Nghe lời nói của Hoài Khánh, Lạc Nam nhịn không được hừ một tiếng.
“Bại?” Hoài Khánh tức cười:
“Những trận chiến với ta, ngươi đều là kẻ chạy trước… hiện tại dám mạnh miệng như vậy, từ đâu có lá gan?”
“Hắc hắc, đánh rồi mới biết.” Lạc Nam cười tà đầy bí hiểm.
Ngửi thấy mùi vị thuốc súng trong giọng nói của hai người, một đám thiên tài chuẩn bị tham gia vòng đấu cuối khóc không ra nước mắt.
Đế Vi và Lạc Nam đã đủ làm gỏi bọn hắn rồi, hiện tại thêm cả Thần Đạo trẻ tuổi nhất Đạo Vực là Hoài Khánh gia nhập, còn cơ hội nào hay không?
“Đạo Chủ.” Lạc Nam quay sang Thái Diễm nhỏ giọng hỏi:
“Sau khi trận chiến kết thúc nếu ta trọng thương hôn mê bất tỉnh, có biện pháp nào để ta tỉnh táo thêm một thời gian ngắn hay không?”
“Tỉnh táo làm gì?” Thái Diễm kỳ quái nhìn hắn:
“Ngươi cứ việc hôn mê hồi phục, phần thưởng bổn tọa sẽ giúp ngươi nhận.”
“Không phải vấn đề phần thưởng, tóm lại có cách nào hay không? Việc này rất quan trọng đến tính mạng đệ tử a.” Lạc Nam nghiêm túc nói.
Nghe thấy hắn ngưng trọng như vậy, Thái Diễm cũng gật đầu đáp:
“Bổn tọa có một môn Liệu Pháp gọi là Diệu Thủ Hồi Xuân, có thể giúp ngươi duy trì trạng thái khỏe khoắn trong thời gian ngắn, nhưng sau đó thương thế sẽ càng nặng hơn.”
“Như vậy là tốt rồi… trường hợp nếu ta hôn mê, làm phiền Đạo Chủ thi triển Diệu Thủ Hồi Xuân.” Lạc Nam thở phào nhẹ nhõm.
Sở dĩ hắn muốn làm như vậy, đó là vì tình thế rất gấp liên quan đến thân phận Yểm Thiếu Yểm Ma Điện của hắn.
Yểm Ma Điện Chủ vẫn luôn cho rằng Yểm Thiếu là Tiểu Ma của Độ Đạo Môn, còn ra lệnh cho hắn phải ám sát Lạc Nam.
Hiện tại thân phận Tiểu Ma và Lạc Nam đã công khai là một tại Bách Đạo Đại Hội, sau khi đại hội kết thúc, e rằng tin tức sẽ lập tức truyền đến tai Yểm Ma Điện Chủ.
Sau khi biết rằng mình bị lừa gạt, Tiểu Ma và Lạc Nam thì ra là cùng một người, có trời mới biết Yểm Ma Điện Chủ sẽ có phản ứng như thế nào, liệu có nổi trận lôi đình, đích thân ra tay thanh lý môn hộ hay không?
Vậy nên khi vòng đấu cuối cùng kết thúc, Lạc Nam muốn mình còn giữ được trạng thái tỉnh táo để giải quyết vấn đề nguy hiểm này.
Mà cách giải quyết chính là dựa vào phần thưởng từ nhiệm vụ Toàn Năng Quán Quân…
Phần thưởng cho hắn hai lần chỉ định triệu hoán cấp Thần Đạo trở lên, hắn muốn triệu hoán ra thứ gì đó có thể giúp mình giải quyết vấn đề thân phận bại lộ, để Yểm Ma Điện Chủ không phẫn nộ làm thịt mình.
Nếu ngay cả phần thưởng triệu hoán ra cũng không thể giải quyết, vậy chỉ còn cách cầu cứu Đại Tỷ mà thôi.
Nghĩ đến đây Lạc Nam tạm thời yên tâm, nhưng trước tiên phải thắng trước đã…
Nếu không thể thắng, mọi công sức đều đổ sông để biển.
“Nhị tỷ đã sẵn sàng?” Lạc Nam mỉm cười nhìn Lạc Sương.
“Tiểu tử, ngươi cũng biết tính cách của bổn tỷ.” Lạc Sương hừng hực chiến ý nói:
“Ta đã khát khao khó nhịn.”
Lạc Nam nhún nhún vai, bà nương này cũng là phần tử hiếu chiến đây.
“Vòng đấu cuối cùng sắp bắt đầu.” Bách Đạo Tộc Trưởng cao giọng, hướng đấu trường phất tay.
Một mảnh tinh không vô tận hiện ra, hoàn toàn trống rỗng.
Bởi vì Yêu Thú hình thể rất khổng lồ, trong một cuộc chiến của các Ngự Thú Sư, Ngự Trùng Sư… cần phải có một chiến trường đáp ứng được kích cỡ của các Yêu Thú.
Mà tinh không vô tận đương nhiên là nơi phù hợp nhất.
“Ngự Sư trong chiến đấu có vô số thủ đoạn để thi triển, không chỉ xét về khía cạnh chiến lực của Yêu Thú hay Cổ Trùng… mà chiến lực của chủ nhân cũng góp phần quan trọng quyết định kết quả trận chiến.” Bách Đạo Tộc Trưởng nghiêm nghị nói:
“Cho nên quy tắc cũng rất đơn giản, đây là cuộc loạn chiến tổng lực giữa các Ngự Sư, trong chiến đấu loại bỏ số ít ngoại vật như Khôi Lỗi, Quân Đội, Cương Thi, Đan Dược hay thủ đoạn trưởng bối cho phòng thân, tất cả những thứ khác như Vũ Khí, Pháp Bảo của bản thân Ngự Sư đều có thể sử dụng thoải mái.”
“Lấy ví dụ như Thần Chiến Khôi của Lạc Nam, ngươi chỉ có thể dùng nó ở trạng thái Thần Chiến Giáp, không được dùng hình thái Chiến Khôi của nó.”
“Mời các thí sinh tiến vào đấu trường.”
Phần phật…
Óng tay áo tung bay, đã thấy Đế Vi và Hoài Khánh xuất hiện bên trong vùng tinh không.
Hiển nhiên là đã không nhịn được muốn thi triển toàn lực cho trận cuối.
“Ực… Đạo Chủ, đệ tử xin được ngồi ngoài quan sát được không?” Long Trần rụt rè hỏi Thái Diễm.
Ban đầu hắn còn rất là hào hứng tham gia Bách Đạo Đại Hội vì chờ đợi trận chiến của những Ngự Thú Sư như mình… nhưng giờ đây lại bị khí thế của Đế Vi và Hoài Khánh dọa sợ.
“Như thế cũng tốt, tránh bị dư ba quét trúng thổ huyết bay ra ngoài, càng thêm mất mặt.” Thái Diễm thản nhiên nói.
Khóe miệng Long Trần co quắp kịch liệt, mặc dù lời của Đạo Chủ mang tính đả kích rất lớn nhưng lại là sự thật a…
Thay vì vào cuộc làm pháo hôi, hắn quyết định ngồi bên ngoài quan sát, từ đó có thêm kinh nghiệm chiến đấu.
Bên phía Đạo Yêu Thần Cung, Yêu Mị Uyển cũng nói với mấy tên đệ tử:
“Đây sẽ là trận chiến của các yêu nghiệt hàng đầu mà rất nhiều thời đại mới xuất hiện một lần, lựa chọn quan sát hay tự thân tham gia là do các ngươi quyết định.”
“Trưởng lão, mấy người chúng ta tham gia có tỷ lệ thắng không?” Một đám đệ tử nuốt nước miếng.
“Cảnh tượng Lạc Nam và Hoài Khánh đại chiến lần trước ở gần địa bàn của chúng ta các ngươi cũng thấy rồi.” Yêu Mị Uyển nhún vai:
“Lần này quy mô sẽ còn lớn hơn vì Lạc Nam chắc chắn điều động Chiến Thú của hắn tham dự.”
“Vậy chúng ta ngồi xem a.” Tất cả đệ tử chính thức tuyệt vọng, bọn hắn cũng không muốn nhảy ra làm pháo hôi.
Mà không riêng gì đám đệ tử Độ Đạo Môn và Đạo Yêu Thần Cung quyết định như thế, các thế lực khác cũng đã cân nhắc cho đệ tử của mình ngồi ngoài…
Bởi vì bọn hắn quá hiểu rõ sự khủng bố của Hoài Khánh, không cần kể Lạc Nam và Đế Vi… thì Hoài Khánh cũng đủ càn quét tất cả nhân vật cùng thế hệ.
Nếu biết trước kết quả chắc chắn sẽ bại, vậy còn cố chấp tham gia làm gì?
Đặc biệt là những kẻ thù của Lạc Nam như Ngự Yêu Đạo Thống hay Cuồng Thú Đạo Thống… bọn hắn hiểu rõ sợ rằng ngay cả Đạo Chủ của mình ra tay cũng chưa chắc giải quyết được Lạc Nam, huống hồ là tầng lớp đệ tử?
Trong lúc nhất thời, bên trong đấu trường chỉ mới có thân ảnh hai người là Hoài Khánh và Đế Vi song song đứng thẳng.
“Lạc Nam cút vào đây nhận thất bại!” Hoài Khánh cao giọng quát.
“Mạnh miệng làm gì?”
Lạc Nam nhún nhún vai, cùng với Lạc Sương khoác lên Phá Đạo Áo Choàng phiêu nhiên bay vào đấu trường.
Cảm Âm Loa vang lên một khúc thánh ca hào hùng đầy bi tráng, tàn khốc và tang thương khiến tinh thần toàn trường rung mạnh… cảm giác hít thở không thông trước áp lực kinh người.
Áo choàng nhẹ bay, trong giai điệu hùng hồn… Lạc Nam cùng Lạc Sương chậm rãi hạ xuống.
“Giả thần giả quỷ.” Hoài Khánh hừ lạnh.
“Mặc kệ các vị có ân oán gì, hắn là đối thủ của ta.” Đế Vi nhàn nhạt nhìn Hoài Khánh:
“Mời cô đứng sang một bên!”
“Mơ tưởng.” Hoài Khánh hướng mắt nhìn nàng:
“Trong cùng cảnh giới không ai có thể đánh bại hắn… bao gồm cả ngươi.”
“Thật vậy sao?” Đế Vi ánh mắt lóe lên:
“Không phải ai cũng yếu như cô đâu.”
“Ngươi vừa nói gì?” Hoài Khánh chân mày dựng thẳng.
“Khụ…” Bách Đạo Tộc Trưởng lên tiếng cắt đứt sự tranh cãi của các nàng, đảo mắt nhìn toàn trường nói:
“Không còn thí sinh nào khác sao?”
Hiện tại chỉ mới có Lạc Nam, Lạc Sương, Đế Vi và Hoành Khánh… quy mô có vẻ hơi ít một chút.
Toàn trường vội vàng lắc đầu, nói đùa sao… bọn hắn cũng không muốn bị cuốn vào cuộc chiến đầy ân oán này.
Cái gọi là trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết… không ai ngu xuẩn muốn làm ruồi muỗi trong trường hợp này cả.
Ba vị đại năng có phần bất đắc dĩ nhưng cũng hiểu đây có vẻ là quyết định không tồi…
Chẳng còn cách nào khác, Bách Đạo Tộc Trưởng lấy ra một tấm da cổ không biết làm bằng chất liệu gì, mở miệng nói:
“Đây là phần thưởng cuối cùng, bên trong ghi chép lại một loại phương pháp cổ xưa gọi là Yêu Trùng Nhất Pháp, đây là loại phương pháp hướng dẫn cách thức thông qua Quy Tắc Chi Lực vượt qua giới hạn của giống loài, cho phép Yêu Thú học được một loại năng lực của Cổ Trùng, ngược lại Cổ Trùng cũng có thể học được một loại năng lực của Yêu Thú…”
“Ví dụ như một vài loại Cổ Trùng có khả năng lột xác sống lại, tất cả các Yêu Thú có thể thông qua Yêu Trùng Nhất Pháp để lĩnh ngộ năng lực này, đương nhiên sau đó sẽ không thể học thêm năng lực nào khác.”
“Nói tóm lại Yêu Trùng Nhất Pháp là thứ có thể gia tăng chiến lực của Yêu Thú và Cổ Trùng.”
Ánh mắt đám người lấp lóe, phần thưởng này không tầm thường a, nhất là đối với những người có Yêu Thú hộ thân, ai không muốn gia tăng thêm thủ đoạn?
Bách Đạo Tộc Trưởng cao giọng quát lên:
“Lão phu tuyên bố, vòng đấu cuối cùng của Bách Đạo Đại Hội… cũng là Yêu Trùng Đạo bắt đầu.”
Đế Vi và Hoài Khánh liếc mắt nhìn nhau, đều là nhân vật tâm cao khí ngạo, các nàng chưa muốn liên thủ để chiến với Lạc Nam…
Lạc Nam thấy thế, cười tủm tỉm đề xuất ý kiến: “Hay là hai cô nương đấu với nhau, ai thắng sẽ đủ tư cách chiến với ta.”
“Ngươi nghĩ mình là ai?” Hai nữ nhân khinh bỉ nhìn hắn.
“Vậy thì hai đấu hai.” Lạc Nam cười tà:
“Ta và nhị tỷ chấp hai người các cô.”
Lạc Sương bùng phát Sát Chiến Cuồng Ngạo Thể, Binh Nhân Tộc – Sát Chiến Thiên Thương đã đạt đến Bán Thần Binh hiện diện trên tay.
RỐNG! RỐNG! RỐNG! RỐNG! RỐNG…
Chín tiếng gầm kinh thiên động địa chấn cho toàn trường đinh tai nhức óc, dưới thân của Lạc Sương hiện ra quái thú khổng lồ.
Đó là một con sư tử toàn thân bao bọc bởi chiến giáp màu đồng, trên phiến giáp là vô số văn tự xưa cổ được điêu khắc, tứ chi như cột chống trời, lưng mọc vũ dực, diện mục hung mãnh với chín cái đầu khác nhau, miệng rộng như chậu máu, răng nanh như liêm đao.
“Nhị tỷ thật sự có không ít cơ duyên.” Lạc Nam thấy cảnh này cũng kinh ngạc trong lòng.
Binh Nhân Tộc của nàng đã đạt đến Bán Thần Binh, mà ngay cả tọa kỵ Cửu Đầu Sư Tử năm đó cũng đã biến dị thành một chủng loại đã sớm tuyệt tích từ thời chư thần chi chiến.
Khải Huyền Thần Sư.
Nhìn lấy nữ nhân như một chiến thần, võ y bó sát cơ thể, tóc đuôi ngựa khẽ lay động, Sát Thế và Chiến Thế ngưng kết thành thực chất, Sát Chiến Thiên Thương tung hoành trong tay, cao ngạo cưỡi trên lưng Khải Huyền Thần Sư mang đến uy áp dữ dội…
Lại liên tưởng đến việc Lạc Sương trước đó thành công thức tỉnh Hoang Thạch Quân, toàn trường lúc này mới kinh hãi nhận ra tỷ tỷ của Lạc Nam cũng là một nhân vật đáng sợ…
“Không tệ lắm.” Cảm nhận được thực lực của Lạc Sương vượt ngoài dự kiến của mình, Đế Vi và Hoài Khánh trong lòng thu hồi sự xem nhẹ.
Trước đó trong mắt các nàng chỉ xem Lạc Nam là đối thủ, hoàn toàn không để ý đến Lạc Sương…
Nhưng khi Lạc Sương thể hiện ra một góc chiến lực, hai nữ nhân cũng phải gật đầu, đáng giá để các nàng xuất thủ.
“Hoài Khánh, trận chiến này khép lại mọi ân oán.” Lạc Nam nghiêm nghị nói:
“Nếu ta thắng, từ đây về sau cô và thế lực sau lưng cô không được tìm ta gây phiền toái.”
“Ngươi thắng?” Hoài Khánh nhếch miệng:
“Thế nếu lão nương thắng thì sao?”
“Ta thỏa mãn nguyện vọng của cô, cùng cô ký khế ước.” Lạc Nam thẳng thắng mang mình ra đặt cược.
“Hảo, ta chấp nhận thỏa thuận.” Hoài Khánh cất tiếng cười to:
“Hôm nay ta phải đích thân thu thập tọa kỵ như ngươi.”
Thần Long Lực bạo phát, Mãnh Long Kiếm hiện ra trong tay… hung hăng lao đến bổ thẳng vào đầu hắn.
NGAO!
Long ngâm rít gào, từng đường Long Văn đã bao trùm cánh tay của nàng, một kiếm nặng nề như sơn nhạc.
“Hắn là đối thủ của ta, ngươi đối phó nhị tỷ hắn đi!” Đế Vi bất mãn, nàng muốn đối đầu với Lạc Nam.
“Hừ, đừng làm phiền đệ đệ ta.” Lạc Sương lạnh lùng, song Thế gào thét… cưỡi trên lưng Khải Huyền Thần Sư lao đến ngăn chặn Đế Vi.
“Thần Sư Khiếu!”
RỐNG!
Chín cái đầu sư tử cất tiếng rít gào, âm ba công khiến không gian vặn vẹo chấn động cả cửu tiêu bao trùm lấy Đế Vi.
“Hừ!”
Đôi mắt màu tím của Đế Vi lóe lên sự bình thản… hỗn độn bên trong đan điền chậm rãi xoay tròn, từng cổ hơi thở như không thuộc về thế giới này bắt đầu thức tỉnh.
Nàng ung dung bước đi giữa tiếng gầm của Khải Huyền Thần Sư, khóe môi sau lớp khăn lụa cong lên đầy tự tin:
“Tốt lắm, vậy ta trước bại tỷ tỷ của hắn, sau đó bại hắn.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 16 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 144 |
Ngày cập nhật | 08/01/2025 15:39 (GMT+7) |