vụ ma quỷ ở khu chung cư này. Rồi vô tình nhìn thấy một người phụ nữ tên Hoa gì đó mà tôi và nữ đồng nghiệp đã gặp cách đây vài tháng.
Tôi đứng dậy chào tạm biệt bác bảo vệ và chạy về phía người phụ nữ. Người phụ nữ nhìn thấy tôi và mỉm cười chào đón tôi.
– Xin chào, hôm nay cô đến đây để tìm hiểu về khu chung cư này?
Tôi mỉm cười trả lời:
– Vâng hôm nay con quay lại đây để tìm hiểu lại khu chung cư này.
Người phụ nữ đặt cây lau nhà xuống, quay đầu nhìn khu C thở dài nói:
– Cô có nhìn thấy cửa sổ của nhà 302 không?
– Dạ con có thấy sao thế cô?
– Căn hộ đó từng có một người phụ nữ sống trong đó không biết vì lý do gì, một đêm nọ, người phụ nữ đó đã treo cổ tự tử bên cửa sổ. Những người sống quanh chung cư đó hàng đêm đều nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng bước chân bên trong căn hộ. Một ngày nọ, có một thanh niên đi ngang qua và nhìn thấy một người phụ nữ bị treo cổ, nhưng điều kỳ lạ là người phụ nữ đó nở một nụ cười quái dị với anh ta. Quá hoảng sợ, anh ta hét lên kinh hoàng rồi ngất đi. Sau khi tĩnh lại, anh ta phát hiện mình đang nằm trong căn hộ đó…
Lúc này, người phụ nữ dừng lại với khuôn mặt xanh xao như tàu lá chuối. Thấy sắc mặt người phụ nữ là lạ, tôi vội hỏi.
– Rồi tiếp theo là gì?
Người phụ nữ hít một hơi thật sâu rồi đáp:
Anh trợn trừng mắt lên và tắt thở.
Nghe vậy, tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên hỏi lại người phụ nữ.
– Có gì sai sai ấy sao mà tự dưng trợn mắt mà chết?
– Hazzz… anh ta chết vì…
Người phụ nữ chưa nói hết câu thì một cô gái trẻ bước đến hét vào mặt:
– Này cô Hoa, đừng đem mấy chuyện vớ vẩn đó ra nói. Trên đời không có ma quỷ chứ, lo làm việc của mình đi.
Sau đó cô ta quay sang tôi và hỏi:
– Cô là ai, sao lại vào đây, bảo vệ đâu đuổi ra ngoài cho tôi?
Bác bảo vệ chạy đến hỏi:
– Có chuyện gì vậy cô?
Cô ta chỉ vào mặt tôi nói:
– Cô gái này là ai, ai cho phép vào đây?
– À… cô ấy là phóng viên của một tòa soạn báo, đến đây để tìm hiểu về khu chung cư này cô ạ.
– Vậy ah… vậy ai cho cô này vào đây…
Giọng điệu của cô ấy càng lúc càng khó nghe, thấy thái độ gây gắt của cô ta như vậy bác bảo vệ vội dắt tôi ra ngoài rồi lắc đầu nói.
– Tôi xin lỗi… cô ấy là hội viên hội phụ nữ ở đây, khu đó là khu của cô ấy. Tốt nhất là cô đừng đến đó.
– Làm sao một hội viên hội phụ nữ có thể có quyền hạn ở đây? BQT có ý kiến gì không?
Bác bảo vệ lại nói:
– Vì cô ấy đã mua cả khu ở đó.
Nói xong, bác bảo vệ quay lưng bỏ đi, để tôi một mình ở khu b. Lúc này trong đầu tôi hiện lên rất nhiều câu hỏi vì sao người phụ nữ ở căn hộ 302 treo cổ tự tử và cái chết kỳ lạ của nam thanh niên cũng ở trong căn hộ 302 liệu trên đời này có ma quỷ không?
Tôi đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình thì đột nhiên điện thoại reo lên làm tôi giật mình. Bấm nút nghe máy.
– Alo, tôi Như đây ai đầu dây đấy?
Đầu dây bên kia có tiếng một cô gái:
– Cô có phải Như không… tôi có chuyện muốn nói với cô, được chứ?
– Ừ, tôi đây, vậy cô là ai, làm sao biết số điện thoại của tôi?
– Điều này cô không cần biết chỉ cần cô và tôi gặp nhau để nói chuyện là được rồi.
Tôi suy nghĩ một hồi thì lên tiếng:
– Ok… gặp nhau ở đâu?
– Gặp nhau ở đâu?
– Nhà hàng Lẩu Cá Thuận Kiều Chinasse+ss vào ngày mai lúc 7 giờ tối.
– Ok…
Đúng 7h ngày hôm sau tôi có mặt tại Quán Lẩu Cá Thuận Kiều Chinasse+ss. Một nữ nhân viên bước đến gần tôi và hỏi tôi có cần giúp đỡ gì không.
– Tôi có hẹn với một cô gái.
Nữ nhân viên liền tươi cười dẫn tôi vào một phòng riêng. Rồi sau đó quay lưng rời đi, tôi hít một hơi thật mạnh mở cửa bước vào. Vừa bước vào đã thấy cô gái ngồi trước bàn ăn, nhìn xuống chân hay đúng hơn là nhìn xuống… Tay không biết đang làm gì khiến tôi lập tức chết lặng ở cửa.
“Cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì!?”.
Tôi lên tiếng hỏi.
Cô gái bị âm thanh vang lên bất ngờ của tôi làm giật mình, lập tức ngẩng đầu, ngước mặt lên, trả lời:
“Cô Đến rồi àh? Nào ngồi xuống đây.”
Tôi bước đến chỗ cô gái và ngồi xuống đối diện với cô ấy và chào hỏi một cách lịch sự. Cô gái rướn người chào đón tôi bằng một nụ hôn lên môi.
Cảm xúc giống như điện xẹt qua, đôi môi mềm mại áp vào nhau, đầu lưỡi ẩm ướt chạm vào nhau và quấn lấy nhau.
Mùi hương của bạc hà và cam hòa quyện vào nhau, tôi và cô gái có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp giữa những hơi thở phả vào nhau.
Trong căn phòng lờ mờ ánh đèn màu, tôi nhìn thấy gương mặt Cô gái với những đường nét thanh tú, khuôn mặt như tranh vẽ.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đẹp như vậy, cô ấy ở ngay trước mắt tôi và thân mật hôn lên miệng tôi.
Chúng tôi đã hôn nhau một lúc lâu. Sau khi tách ra, cả hai thở hổn hển, lồng ngực phập phồng.
Sau khi kết thúc nụ hôn miệng với nhau, cô gái giới thiệu tên và giải thích lý do muốn gặp tôi.
Cô gái tên Tuyết này là một thám tử tư người Hồng Kông đến Việt Nam để tìm tung tích của một doanh nhân đã mất tích cách đây 1 tháng khi sang Việt Nam để làm ăn buôn bán.
Nghe cô gái trình bày một lúc, tôi đáp:
– Vậy mục đích của cô là tìm vị doanh nhân đó, nhưng tôi có liên quan gì đến việc này mà cô lại hẹn gặp tôi?
– Ấy chết… cô đừng hiểu lầm tôi chỉ muốn hỏi cô một chút xíu về chung cư Thuận Kiều mà thôi? Nghe nói là là nơi đó có ma quỷ lộng hành.
– Cô cũng tin có ma quỷ ưh… Theo tôi chỉ là lời đồn thổi của người dân xung quanh thôi.
Trò chuyện được một lúc thì cửa phòng bật mở, một nữ nhân viên bước vào bưng nồi lẩu đang sôi sùng sục đặt lên bàn. Tiếp theo là các món nhiên liệu gồm: Mực, tôm, bò… cua, nấm…
– Được rồi… Bây giờ chúng ta hãy thưởng thức?
Vừa ăn tôi vừa hỏi:
– Cô muốn tôi giúp cô việc gì?
– Chẳng có việc gì lớn chẳng qua là tôi muốn hỏi cô một vấn đề được không?
– Ok… cô cứ hỏi đi.
Cô gái nhìn xung quanh một lúc, rồi nói:
– Cô có biết gì về lai lịch Thuận Kiều không?
Nghe cô gái ấy hỏi vậy, tôi không khỏi thắc mắc, tại sao cô gái này lại tò mò về Thuận Kiều, phải chăng cô ta còn có mưu đồ gì khác… Thấy tôi thẫn thờ không trả lời, cô gái vội lay tôi.
– Này… cô sao thế?
– Ah… không có gì chỉ tại tôi ngạc nhiên khi cô lại hỏi về lai lịch của nó…
– Vầy cô có biết gì về nơi đó không?
Tôi thở dài ngao ngán nói:
– Xin lỗi tôi cũng không biết tí gì về Thuận Kiều cả cô thông cảm.
Vài phút sau, tôi đứng dậy xin phép ra về vì có việc…
– Tôi đi trước đây.
Trước khi đi, tôi cúi đầu chào, nhưng trong lòng dường như đang suy nghĩ không biết cô gái này và Thuận Kiều có gì đó liên quan với nhau.
Cô gái nhìn theo bóng lưng tôi rời đi với một nụ cười đáng ngờ và quỷ dị.
Về đến nhà, tôi mệt rã rời liền ngã người lên giường đánh một giấc ngon lành. Mãi đến nữa khuya tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại reo… Reng… reng…
– Xin chào, ai vậy? Gọi tôi vào giờ này à?
– Là tôi đây Như, tôi có chuyện muốn nói với cậu?
Tôi nhận ra giọng của đồng nghiệp nữ nên vội hỏi lại xem có chuyện gì. Qua lời kể của nữ đồng nghiệp, tôi được biết lai lịch của chung cư Thuận Kiều.
Ngoài ra, Thuận Kiều còn xảy ra nhiều vụ tử vong như treo cổ, nhảy lầu, đột tử. Mỗi trường hợp đều vô cùng kỳ lạ không rõ nguyên nhân. Từ đó mới xuất hiện những lời đồn thổi là do ma quỷ gây ra.
Thêm vào đó, những tin đồn này khiến người dân sống bên trong Thuận Kiều bất an nên từ đó Thuận Kiều dần trở nên hiu quạnh.
Thuận Kiều có ma hay không, tôi không biết, vào ban đêm, thường phát ra âm thanh rùng rợn, tiếng bước chân đi đi lại lại trên các hành lang khu C. Đôi khi còn có tiếng thì thầm của ai đó nói chuyện.
Âm thanh đó cứ lặp đi lặp lại vào ban đêm.
… Bạn đang đọc truyện Bí ẩn Thuận Kiều vs chung cư Trần Hưng Đạo tại nguồn: http://truyensextv69.com/bi-an-thuan-kieu-vs-chung-cu-tran-hung-dao/
Sáng hôm sau, tôi có mặt tại tòa soạn báo, trước mặt tôi là một khung cảnh nhộn nhịp, mọi người đang bàn tán xôn xao về khu chung cư Thuận Kiều.
Tò mò không biết chuyện gì xảy ra nên tôi bước tới lên tiếng hỏi xem có chuyện gì xảy ra vầy. Lúc này một chị nhân viên lớn tuổi lên tiếng.
– Như… bộ em không biết chuyện gì sao?
– Chuyện gì là chuyện gì chị… em chẳng hiểu gì cả? – Tôi lên tiếng hỏi.
– Ở Thuận Kiều mới xảy ra vụ việc chết người.
– Việc chết người gì cơ?
– Ai chết thì không rõ, nhưng người dân ở đó cho biết đó là xác của một cô gái Hồng Kông xinh đẹp.
Tôi hỏi:
– Cô ta chết như thế nào?
– Chết trong sự kinh hoàng và ghê tởm tột cùng với toàn thân không một mảnh vải che thân, đồng thời bụng bị xé toạc, ruột, gan, phổi đều lòi ra ngoài, lạ lùng là thiếu mất một phần cơ thể.
Nghe đến đây, tôi lấy làm lạ và hỏi lại:
– Bộ phận nào của cơ thể bị thiếu?
– Phần dưới cơ thể và trái tim.
– Wát đờ con heo… tên nào biến thái thế hả ngay cả phần dưới cũng lấy luôn.
– Ôi trời, mọi người đang nghĩ cái quái gì vậy… Đôi chân của nạn nhân bị lấy đi cùng với quả tim.
Lúc này, cả tòa soạn ồn ào như cái chợ cho đến khi mụ giám đốc khó ưa của tôi xuất hiện và quát tháo, thế là mọi chuyện lại trở về như cũ.
Tôi nghĩ mọi chuyện đã yên lặng, nhưng mụ ấy bước đến bàn tôi và nói:
– Như… lên phòng nói chuyện với tôi một chút.
– Dạ thưa…
Nữ đồng nghiệp ngồi cạnh thì thầm vào tai tôi:
– Mụ ấy kêu cô vào phòng để làm gì…
– Không biết, chắc vụ ở khu chung cư Thuận Kiều.
Nói xong tôi đứng dậy đi sang phòng giám đốc, đẩy cửa vào thì thấy mụ đang ngồi vắt chân lên đùi phì phèo điếu thuốc trên miệng.
– Giám đốc kêu tôi có viết gì?
– Này, Như, cô có biết vụ sáng nay ở… Thuận Kiều không? Tôi muốn cô đến đó và điều tra trường hợp này?
Mụ đưa tay lên trên tay là một chồng hồ sơ vụ án.
Cầm chồng hồ sơ và rời đi, tôi có thể thấy nụ cười trong mắt mụ, như thể có một ý định sâu xa nào đó. Tôi không quan tâm mụ đang nghĩ gì, cứ thế mà rời đi.
Mụ nhìn bóng lưng tôi rời đi, miệng nở một nụ cười quỷ dị.
Tôi bận rộn ở văn phòng, đọc sách, kiểm tra tài liệu, cuối tuần của tôi trôi qua như thế. Nhưng rất nhanh, ngoài cửa sổ truyền đến một trận hô to, giống như là tập huấn, huấn luyện viên khiến cho mọi người tập hợp thành hàng.
Tò mò, tôi đứng dậy nhìn ra cửa sổ, không thấy gì cả, nhưng chắc chắc chắn tiếng động phát ra từ quảng trường.
Tôi bước ra khỏi văn phòng, qua hành lang, về phía cửa sổ hướng ra quảng trường, vươn cổ nhìn xuống. Tầng này là tầng 3 nên nhìn xuống khá thoáng. Quảng trường vây quanh không ít người, có một nhóm mặc đồng phục đứng trước cột cờ, không biết đang làm gì.
Vừa lúc đó, hai đồng nghiệp nữ từ trên lầu đi xuống, hai người nói “Mau lên, nhanh lên… Tôi nghe nói đội báo chí trên toàn quốc tập trung ở đây để biểu diễn, các cô gái, nhanh chóng đi xuống tầng dưới, và họ nói chuyện khá ồn ào.”
Tôi tình cờ nghe được một vài câu: “Nhanh lên, nhanh lên! Nghe nói các đội biên tập soạn báo trên toàn quốc gia sắp bắt đầu biểu diễn, hehe, giao lưu năm nay được tận mắt chứng kiến, thật hiếm có!”
– Báo chí liên hiệp hội… Ôi chao! Nhưng lần này khác như mọi năm.
Lần này để công chúng tìm hiểu và gần gũi báo chí hơn. Bao gồm các tiết mục… nghiệp vụ của các phòng ban như báo chí Công an nhân dân, hình sự…
Ngoài ra, mọi người còn nhận được những món quà lưu niệm như: Áo thun, chụp ảnh cùng nhóm nữ phóng viên thời sự, những hoạt động khá hấp dẫn…
Tôi đi xuống cầu thang đúng lúc thấy Mụ ấy đang hướng dẫn thành viên trong nhóm của mình, trước một nhóm trẻ em đang trình diễn kỹ năng của mình… Khiến cho Các bạn phóng viên mở to mắt nhìn…
Trong nhóm ấy còn có nhiều nữ phóng viên đứng trong đó. Tóp ba, tóp năm, ở trong đám đông vẫy tay và trình bày luận điểm của mình trước mặt các ban lãnh đạo cao cấp.
Tôi chắp tay trước ngực, mắt lạnh lùng nhìn người biểu diễn. Một bên nhìn mụ ấy và các em biểu diễn, chợt nhận ra trong lòng, mình đến đây làm gì? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Mình nên nghiêm túc làm việc không? Dù chưa có việc gì để làm mình cũng nên học hỏi để tích lũy thêm kinh nghiệm.
Tôi vội vàng rời khỏi chỗ đó, giống như một con thỏ nhỏ chạy đi, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy người, lúc này mụ ấy không khỏi có chút thắc mắc.
Hoạt động sắp kết thúc, mụ đi vào nhà kho và chuyển đến những thùng giấy bên trong có nhiều hộp trái cây sấy khô. Hóa ra đây là món đồ sẽ được phát cho những người tham gia hoạt động, những món ăn nhẹ thiết thực nhất. Lúc trước ở văn phòng mụ cũng có mở mấy thùng chia cho các em.
Những vụ án khiến cả thành phố khiếp sợ trước đây đều được giải quyết trên các tờ báo, mụ được cấp trên khen ngợi, khi quay lại phòng giám đốc, miệng của mụ không ngậm được nụ cười, nếu không chừng sẽ có một khoản trợ cấp kha khá.
Trong phòng làm việc, tâm tôi không động, bình thường tôi đã gặp rất nhiều trường hợp, so với trường hợp này thì còn thảm hại và vô nhân tính hơn. Trong lúc suy nghĩ về vụ này thì bất ngờ hình bóng của mụ xuất hiện trong đầu tôi đã ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, khiến tôi hơi bực bội.
Đang lúc bực bội thì đồng nghiệp nữ của tôi xuất hiện, ngồi xuống cạnh tôi và hỏi chuyện.
– Điều gì khiến mỹ nhân u sầu như vậy?
Tôi thở dài mệt mỏi và nói:
– Chuyện chung cư Thuận Kiều thôi, không có gì nữa.
– Được rồi… Bây giờ cô có thể chia sẻ với tôi được không?
Vừa nghe vậy, tôi đã hành động đưa đôi mắt long lanh của mình nhìn về phía nữ đồng nghiệp, tôi nhất thời khiến nữ đồng nghiệp ngạc nhiên.
– Có chuyện gì thế?
Tôi không đáp mà thở dài.
Nữ đồng nghiệp lặng lẽ nhìn tôi một lúc rồi nói.
– Này… sao cô nhìn tôi chằm chằm thế?
Tôi kéo ghế lại gần và đồng thời nói.
– À… Tôi thấy mơ hồ vụ ma quỷ ở khu chung cư Thuận Kiều, cô tin ma quỷ không?
Vừa nghe xong câu nói ấy nữ đồng nghiệp liền thay đổi và tủm tỉm mỉm cười nói.
– Ma quỷ thì tôi không thấy, nhưng tôi vẫn không tin tưởng lắm về mấy câu đồi thổi ấy.
Tôi nhìn vào đôi môi đỏ mọng ấy, ánh mắt này khiến nữ đồng nghiệp ngỡ ngàng, tôi vô thức kéo nữ đồng nghiệp về phía mình và đặt lên môi một nụ hôn.
… Chóp chép… Chóp chép…
Nữ đồng nghiệp trố mắt ngạc nhiên trước khuôn mặt của tôi, không hiểu tại sao tôi lại hôn cô ấy mà cô ấy cũng không hiểu chính mình tại sao lại không kháng cự!?
Nữ đồng nghiệp cũng mềm lòng mà đáp lại nụ hôn môi ấy, lưỡi của chúng tôi quấn lấy nhau say đắm, tiếc là hết dưỡng khí nên đồng nghiệp nữ phải đẩy tôi ra và đứng dậy lên, lập tức mặt nữ đồng nghiệp đỏ bừng và ngại ngùng.
Tôi cũng đứng dậy kéo nữ đồng nghiệp vào lòng và hôn lên đôi môi mềm mại ấy một lần nữa. Lưỡi của tôi tiến sâu vào trong khoang miệng của nữ đồng nghiệp, hai chiếc lưỡi cùng nhau đùa giỡn. Thỉnh thoảng, âm thanh chóp chép, chóp chép vang lên lại càng làm tôi thích thú hơn.
Tốc độ mấp máy môi của chúng tôi ngày càng nhanh, tiếng chóp chép, v. V đều đều vang lên.
Sau khi nụ hôn kết thúc, tôi và đồng nghiệp nữ vẫn không rời môi nhau ra, cứ thế chúng tôi ngậm lấy miệng.
Đúng lúc này thì chị Liên chạy vào và vô tình thấy chúng tôi đang hôn nhau say đắm. Giọng nói trong trẻo.
– Hm… tôi làm phiền hai người đang hôn nhau phải không?
Chúng tôi giật mình vội buông nhau ra, bảo:
– Không có gì…
– Ừ… nhưng vụ Thuận Kiều, theo tôi cũng giống như vụ ở chung cư Trần Hưng Đạo 10 năm trước.
Tôi và nữ đồng nghiệp không hiểu thì vội lên tiếng hỏi:
– Ý chị là sao chứ chị Liên?
– Thì chuyện bùa ngải trấn yểm chứ sao nữa?
– Chuyện bùa ngải chị cũng tin sao chị Liên?
Nữ đồng nghiệp lên tiếng.
Chị Liên gật đầu.
– Tất nhiên chuyện bùa ngải là có thật, chung cư Thuận Kiều và Trần Hưng Đạo khi xây họ đã ếm bùa trinh nữ quanh 4 góc của chung cư.
– Ếm bùa để làm gì chứ? Có ích gì?
Chị Trưởng phòng Liên tiếp tục nói:
– Ếm bùa để trấn yểm, hoặc có hiềm khích với chủ chung cư chứ sao.
– Làm sao chị biết điều đó?
– À… thì… ngày xưa tôi cũng làm phóng viên báo chí.
– Vậy chị kể cho tụi em nghe với.
Chị Liên bắt đầu kể lại cho tôi và nữ đồng nghiệp nghe về khu chung cư Trần Hưng Đạo.
… Câu chuyện ớn lạnh của một cô gái xài tiền… âm phủ…
Chúng tôi (chị Liên cùng nhóm phóng viên năm xưa) bắt đầu hành trình giải mã những “sự kiện kỳ quái” ở ngay tại chung cư Trần Hưng Đạo nơi luôn gắn liền với biết bao người. Những lời đồn đại lạnh xương sống. Chung cư này được xây dựng từ những năm 60 của thế kỷ trước và hiện là một trong những chung cư cổ nhất còn sót lại ở trung tâm TP. HCM.
Nhiều người dân cho biết, ban đêm họ nhìn thấy các đoàn quân diễu hành và giậm chân lên đó. Một số người khác trình báo nhìn thấy một người đàn ông cao to như Tây dẫn gái qua lại trên các tầng của chung cư, các cô gái trên đó bị ông ta ôm lấy để… Giằng co rồi ngã xuống tầng dưới chết, mặc dù không cố ý.
Chúng tôi cũng nghe một số người khác kể những câu chuyện đáng sợ về bà Hạnh. (60 Tuổi, Sóc Trăng), người từng bán nước trước cổng chung cư, nay đã nghỉ việc. Hàng ngày sau khi bán nước xong, bà thường đếm lại tiền, bỗng một ngày rằm bà đếm được một tờ tiền từ âm phủ, hốt hoảng đem đốt. Những ngày sau đó mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng đến ngày đầu tháng, lại thấy có tờ tiền âm phủ, bà đốt đi và tự nhủ từ nay sẽ xem xét kỹ khi cầm tiền của khách, xem có phải người mua gian lận. Nhưng nửa tháng sau, bà cũng lại nhìn thấy tờ tiền âm phủ đó.
Sau đó bà bình tĩnh lại và để ý kỹ thì thấy vào ngày mùng 1 hoặc ngày rằm thường xuyên có một cô gái ấy ra ngoài uống nước cam, rồi gửi cho bà 10 nghìn tiền thật, cầm tờ tiền bà cảm thấy rất lạnh. Nhưng mang về lại là tờ của âm phủ. Bà bèn đi hỏi những người xung quanh, họ cho biết trước đây có một cô gái ở trong căn hộ, bị hãm hiếp rồi tự tử nên oan hồn vẫn còn. Có người khuyên bà chuyển đi, vì cô gái chết có nhiều oán hận, nếu lấy số tiền đó sẽ thay mạng sống cô gái nên bà sợ hãi quá, một thời gian sau bà chuyển đi nơi khác để buôn bán.
Chúng tôi gặp ông Trần Văn Cheo, người chuyên bơm nước cho các hộ dân trong khu chung cư này đã hơn chục năm nay.
Ông Cheo quả quyết:
“Ở đây làm gì có ma, tối tôi vẫn đi bơm nước cho tất cả các phòng nhưng chẳng thấy một con ma nào cả. Chỉ là khu chung cư này cũ kỹ, xuống cấp, hôi hám nên người dân không ở nhiều nữa, chỉ có một số công nhân bình thường và đám thanh niên cá biệt sinh sống thôi”.
Nghe chị Liên kể chuyện này khiến tôi và đồng nghiệp nữ cũng khá tò mò về câu chuyện này. Nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn không mấy tin vào những lời đồn đại về chuyện ma tâm linh ở hai khu chung cư này.
Chị Liên thấy tôi không tin có ma thì lên tiếng:
– Chuyện này có thật, tôi tin rằng hồn ma của cô gái kia vẫn chưa siêu thoát nên đã hiện ra dọa bà lão.
– Nếu đúng như vậy thì đã hơn 10 năm rồi. Em nghĩ cô ấy đã siêu thoát rồi.
Chị Liên liền lắc đầu ngán ngẩm nói:
– Không có đường thoát ra ngoài, mỗi khi có người không may chết ở đó, họ sẽ bị giam cầm trong khu chung cư đó mãi mãi mà không thể thoát ra được.
– Tại sao chưa?
– Vì bị bùa chú giam giữ lại không cho siêu thoát. Nếu hai cô không tin, thì có thể đó xem thử xem tôi nói thật hay nói đùa.
Đang nói chuyện bàn tán chưa được bao lâu thì điện thoại của chị Liên reo lên… Tình yêu muôn phương.
Làm thế nào tôi có thể tìm thấy nó?
Chúng ta hãy đi trong một thời gian…
Cảm thấy ngày càng xa cách…
Mọi người không biết rằng tôi yêu bạn…
Chị Liên đứng dậy xin phép chúng tôi ra ngoài để nghe điện thoại. Trong khi đó, tôi và nữ đồng nghiệp tiếp tục câu chuyện ma ở chung cư Thuận Kiều, Trần Hưng Đạo. Ít phút sau, chị Liên quay lại nói:
– Xin lỗi… hai cô hôm nay tôi phải về sớm, phiền hai cô nói lại với giám đốc một tiếng giúp tôi.
– Ok được rồi tụi em sẽ nói lại với giám đốc giúp chị.
… Bạn đang đọc truyện Bí ẩn Thuận Kiều vs chung cư Trần Hưng Đạo tại nguồn: http://truyensextv69.com/bi-an-thuan-kieu-vs-chung-cu-tran-hung-dao/
Khoảng một vài ngày sau.
Tôi và nữ đồng nghiệp có mặt tại chung cư Trần Hưng Đạo như lời chị Liên nói. Thấy chúng tôi lảng vảng bên ngoài, nữ bảo vệ bước tới hỏi.
– Xin lỗi… Hai cô là ai mà cứ lảng vảng ở trước cổng chung cư của chúng tôi?
– A… chúng tôi là phóng viên của tòa soạn báo.
Nữ nhân viên bảo vệ hỏi lại:
– Thế hai người có giấy mời của ban quản lý chung cư không?
– Chúng tôi không có, chúng tôi chỉ đi ngang qua đây thôi.
– Được rồi… hai người ra khỏi đây đi, đừng ở lại đây nữa.
– Có chuyện gì vậy… Vấn đề ở đây là gì…
– Nơi này có quỷ, hai người mau đi đi…
Nói xong, nữ nhân viên bảo vệ liền xoay người rời đi, bóng dáng của nữ nhân viên bảo vệ vừa đi khuất, thì nữ đồng nghiệp đứng bên cạnh lên tiếng.
– Sao chúng ta không lẻn vào đó mà tìm hiểu nhỉ…
– Cái gì lẻn vào trong đó ưh… Cô ta đang ngồi gác ở đó, làm sao chúng ta vào đó được?
– Không sao đâu… Đi theo tôi… Tôi có một cách… Đằng kia có một cái lỗ chó chúng ta có thể vào.
– Lỗ chó àh?
Nữ đồng nghiệp vội bịt miệng tôi lại và nói:
– Nhỏ tiếng lại đi không khéo cô ta nghe được thì sao…
Tôi không còn cách nào khác ngoài làm theo cách của cô ấy, sau khi chui qua lỗ chó để vào trong. Trước mắt chúng tôi là một hành lang tối và lạnh.
Chung cư Trần Hưng Đạo (quận 5, TP. HCM) được Mỹ xây dựng cho quân đội Mỹ xây dựng từ năm 1960. Đến nay, sau hơn 50 năm, chung cư này đã quá cũ kỹ, xuống cấp trầm trọng.
Vừa đi tôi vừa nhớ đến câu chuyện ma chung cư Trần Hưng Đạo từng được đăng tải trên mạng.
Câu chuyện ma nữ uống nước cam…
“Chung cư này không biết có phải là chung cư ma của Sài Gòn không. Sáng nào đi học ở đây mấy đứa nhỏ cũng không hù dọa nhau về ma rồi chạy lung tung”, người phụ nữ ở gần chung cư cho biết.
Lý giải về tên gọi “chung cư ma” người phụ nữ này kể lại, hồi trước có Bà Năm (quê ở Sóc Trăng) chuyên bán nước ở sát chung cư này.
Năm 2009, chung cư này xảy ra vụ tai nạn khiến một thiếu nữ tử vong vì ngã từ tầng lầu xuống đất.
Sau khi cô gái trẻ chết, cứ mùng 1 và 15 âm lịch hàng tháng, khi trời mờ sáng, Bà Năm đang chuẩn bị dọn hàng để bán thì có một cô gái trẻ đến gọi ly nước cam uống. Điều kỳ lạ là sau khi cô gái đi thì ly nước cam vẫn còn y nguyên như chưa có ai uống. Sau khi dọn hàng và đếm tiền, bà tá hỏa khi nhìn thấy trong túi của mình có cả tiền vàng mã.
Quá hoảng sợ, bà đem chuyện này ra kể lại sự việc cho những người ở chung cư nghe và nghỉ bán nước rồi về quê luôn. Người nhà cô gái sau đó đã mời thầy đến cúng bái để mong cô gái được siêu thoát.
Về sau, người dân truyền tai nhau câu chuyện “hồn ma uống nước cam” rồi thêu dệt thêm về khu chung cư.
Câu chuyện này rất giống với câu chuyện mà chị Liên đã kể, nhưng chi tiết thì hơi khác.
Ông Hoàng, cư dân khu chung cư cho hay:
“Tôi sống ở đây mấy chục năm rồi có thấy ma cỏ gì đâu. Có mấy hộ dân vẫn còn sinh hoạt bình thường. Chắc do nhiều người di dời, phòng trống, đầy rác nên người ta nghĩ vậy rồi đồn thổi”.
Chung cư này gắn liền với nhiều câu chuyện ma quái như nhiều người tự tử, rơi xuống đất chết… Đặc biệt, từ khi người dân sống trong chung cư phải di dời vì nhà cửa xuống cấp thì tin đồn về “ma chung” lại càng xôn xao hơn. Họ cho rằng do khu chung cư này nhiều ma nên các gia đình mới đồng loạt dọn đi.
Bên trong “ma quái”
Tại khu chung cư Trần Hưng Đạo, Phóng viên ghi nhận tình trạng xuống cấp trầm trọng đến “kinh hoàng” tại chung cư.
Nhiều phòng bị nứt toác, lõi thép nhô ra khỏi trần, sàn có dấu hiệu sụt lún. Hành lang khu chung cư xuất hiện một số hố có thể nhìn xuyên nhà phía dưới.
Hệ thống đường dây điện cũng xuống cấp nghiêm trọng, dây giữa trần nhà và các ổ cắm điện lỏng lẻo, không được an toàn, có nguy cơ chập, cháy nổ bất cứ lúc nào.
Nhiều căn phòng bỏ hoang do người dân chuyển đi nơi khác trở thành bãi rác với rất nhiều đồ đạc lặt vặt, rác thải sinh hoạt. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Quay lại thực tại.
Chúng tôi tiếp tục đi dọc hành lang tối om của căn hộ, ánh sáng từ hai chiếc đèn pin mà chúng tôi mang theo cũng bị bóng tối nuốt chửng, lúc này trong lòng cả hai người chúng tôi cảm thấy con đường này cứ như đang dài ra. Sự vô tận và kết thúc ở thế giới bên kia. Mặc dù đó là một buổi tối mùa hè khá nóng, nhưng bấy giờ chúng tôi cảm thấy như đang đi trong một đường hầm băng. Xung quanh vô cùng lạnh lẽo, thỉnh thoảng có một cơn gió thoảng qua khiến cơn ho lạnh sống lưng, trên trán đều rịn ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.
Có điều cả hai chúng tôi đều không biết rằng lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi vì sợ hãi.
Chúng tôi nhìn xung quanh hành lang mà thần kinh căng lên như dây đàn, chỉ sợ trong bóng tối âm u lạnh lẽo kia sẽ đột ngột xuất hiện một con quỷ hay thứ gì đó đáng sợ. Đi một hồi lâu thì cuối cùng cũng đến một căn phòng rất lớn, bên trong có những chiếc bàn xếp ngăn nắp và ở cuối có một chiếc bếp lò trong phòng lập loè ánh lửa, mùi hôi thối xộc đến khiến cho nữ đồng nghiệp bịt miệng nôn thốc nôn tháo một hồi.
Trong ánh lửa nhảy múa như ma chơi từ cuối phòng truyền đến, nữ đồng nghiệp thấy thứ gì đó được trùm khăn trắng trên bàn. Tò mò đến mở ra xem, vừa kéo được một nửa tấm vải trắng thì cô ấy sợ hãi lùi lại mấy bước rồi ngồi bệt xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu. Thì ra dưới tấm vải là cái xác phụ nữ đầy những vết mổ xẻ, hầu như không còn gì nguyên vẹn. Hình như cái xác này nằm ở đây cũng khá lâu rồi.
Máu tươi theo những vết mổ nhỏ xuống đất tí tách, tiếng động dù rất nhỏ nhưng trong căn phòng im lặng đến chiếc kim rơi con nghe thấy như vậy thì nó lại càng trở nên đáng sợ. Âm thanh đó vang vọng trong tai mỗi người khiến họ không rét mà run.
Không dám nhìn lâu thêm nữa vội vàng lùi lại chỗ có ánh lửa nhưng càng đến gần thì mùi hôi thối càng nặng. Tôi và nữ đồng nghiệp ghé mắt vào nhìn trong lò thì thấy một cảnh tượng có lẽ cả đời cũng không quên được. Lại là một cái xác người đang cháy dở, lớp da thịt bên ngoài đã bị đốt gần hết dính chặt vào từng đoạn xương. Thì ra mùi hôi tanh gây mũi đó mùi mỡ người bị đốt cháy khét lẹt.
Lúc này nữ đồng nghiệp bịt mũi lại nói:
– Cái quái gì đã xảy ra ở đây thế này?
– Làm sao tôi biết được chứ?
Đột nhiên, cả hai chúng tôi đều nghe thấy tiếng bước chân chạy dọc hành lang. Giật mình quay lại thì thấy bóng ai đó đang chạy vụt nhanh vào góc hành lang bên phải kèm theo tiếng cười ma quái…”he… he”…
Lúc này tôi và nữ đồng nghiệp mới hít một hơi thật sâu rồi đuổi theo bóng người ra cổng sau khu chung cư thì không thấy đâu cả. Điều này khiến cả hai chúng tôi tự hỏi tại sao loáng một cái thì không thấy nữa.
… Bạn đang đọc truyện Bí ẩn Thuận Kiều vs chung cư Trần Hưng Đạo tại nguồn: http://truyensextv69.com/bi-an-thuan-kieu-vs-chung-cu-tran-hung-dao/
Khoảng vài ngày sau, tôi đang ngồi viết báo cáo ở phòng tiếp…
Tân thì một thanh niên đẹp trai bước tới nói:
– Xin chào, tôi tên là Trần Văn Vỹ, là phóng viên mới ở đây. Đây là hồ sơ của tôi.
Tôi cầm tập tài liệu trên tay anh ta xem qua, sau đó đứng dậy dẫn anh ta vào phòng giám đốc.
– Được rồi, cô có thể đi để rồi tôi lo việc còn lại.
Tôi cúi đầu chào rồi rời đi. Vừa quay lại phòng tiếp tân thì thấy nữ đồng nghiệp cùng một nhóm người bước vào. Dẫn đầu là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
– Như này… đây là nhóm người làm youtulip về chuyện tâm linh.
Lúc này, cô gái chìa tay về phía tôi và nói nhỏ vào tai tôi:
– Alo… Mình là Ngọc trưởng nhóm, hai bạn kia là trợ lý của mình. Trần Lập, Nguyễn Bắc. Mà mình và bạn hôn miệng nhau xã giao được không?
Tôi cũng lịch sự bắt tay và hôn miệng xã giao rồi lên tiếng:
– Tôi tên Như… các vị đến đây có việc gì không?
– Chúng tôi muốn tìm hiểu về chung cư Trần Hưng Đạo và quay một clip.
– Bây giờ cô có thể nói rõ mục đích của các người đến đây có việc gì?
Cô gái lúc này tươi cười ngồi xuống ghế sô pha nhìn tôi và nữ đồng nghiệp hồi lâu rồi mới trả lời.
– Chỉ là muốn cô Như đây cùng đi quay clip, và làm MC cho chương trình ok…
Tôi kinh ngạc thốt lên:
– Làm mc thuyết trình?
– Đúng thế… cô đồng ý chứ?
– Làm công việc này có ích lợi gì… Nếu không thì tôi không cần phải làm…
– Nếu cô giúp sức thì tôi sẽ trả cho cô một số tiền khá hậu hĩnh.
– Được rồi… cho tôi thời gian suy nghĩ rồi sẽ có câu trả lời cho cô?
Cô gái búng ngón tay một cái.
– Ok… đây là số điện thoại của tôi có gì thì Liên lạc với tôi.
Xong xuôi, cô gái và hai trợ lý ra về. Lúc này, nữ đồng nghiệp hỏi tôi xem có nên tham gia nhiệm vụ này không. Tôi cúi xuống bàn lấy tờ giấy có ghi số điện thoại của cô gái đó để lưu vào danh bạ. Sau đó quay sang nữ đồng nghiệp rồi trả lời.
– Chưa biết được phải xem xét kỹ lưỡng đã rồi tính tiếp.
Dứt lời tôi lại tiếp tục công việc viết báo cáo.
Buổi tối đi làm về, tôi nằm vật ra giường nghỉ ngơi. Trong khi nghỉ ngơi, tôi nghĩ về những gì cô gái kia nói sáng nay. Không nghĩ ngợi nhiều, tôi lấy điện thoại ra bấm dãy số kia gọi cho cô ta.
Vài phút sau, giọng một cô gái phát ra từ đầu dây bên kia.
– Xin chào… ai vậy?
– Là tôi đây, cô có rảnh không tôi có việc muốn nói với cô?
– Àh… là cô đó hả Như… Có việc gì không?
– Tôi đồng ý với những gì cô nói sáng nay, khi nào thì chúng ta bắt đầu công việc đó?
Cô gái im lặng một lúc rồi mới trả lời.
– Bắt đầu tối ngày mai ok chứ? Gặp nhau ở nhà hàng 5 sao.
– Ok…
Tôi nói chuyện với cô ta một lúc rồi tôi tắt điện thoại và đi ngủ. Trong giấc ngủ, tôi mơ thấy một giấc mơ rất lạ. Tôi nhìn thấy mình trong hành lang của khu chung cư Thuận Kiều. Bốn phía đều treo đèn hoa đỏ rực, có lẽ ở đây đang tổ chức đám cưới. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại đến được nơi này, xung quanh không có một bóng người, mọi thứ đều yên tĩnh như vậy.
Đám cưới được thực hiện theo phong tục của người Hoa xưa.
Nhìn lên bầu trời đêm, hôm nay trăng rất sáng nên cả khuôn viên và hành lang khu chung cư đều được trăng rằm chiếu sáng. Đã lâu lắm rồi, tôi không có cơ hội được ngắm một ánh trăng đẹp như thế.
Bỗng một cơn gió mạnh nổi lên, những chiếc đèn lồng đỏ rung rinh từng cái, tôi lấy tay che mặt cho khỏi bụi bay vào mắt. Khi gió ngừng thổi, tôi từ từ hạ tay xuống, cùng lúc đó, tôi hoàn toàn sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, trong khoảnh khắc toàn bộ khung cảnh thay đổi. Không còn những chiếc đèn lồng đỏ treo xung quanh, thay vào đó là những lẵng hoa tan màu trắng, mọi thứ trở nên hoang tàn, u ám như một ngôi nhà bị bỏ hoang lâu năm.
Đột nhiên tôi có cảm giác như có ai đó đi qua sau lưng mình, vội quay lại nhưng không thấy gì ngoài những bụi cỏ cao đến ngực. Tôi bắt đầu hơi sợ, thận trọng nhìn xung quanh, linh tính mách bảo nơi này có gì đó không ổn.
Một lần nữa tôi cảm giác rõ ràng có ai đó đang đứng phía sau mình, từ từ quay lại, đập vào mắt tôi là bóng dáng một cô gái với mái tóc đen dài, mặc một chiếc áo choàng màu đỏ. Mặt cô ấy trắng bóc, ám ảnh nhất là khuôn mặt và mắt cô ấy đầy máu me, máu từ đó không ngừng chảy ra thành dòng, trông khá đáng sợ.
“AAAAA!!!”
Tôi hét lớn, chợt tỉnh giấc sau cơn ác mộng. Tôi vội ngồi dậy, mặt mũi tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp như vừa chạy nước rút.
Tạm gác lại giấc mơ ấy, tôi định quay lại với cốc nước lọc cạnh giường, vừa quay đầu lại, nhưng một lần nữa tôi sợ hãi khi thấy một cô bé mặc chiếc váy dài đang đứng cạnh giường nhìn tôi không rời mắt.
Cố định thần lại tôi mới nhận ra đó là một chiếc váy và được tôi treo trên tủ đầu giường.
Cho đến sáng, mệt mỏi rời giường, dậy vươn vai nhẹ rồi đi vệ sinh cá nhân. Hôm nay là cuối tuần tôi phải hoàn thành hồ sơ báo cáo.
Lê bước đến bàn ngồi làm nốt đống giấy tờ còn dang dở.
Sau vài phút, khi công việc cuối cùng cũng xong, tôi bước ra khỏi phòng với tâm trạng háo hức. Vừa bước chân vào phòng khách, tôi đã thấy bà chủ nhà đang ngồi trên ghế sofa, bà ấy gác chân lên bàn nhìn tôi chằm chằm.
Tôi mỉm cười với bà chủ và nói:
– Thưa cô… tạm thời con chỉ có 5 trăm ngàn thôi ạ.
Bà chủ đứng dậy vỗ vai tôi bảo:
– Mày nợ tao mấy tháng rồi, không thì dọn ra đường mà ở nghe chửa.
Cuối cùng, bà ấy giật lấy tờ 5 trăm nghìn trên tay tôi rồi lắc cái mông béo ú bỏ đi. Tôi lấy điện thoại ra bấm số của mẹ.
– Alô… Cái Như hả, có chuyện gì à?
– Mẹ chuyển vào tài khoản của con khoảng 10 triệu được không… Vì hôm nay con kẹt tiền quá.
– Trời ơi, hôm trước tao chuyển cho mày 20 triệu mà giờ còn đòi gì nữa, đang đi nhảy với mấy bà bạn ở hội phụ nữ. Có gì gọi lại sau.
… tút… tút… Tiếng cúp điện thoại của mẹ tôi.
Tôi ngay lập tức kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình và phát hiện ra rằng tôi có 20 triệu trong tài khoản. Vui mừng khôn xiết, tôi chuyển ngay 4 triệu tiền phòng nợ cho bà chủ.
Sau vài phút, một dòng tin nhắn hiện ra với một câu “Ok”.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bí ẩn Thuận Kiều vs chung cư Trần Hưng Đạo |
Tác giả | Như Linh |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện les, Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Update Phần 3 |
Ngày cập nhật | 28/07/2023 03:02 (GMT+7) |