Những kẻ địch bị hắn hướng mắt đến đều tê dại cả sống lưng, da đầu rét lạnh…
Thủ đoạn Nguyền Rủa mà Lạc Nam thể hiện vừa rồi đã rất khủng bố, nếu như kết hợp thêm Tang Thần Nộm, sợ rằng dù ngay cả Thần Đạo Cảnh nếu không có thủ đoạn cao cấp phòng thân cũng sẽ bị hắn nguyền rủa cho đến chết.
Trong lúc nhất thời, ngay cả các thế lực đối địch với hắn đều nhao nhao cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng, sợ rằng bị tên này ghi hận rồi âm thầm nguyền rủa chính mình.
Cũng may Tang Thần Nộm là thứ chỉ có thể sử dụng một lần, cũng không biết là kẻ nào xấu số sẽ trở thành nạn nhân.
Lạc Nam ung dung nở nụ cười, tạm thời chưa nghỉ ra sẽ dùng Tang Thần Nộm đối phó với ai, bất quá sớm muộn gì cũng cũng có đối tượng.
“Xú tiểu tử mau trở về khôi phục, trận đấu sau đó sẽ nhanh chóng bắt đầu.” Thái Diễm lên tiếng nhắc nhở.
Liên tục tham gia mấy vòng đấu, nàng nhận ra Lạc Nam đã có chút mệt mỏi, cũng may Linh Hồn của hắn cường đại hơn bên thường, lại có thể âm thầm phục hồi liên tục nên mới chưa kiệt sức.
Mà nghe lời nói của Thái Diễm, toàn trường ánh mắt trợn tròn, trong lòng thầm mắng một tiếng:
“Tên khốn kiếp này dự định đấu bao nhiêu trận?”
Lạc Nam hiểu ý nhanh chóng trở về chỗ ngồi, Thái Diễm liền lấy ra Đan Dược đút cho hắn, đồng thời đem Thần Lực của mình truyền vào cơ thể hắn, đẩy nhanh tốc độ hồi phục.
“Khụ, Trận kế tiếp chính là Thống Quân Đấu.” Bách Đạo Tộc Trưởng ho khan một tiếng để toàn trường chú ý, đồng thời trầm giọng nói:
“Thống Quân Đấu sẽ được chia làm hai lượt đấu nhằm chọn ra quán quân.”
“Lượt đấu đầu tiên, tất cả thí sinh phải chinh phục được một đội quân của Bách Đạo Thần Tộc đưa ra, người nào không thể chinh phục đội quân này sẽ bị đào thải.”
“Những người thành công thông qua lượt đầu tiên sẽ tiến vào lượt thứ hai, lúc này các vị sẽ được dùng Quân Đội của chính mình quyết đấu với Quân Đội của những Thống Quân Sư khác, cuối cùng giành thắng lợi.”
Toàn trường âm thầm gật đầu, đã đoán ra vì sao Thống Quân Đấu phải chia làm hai lượt.
Bởi vì đây là cuộc chiến quy mô lớn, quân đội số lượng lên đến ngàn vạn, nếu như không có lượt đầu tiên mà trực tiếp loạn chiến, thương vong chắc chắn sẽ vô cùng thảm trọng, chết vô số người, gia tăng hận thù giữa các phương…
Đây là điều thế lực kinh doanh như Bách Đạo Thần Tộc không hề mong muốn.
Vậy nên lượt thứ nhất nhằm tuyển ra những Thống Quân Sư hàng đầu, tinh anh trong tinh anh, đào thải những kẻ bản lĩnh yếu kém ngay từ đầu nhằm giảm thiểu sự chết chóc.
Thấy không ai có thắc mắc gì, Bách Đạo Tộc Trưởng phất tay.
ẦM ẦM ẦM…
Đấu trường lại biến hóa, thay đổi kiểu dáng.
Từ hư không tối tăm lúc này liền hóa thành một phương chiến trường viễn cổ bao la vô ngần… bầu trời màu đỏ thẳm như máu, mặt đất khô cằn hoang vu, không có một cọng cỏ xanh tồn tại.
“Mời các thí sinh vào vị trí!” Bách Đạo Tộc Trưởng lên tiếng.
Vừa dứt lời, hàng loạt thiên tài trẻ tuổi đến từ Đạo Quốc nghiêm nghị đứng lên.
Thông thường lực lượng tinh nhuệ đông đảo của các Đạo Thống hay Thế Lực đều là tầng lớp đệ tử, chỉ có các phương Thần Quốc mới tập trung bồi dưỡng quân đội mà thôi, cho nên phần lớn thí sinh ở vòng đấu này sẽ đến từ Đạo Quốc.
Đương nhiên cũng có số ít thế lực bồi dưỡng quân đội của mình, điều này không ai cấm cả.
“Các ngươi có cảm thấy kỳ lạ không?” Một vị Thần Đạo Cảnh nhỏ giọng nói.
“Kỳ lạ chỗ nào?” Có người không hiểu.
“Nhìn đi, đó là Tướng Quân của Thiên Hoàng Thần Quốc, Hiên Viên Thần Quốc, Bách Mộc Thần Quốc, Trấn Linh Thần Quốc… đều là tướng quân trẻ tuổi của những phương Thần Quốc hàng đầu tham gia Thống Quân Đấu, nhưng tại sao không có Loạn Đạo Thần Quốc?” Vị Thần Đạo Cảnh nêu ra thắc mắc.
Toàn trường giật mình, quả nhiên đúng là như thế… Loạn Đạo Thần Quốc được xưng là đệ nhất thần quốc, nhưng tại sao Bách Đạo Đại Hội lần này không thấy cử người đến tham dự?
Đặc biệt khi Thống Quân Đấu chính là cơ hội tốt để Loạn Đạo Thần Quốc phô trương quân đội hùng mạnh của mình…
“Có lẽ Loạn Hoàng Vũ cảm thấy Bách Đạo Đại Hội quá bình thường, không có hứng thú tham dự.” Vài người âm thầm suy đoán.
Lạc Nam nở nụ cười bí hiểm, hắn là người duy nhất hiểu lý do Loạn Đạo Thần Quốc không đến tham gia…
LENG KENG…
Thanh âm khôi giáp ma sát vào nhau, Lạc Nam chú ý đến một trong hai người khoác chiến giáp rỉ sét kia đã đứng lên.
Vừa lúc người đó cũng quay đầu về phía hắn, Lạc Nam liền cười tủm tỉm nháy mắt làm đối phương giật mình, vội vàng chuyển dời ánh mắt.
“Hừ!” Đế Vi lạnh lùng hừ một tiếng, mái tóc trắng của nàng đã khôi phục như lúc đầu, ung dung bước về phía chiến trường.
“Được rồi Đạo Chủ.” Lạc Nam tự tin vỗ tay của Thái Diễm ra hiệu nàng không cần truyền thêm Thần Lực.
Những vòng khác thì không biết, chứ riêng Thống Quân Đạo và Thiên Cơ Đạo hắn đã định sẵn đứng ở thế bất bại.
“Tự tin quá mức cẩn thận ăn quả đắng.” Thái Diễm đưa tay cốc lên đầu hắn.
“Sư đệ cố lên.” Đan Phỉ ra sức động viên.
Lạc Nam mỉm cười bước về phía trước, đảo mắt nhìn khắp toàn trường một vòng, chứng kiến Hoài Khánh đang dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn mình.
“Thế nào? Thích thì lên mà đấu.” Lạc Nam khiêu khích nói.
“Ngươi cứ chờ đó, điều binh khiển tướng không phải sở trường của ta, nhưng ta sẽ hung hăng đem ngươi đánh bay ở vòng cuối cùng.” Hoài Khánh lạnh lùng nói.
“Trước đó cũng có người mạnh miệng với ta như thế, kết quả thì…” Lạc Nam trêu tức nhìn sang Đế Vi.
“Tên khốn này.” Đế Vi nhịn không được xém chút lao đến đấm hắn.
Lạc Nam cười tà, mấy tiểu nữ nhân này đúng là cần phải dạy dỗ…
Việc sở hữu quân đội hay không chẳng hề quyết định sức mạnh của một thế lực.
Điển hình như Yểm Ma Điện, bọn họ không chơi quân đội, chỉ dùng sát thủ… nhưng thử hỏi có đội quân nào tự tin sẽ thắng khi đối đầu với các sát thủ của Yểm Ma Điện?
Suy cho cùng, các thế lực sẽ lựa chọn phát triển theo hướng sở trường của mình… tầm quan trọng của Thống Quân Sư cũng sẽ khác biệt ở từng thế lực.
Cho nên đa thí sinh ở vòng đấu này có một nửa đến từ Đạo Quốc trong tổng số 38 người, nhiều nhất trong bốn vòng đấu.
Mà lúc này, lòng đất giữa chiến trường bất chợt nứt ra.
ẦM ẦM ẦM…
Đại địa rung chuyển, đội quân với 1000 quân lính được trang bị vũ trang từ dưới lòng đất bước lên chiến trường.
Mỗi bước đi của bọn hắn thẳng tắp, khoảng cách giữa chân sau và chân trước không có sự chênh lệch, chân đều chân, vai đều vai, cơ thể của hàng nghìn tồn tại như được đúc ra từ một khuôn, không chút sai lệch dù chỉ một li một tí trong từng động tác.
Đáng nói ở chỗ, đội quân này không phải nhân loại, cũng không phải yêu thú, mà là 1000 thạch khôi, mỗi tên đều có cơ thể sừng sững như ngọn núi nhỏ, từng tảng đá trên người bám đầy rêu phong xưa cổ, có những chỗ vỡ nát, vết máu trên thân chưa khô, mang đến cảm giác nặng nề áp bách đến cực hạn…
Cơ thể của bọn hắn chính là trạng thái cao cấp của Thể Tu – Hoang Thạch, một tay cầm Thạch Phủ, một tay cầm Thạch Khiên… Thạch Phủ không được vẹn nguyên, Thạch Khiên chằn chịt các vết nứt như mạng nhện, mỗi một tồn tại như đều bước ra từ núi thây, biển máu.
“Đây là một đội Hoang Thạch Quân…” Ánh mắt không ít người lóe lên sự thèm thuồng, có cảm giác như nếu nắm giữ đội quân như thế này trong tay, ở trên chiến trường có thể xông pha trận mạc, đàn áp tất cả, ngay cả Thần Đạo Cảnh cũng chưa chắc ngăn chặn nổi.
Hoang Thạch Quân bước lên giữa chiến trường rồi lặng im bất động, từng đôi mắt trên cái đầu bằng đá thô to dữ tợn nhắm chặt giống như một con thượng cổ hung thú đang ngủ say.
“Hoang Thạch Quân đã từng là một trong những đội quân cường hoành thời thượng cổ với số lượng lên đến chục vạn.” Bách Đạo Tộc Trưởng mở miệng nói:
“Mỗi quân lính trong này đều có chiến lực sánh ngang một Thể Thiên Đạo, một khi vạn quân hợp lực dưới sự dẫn dắt của Thống Quân Sư tài tình, ngay cả thế công của Thần Đạo cao cấp cũng có thể chống lại.”
“Tuy nhiên không biết vì lý do gì, Hoang Thạch Quân đã bị tiêu diệt chỉ còn sót lại vẻn vẹn một nghìn quân, Bách Đạo Thần Tộc chúng ta đã tìm thấy đội quân này trong một phế tích cổ.”
“Hiện tại Hoang Thạch Quân vẫn đang trong trạng thái ngủ say, chờ một đại tướng đủ khả năng thức tỉnh bọn hắn.”
“Đáng tiếc, Bách Đạo Thần Tộc vẫn chưa có Thống Quân Sư nào thành công thức tỉnh Hoang Thạch Quân.”
“Ở lượt đấu đầu tiên, nhiệm vụ của các vị chính là câu thông Hoang Thạch Quân, nếu thành công sẽ tiến vào lượt kế tiếp.”
“Mà phần thưởng của vòng đấu này cũng chính là 1000 Hoang Thạch Quân cho Quân Đạo Quán Quân.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt không ít thí sinh trở nên vô cùng khó coi, Bách Mộc Tướng Quân của Bách Mộc Thần Quốc chắp tay nói:
“Ngay cả những Thống Quân Sư của Bách Đạo Thần Tộc cũng không thể thức tỉnh Hoang Thạch Quân, những người trẻ tuổi như chúng ta làm sao làm được?”
Những người khác tán thành lời này, mặc dù phần thưởng này quá mức hấp dẫn, được cả một đội quân tinh nhuệ, nhưng độ khó cũng quá lớn.
Phải biết rằng Bách Đạo Thần Tộc chắc chắn sở hữu Thần Đạo Thống Quân Sư, nhưng ngay cả nhân vật như vậy cũng chưa thể thức tỉnh Hoang Thạch Quân, nói rõ Hoang Thạch Quân chọn chủ không phụ thuộc vào tu vi, mà là dựa vào yếu tố khác…
Vậy bọn hắn làm sao dám tự tin bản lĩnh của mình vượt trội hơn Thần Đạo Thống Quân Sư?
“Các ngươi đã hiểu lầm ý của lão phu.” Bách Đạo Tộc Trưởng ung dung nói:
“Tuy Hoang Thạch Quân ngủ say nhưng bản năng chiến đấu của bọn hắn vẫn còn tồn tại, nhiệm vụ của các ngươi không phải thức tỉnh Hoang Thạch Quân, mà là dùng bản lĩnh câu thông với Quân Ý, Quân Hồn của bọn hắn, để bọn hắn có thể chiến đấu kể cả trong lúc ngủ say.”
“Thì ra là thế…” Đám đông thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Nam vuốt cằm gật gù, hắn không cảm thấy lạ với trạng thái này của Hoang Thạch Quân, bởi vì các đội quân tinh nhuệ thường tồn tại chiến ý bất diệt, dù ngay cả khi chết đi thì cơ thể của bọn hắn vẫn có thể tiếp tục chiến đấu cho đến khi thịt nát xương tan, huống hồ 1000 Hoang Thạch Quân này chỉ đang ngủ mà thôi, vẫn chưa có chết.
Hắn cũng không tự tin mình có thể đem Hoang Thạch Quân thức tỉnh, dù sao thì từ trước đến nay việc thống quân không phải là sở trường của hắn, xem như chỉ biết một chút da lông mà thôi.
Bất kể là ở Hạ Giới cho đến Nguyên Giới, trong tay của hắn chưa từng thiếu tướng tài, nhiệm vụ thống quân chưa đến lượt hắn đi làm.
Nếu chỉ xét về khả năng thống quân thuần tuý, ngay cả bà cả Yên Nhược Tuyết cũng giỏi hơn hắn, trong tay nàng có Thuỷ Hoang Đạo Quân khá mạnh.
“Nếu đã không còn ai thắc mắc, thi đấu chính thức bắt đầu, mời từng vị thí sinh lần lượt lên.” Bách Đạo Tộc Trưởng cao giọng quát:
“Mỗi người chỉ có thời gian mười phút để câu thông với Hoang Thạch Quân.”
“Để bổn tướng lên!”
Một tên nam tử thân mặc chiến giáp màu đỏ ngạo nghễ bay ra.
Hắn chính là Thiên Hoàng Tướng Quân của Thiên Hoàng Thần Quốc, tu vi Thiên Đạo Hậu Kỳ, ở trong hàng ngũ thiên tài Đạo Quốc cũng là nhân vật nổi bật.
“Nhị ca cố lên!” Thiên Hoàng Công Chúa ngồi ở bên ngoài lớn tiếng cổ vũ, thì ra Thiên Hoàng Tướng Quân chính là nhị ca của nàng.
Thiên Hoàng Tướng Quân thả người bay xuống phía trước 1000 Hoang Thạch Quân.
“Ực…”
Hắn nuốt một ngụm nước bọt.
Ở khoảng cách gần, hắn có thể ngửi thấy vị máu, mùi sát khí lẫm liệt vẫn còn chưa tan bên trên đội quân này, hơn nữa thể hình của Hoang Thạch Quân to như người khổng lồ, thật sự mang đến áp bách cực lớn.
Thiên Hoàng Tướng Quân hít sâu một hơi, Thiên Hoàng Truyền Đạo Kinh vận chuyển, sau lưng của hắn hiện ra hư ảnh bốn vị Thiên Hoàng qua các thời đại, lòng tự tin tăng mạnh, thực lực cũng vượt qua tu sĩ trong đồng cấp.
Có Thiên Hoàng Truyền Đạo Kinh tiếp thêm can đảm, Thiên Hoàng Tướng Quân phóng thích Quân Vực của mình bao trùm toàn bộ Hoang Thạch Quân, ý niệm truyền đạt muốn thống ngự đội quân mạnh mẽ này.
Ngay khi ý thức liên kết thành công, trong đầu Thiên Hoàng Tướng Quân bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng đại chiến vào thời đại xa xưa, thây chết đầy đồng, máu chảy thành sông, từng vị Hoang Thạch Quân khổng lồ bị đánh nát, từng vị Hoang Thạch Quân liều chết xông lên nhưng cuối cùng lại hóa thành cát bụi trước thế công phá diệt càn khôn.
Ở chiến trường khốc liệt này, ngay cả Hoang Thạch Quân cường đại cũng trở nên vô cùng nhỏ yếu, vô cùng bất lực.
Lực lượng bá đạo bao phủ chiến trường, bóng dáng một vị cường giả thượng cổ thông thiên triệt địa như đang lao thẳng về phía hắn.
Thiên Hoàng Tướng Quân phát hiện mình chẳng khác nào con kiến hôi trước cục diện như vậy.
Trong lòng sợ hãi tột độ, khuôn mặt hiện lên vẻ chấn kinh, quay người muốn chạy.
“PHỐC!”
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét, linh hồn đau nhức kịch liệt.
“Phù… phù… phù…”
Hai mắt Thiên Hoàng Tướng Quân trắng dã như người mất hồn, hai chân mềm nhũn ngã quỵ bên trên mặt đất, miệng vẫn đang phun máu.
Xoẹt một tiếng, Thiên Hoàng Tướng Quân đã được dịch chuyển khỏi chiến trường.
“Nhị ca ngươi không sao chứ?” Thiên Hoàng Công Chúa vội vàng đỡ lấy hắn.
Đáng tiếc Thiên Hoàng Tướng Quân lúc này vẫn chìm trong mê mang, như người thực vật, hoàn toàn không nghe thấy lời nàng.
“Tâm cảnh của hắn bị phá?”
Tình cảnh này khiến toàn trường hít một ngụm khí lạnh.
Thiên Hoàng Tướng Quân rốt cuộc gặp phải chuyện gì?
Đưa mắt nhìn về phía 1000 Hoang Thạch Quân vẫn đang sừng sững bất động, thậm chí ngay cả động đậy một chút cũng không có.
“Thất bại.” Bách Đạo Tộc Trưởng vuốt râu nói:
“Mời người tiếp theo!”
Toàn trường tĩnh lặng, các vị Thống Quân Sư đều trở nên thận trọng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 16 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 136 |
Ngày cập nhật | 03/01/2025 15:39 (GMT+7) |