Ngọc Tú từ chối lời đề nghị kết giao của đám đông, tiến vào trong phòng nhìn Lạc Nam đang lười biếng nằm sấp trên giường.
Nàng mỉm cười cắn nhẹ cánh môi, tiến đến bên giường giúp hắn đấm lưng, xoa bóp… động tác vô cùng khéo léo, nhẹ giọng nói:
“Công tử, vì sao bọn hắn cứ bám lấy muội, thật sự khó chịu.”
“Đây chỉ là mới bắt đầu.” Lạc Nam thoải mái nói:
“Muội có dung nhan xinh đẹp, hiện tại lại biểu hiện ra là một Luyện Đan Sư có trình độ… mà Luyện Đan Sư ở bất cứ nơi nào cũng đều được ưu ái như thế cả.”
“Ngày sau khi thể hiện ra nhiều hơn, người bám đuôi sẽ càng đông hơn, nên tập làm quen với khung cảnh vạn chúng chú mục, muội sẽ tỏa ra hào quang rực rỡ.”
“Không thích.” Ngọc Tú lắc đầu:
“Tất cả hào quang muội có đều nên thuộc về công tử.”
“Ngốc nghếch, tất cả những gì muội có đều là do cố gắng không ngừng của muội…” Lạc Nam nở nụ cười:
“Về phần ta, đến thời điểm thích hợp sẽ tự khắc lộ diện, không cần phải suy nghĩ nhiều.”
“Khi đến học viện, muội nên theo học lĩnh vực nào?” Ngọc Tú khẽ hỏi.
“Đương nhiên là ở phương diện Linh Tu, chủ yếu là chiến lực.” Lạc Nam nghiêm túc nói:
“Muội phải hiểu rằng trong bất cứ hoàn cảnh nào, chiến lực mới là thứ quan trọng nhất, những thứ khác chỉ là phụ trợ cho chiến lực.”
“Tuy Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư đều có địa vị rất cao… nhưng nếu chiến loạn xảy ra, kẻ có chiến lực mạnh nhất có thể quyết định vận mệnh của bọn hắn.”
“Công tử nói đúng.” Ngọc Tú vâng dạ:
“Muội cảm thấy sự dạy bảo của công tử vượt qua toàn bộ Kinh Đế Học Viện.”
Ở trong suy nghĩ của Ngọc Tú, công tử của mình không gì không làm được, địa vị của hắn trong lòng nàng siêu việt Kinh Đế Học Viện vô số lần.
“Nhưng Kinh Đế Học Viện sẽ là bàn đạp để muội bay cao hơn, cũng là nơi để ta hoàn thành mục đích của mình…” Lạc Nam mỉm cười.
“Sẽ không phụ kỳ vọng của công tử.” Ngọc Tú vuốt nhẹ mái tóc, kiên định nói.
Dù người nam nhân này có muốn trở thành Kinh Quốc Hoàng Đế, nàng cũng sẽ nỗ lực không ngừng phò tá hắn.
“Muội có muốn sử dụng vũ khí nào hay không?” Lạc Nam hỏi.
Ngọc Tú suy nghĩ hồi lâu, lắc lắc đầu: “Muội không, muội thích tự dùng tay của mình đánh ra vũ kỹ.”
Lạc Nam nhẹ gật đầu, phong cách chiến đấu không vận dụng vũ khí khá giống các nàng Cơ Nhã, Cơ Băng, Thường Nga, Lăng Ba, Tuế Nguyệt…
“Ta sẽ chỉ muội cách lĩnh ngộ một thứ, nếu có thể thành công… thậm chí không cần phải ra tay, muội vẫn sẽ bất bại trong cùng cấp.” Hắn vuốt cằm nói.
“Nguyện nghe công tử chỉ dạy.” Ngọc Tú nghiêm túc khoanh chân ngồi xếp bằng.
“Ý và Vực.” Lạc Nam nghiêm túc thì thầm:
“Đầu tiên là lĩnh ngộ Sát Ý và Chiến Ý… sau đó sẽ đến Vực, hãy tưởng tượng ra khung cảnh đang chiến đấu với kẻ thù một mất một còn.”
Để một Kim Đan Cảnh học cách thi triển Vực, điều có lẽ chưa từng xảy ra trong lịch sử.
Phi thuyền của lão sư Kinh Đế Học Viện bay trong cảnh nội quốc gia không ai dám trêu chọc…
Sau một tháng, từ trên cao nhìn xuống đã chứng kiến Kinh Đô phồn hoa, rực rỡ sắc màu.
Mặc dù các thiên tài trên thuyền đều đến từ thành trì trung cấp trở lên, nhưng khi chứng kiến sự hùng vĩ, mênh mông của Kinh Đô cũng phải vô cùng thán phục, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào vô hạn về quốc gia hùng cường của mình.
Lạc Nam nhẹ ngáp một cái, xem ra đây là nơi có những tồn tại cấp bậc Hợp Thể, Độ Kiếp tồn tại…
Với thủ đoạn trong tay của hắn bây giờ, muốn đối phó với Hợp Thể và Độ Kiếp sẽ tốn thời gian chuẩn bị, sẽ nằm ở thế bị động, cũng không phải quá mức dễ dàng.
Trừ phi Ngọc Tú đột phá đến Luyện Hư, hắn lại mượn tay nàng luyện chế ra một số thứ khủng bố hơn mới có thể chiếm quyền chủ động.
Lướt qua vô số kiến trúc đến trung tâm Kinh Đô, một toà học viện sừng sững hiện ra trong tầm mắt.
Chính là Kinh Đế Học Viện.
Mà cùng lúc đó, một kiện Phi Hành Pháp Bảo hình Đầu Lâu ở hướng khác cũng chậm rãi hạ xuống quảng trường cùng với Hồ Điệp Phi Thuyền.
Hiển nhiên kiện pháp bảo hình Đầu Lâu này cũng là của lão sư Kinh Đế Học Viện vừa mới từ Chiêu Hiền Quán ở một thành trì cao cấp khác trở về sau khi chọn đủ 30 tân sinh.
“Haha, thì ra là hai vị sư muội.”
Bên trên Đầu Lâu to lớn vọng ra tiếng cười sang sảng, một tên nam tử mặc áo xanh tầm 30 tuổi, dáng vẻ tuấn lãng đạp không mà ra:
“Song Đài Tiên Tử đích thân tuyển chọn thiên tài, có mầm móng nào khá không hả?”
“Trần Thanh!” Đài Lộ lạnh lùng nói:
“Liên quan gì đến ngươi?”
Các tân sinh trên phi thuyền giật mình, nam tử này mang họ Trần… xem ra cũng là người thuộc Tứ Đại Gia Tộc.
“Haha, lần này ta tuyển được kha khá thiên tài, để xem những thiên tài mà ta mang về nghiền ép các thiên tài của hai vị tiên tử, như thế mới thú vị.” Trần Thanh hài hước cười to.
“E hèm, đừng ở nơi này đấu khẩu.” Thanh âm già nua vang lên, một lão nhân xé rách không gian tiến đến.
“Luyện Hư Cấp Cường Giả!” Toàn trường chấn động.
Có thể xé rách không gian, lão nhân này là Luyện Hư hàng thật giá thật.
Không hổ là học viện mạnh nhất quốc gia, cường giả cao cấp lại tùy ý xuất hiện như thế.
Phải biết rằng dù ở thành trì cao cấp, Luyện Hư Kỳ cũng là nhân vật thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả thành chủ cũng phải cung kính xưng một tiếng tiền bối.
“Tham kiến Ngũ Trưởng Lão.” Trần Thanh cùng Song Đài Tiên Tử chắp tay hành lễ.
Nhân vật cấp Luyện Hư có thể trở thành trưởng lão của học viện, đồng thời cũng là lão sư của học sinh cấp Đại Học.
“Vẫn như thường lệ mà thôi, tân sinh do ai mang về sẽ do phe đó dạy dỗ.” Ngũ Trưởng Lão mỉm cười:
“30 Tân sinh ở Ngân Giao Thành tuyển được giao cho lão sư bên phía Đài Gia dạy dỗ, còn 30 tân sinh ở Liệt Cốt Thành giao cho các lão sư bên phía Trần Gia, các ngươi tự mình sắp xếp, đây đều là mầm non tốt của quốc gia, tuyệt đối không được lơ là.”
“Vâng.” Hai vị tiên tử và Trần Thanh gật đầu.
Đài Trang đảo mắt nhìn 30 người Lê Tư, Ngọc Tú nói:
“Từ hôm nay các ngươi sẽ là tân sinh do chúng ta phụ trách, hãy báo lên sở trường của mình để lựa chọn lĩnh vực học tập phù hợp.”
“Sở trường của đệ tử là chiến lực, Linh Thể Song Tu.” Ngân Hàn báo cáo.
Đài Lộ ghi chép lại, ra hiệu cho người kế tiếp.
“Sở trường của đệ tử là chiến lực và Trận Pháp.” Lê Tư rụt rè nói, trước đó mấy lần biến cố xảy ra đột ngột nàng không kịp kết trận, thật ra nàng còn là Chiến Trận Sư đấy.
“Người tiếp theo.”
Ở phía bên kia, Trần Thanh không thèm để tâm đến sở trường của 30 tân sinh dưới tay mình, bởi vì hắn tuyển chọn toàn là người anh dũng thiện chiến, mấy thứ như luyện khí, phù chú đều là trò vặt, hắn không bận tâm.
Hắn chỉ hài hước nhìn trận hình của Song Đài Tiên Tử, tìm kiếm cơ hội gạ kèo… để tân sinh của mình dạy dỗ tân sinh bên hai nữ một bài học.
Tứ Đại Gia Tộc ở Kinh Quốc cạnh tranh gắt gao, Trần Gia và Đài Gia cũng không ngoại lệ, luôn tìm cách hạ bệ đối thủ ở mọi phương diện.
Lần lượt các tân sinh bẩm báo xong, Ngọc Tú bước lên cuối cùng, nhẹ giọng nói:
“Sở trường của đệ tử là chiến lực, đăng ký tập trung học Linh Tu.”
“Hả?”
Lời vừa nói ra, Đài Lộ, Đài Trang và tất cả thí sinh cùng thuyền đều sửng sốt.
“Ngươi không đùa?” Đài Lộ nghiêm túc quát:
“Ngươi rõ ràng là Luyện Đan Sư có thể luyện Phá Kim Đan.”
Hiển nhiên việc Ngọc Tú báo cáo sở trường không phải là luyện đan khiến tất cả đều khó hiểu, bởi vì trước đó Ngọc Tú là dùng việc luyện đan để thông qua khảo hạch.
“Luyện đan chỉ là phụ trợ mà thôi, thứ ta thông thạo nhất vẫn là chiến đấu.” Ngọc Tú ung dung đáp.
Đài Trang cùng Đài Lộ đưa mắt nhìn nhau, chứng kiến sự khó tin trong mắt đối phương.
Ngọc Tú còn rất trẻ, tuổi chưa vượt quá 20 là một Tam Phẩm Luyện Đan Sư lợi hại đã vô cùng khó tin, chẳng lẽ chiến lực cũng khủng bố?
“Ngươi không theo học luyện đan?” Đài Trang đã có chút tức giận.
“Không.” Ngọc Tú lắc đầu:
“Ta muốn theo lĩnh vực chiến đấu, Linh Tu.”
“Hahaha, ngay cả sở trường tân sinh do mình chọn cũng không nắm được, cười chết bổn thiếu.” Trần Thanh nhịn không được cười phá lên.
Ngay cả Ngũ Trưởng Lão cũng chau mày, hiển nhiên không quá hài lòng với Song Đài Tiên Tử.
“Chiến đấu thật sự là phương diện mạnh nhất của ngươi?” Đài Trang hỏi lại.
“Vâng thưa lão sư.” Ngọc Tú ưu nhã đáp.
“Hừ, vậy khá lắm.” Đài Lộ gật đầu nói:
“Nếu ngươi đánh thắng được người của Trần Thanh, ta sẽ cho ngươi theo quyền tự quyết.”
“Được.” Ngọc Tú chấp nhận.
“Tốt tốt tốt, cơ hội tới.” Trần Thanh vui sướng nở nụ cười:
“Gọi Lôi Đài đi!”
Ngũ Trưởng Lão đứng bên cạnh nhẹ phất tay, một toà Lôi Đài đã bay đến.
Nhìn thấy tân sinh sắp chiến đấu, rất nhiều lão sinh trong học viện có hứng thú vây lại xem náo nhiệt.
Ngọc Tú tự tin thả người phóng lên đài, tư thái bình thản như mây trôi nước chảy.
“Các ngươi ai lên đánh bại nàng? Người ta là một mỹ nhân đó.” Trần Thanh đắc ý nhìn 30 tân sinh dưới trướng mình.
“Thưa lão sư, để đệ tử vì ngài mà chiến.” Một nữ tử váy đen liếm môi cười, ánh mắt đầy vẻ lấy lòng nhìn Trần Thanh.
“Tốt, lên đi!” Trần Thanh hài lòng phất tay.
Nữ tử váy đen bay lên lôi đài đứng đối diện, chắp tay nói: “Ta là Miên Hồng, hy vọng muội muội chỉ giáo.”
“Ta là…”
Ngọc Tú còn chưa dứt lời, Miên Hồng đã hóa thành một luồng khói đen lao vọt mà đến.
“Ám Trảo!”
Hắc Ám Linh Lực ngưng tụ thành móng vuốt sắc lẹm, Miên Hồng hung hăng vồ vào mặt Ngọc Tú.
“Vô sỉ đánh lén!” Lê Tư giận dữ mắng.
“Bước lên lôi đài chính là người thắng ta bại, không còn quy cũ ràng buộc.” Đài Lộ thản nhiên nói.
“Khanh khách, xem ra chỉ có thế.” Mắt thấy móng vuốt của mình sắp vồ vào khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Tú, Miên Hồng đắc ý cười rộ lên.
TỐC!
Một thanh âm như tia chớp vang lên, Ngọc Tú đột ngột biến mất dạng.
Tốc Biến đã triển khai…
“Người đâu?” Miên Hồng giật mình khi móng vuốt vồ vào khoảng không.
Ngọc Tú xuất hiện sau lưng, hai tay kết ấn, một chiêu Thập Tự Thiên Hoả ngưng kết từ hoả diễm ngút trời dồn nén đến cực hạn chưởng vào lưng Miên Hồng.
Đúng lúc này, sau lưng Miên Hồng mọc ra một đôi cánh Hắc Ám khổng lồ, xua tan toàn bộ Hoả Thuộc Tính của Ngọc Tú.
“Dị Ám!?” Không ít tân sinh lẫn lão sinh đều ngưỡng mộ thèm thuồng, Miên Hồng vậy mà có được Thiên Địa Dị Vật quý hiếm như thế.
“Liệt Dực Hắc Ám.”
Miên Hồng hung hăng quay đầu, đôi cánh hắc ám vũ loạn bắn ra vô số phi đao về phía Ngọc Tú.
“Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ.”
Tốc độ của Ngọc Tú quá nhanh, né tránh toàn bộ phi đao hắc ám, thân ảnh như quỷ mị khiến ngay cả các lão sinh cũng không thể theo kịp.
Ngọc Tú không muốn để lộ quá nhiều con bài, công tử đã căn dặn không cần quá mức nghiền ép đối thủ, chỉ cần mạnh hơn đối phương một chút là được.
Gặp Kim Đan mạnh hơn Kim Đan, gặp Nguyên Anh mạnh hơn Nguyên Anh… chỉ cần mạnh hơn một chút mà thôi.
“Ngươi chỉ biết né tránh? Tiện nhân.”
Miên Hồng giận dữ vì mình có được Dị Ám vẫn không làm được gì Ngọc Tú.
“Xuyên Tinh Chỉ.”
Ngọc Tú vừa kết hợp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, vừa bắn ra vô số luồng chỉ đạn nghiền nát toàn bộ phi đao hắc ám.
Tốc Biến lại kích hoạt, Ngọc Tú hiện ra sau lưng Miên Hồng, một tay duỗi ra:
“Trích Tinh Thủ!”
Phốc!
Một tay chưởng thẳng vào đôi cánh mang theo lực đẩy kinh khủng, Miên Hồng thổ huyết bay ngược ra khỏi lôi đài.
“Nàng quả nhiên có chiến lực lợi hại…” Đài Trang cùng Đài Lộ bất đắc dĩ liếc nhau.
“Đáng giận.” Trần Thanh sắc mặt tái mét.
Miên Hồng đã lọt vào top 5 tân sinh trong tay hắn, vậy mà bị Ngọc Tú dễ dàng đánh bại.
Mà Miên Hồng từ đầu đến cuối ngay cả đánh trúng nàng cũng không làm được.
“Sở trường của nữ nhân này là thân pháp, bộ thân pháp quỷ dị kia khiến nàng có tốc độ vượt xa đồng cấp.” Trần Thanh kinh nghiệm vô cùng, liền nói với một tên tân sinh:
“Ngươi có tốc độ siêu việt, hãy lên đài!”
“Tuân lệnh lão sư.”
Phần phật…
Kẻ này sau lưng mọc ra một đôi cánh màu trắng như ánh sáng…
“Là hắn, tên khốn Bạch Hào của Bạch Dực Thành.” Lê Tư nhìn thấy lên tiếng mắng.
Trước đó Bạch Hào và đại trưởng lão Bạch Dực Thành hèn nhát trốn đi bỏ lại tất cả thiên tài táng thân trong miệng Thuỷ Quái, nếu không có Lạc Nam cứu giúp, nàng cũng đã chết rồi.
Bạch Hào không để ý đến Lê Tư, ngược lại cảm thấy có chút quen mắt nhìn Ngọc Tú…
Bất quá đã hơn một năm qua, hắn cũng không còn nhớ đến thiếu nữ đánh cá đi chung thuyền với một tên phàm nhân, khí chất của Ngọc Tú cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất, Bạch Hào không hề liên tưởng đến…
“Bạch Hào là Kim Đan Trung Kỳ, chúng ta không…”
Đài Trang đang muốn dừng trận đấu, Đài Lộ lại ra tay cản lại, ánh mắt đầy hiếu kỳ nói:
“Ta muốn nhìn xem giới hạn của nàng, bại cũng không sao cả.”
Trần Thanh cực kỳ mưu mô, hắn nhìn ra Ngọc Tú có sở trường về mặt tốc độ nên muốn dùng kẻ cũng tinh thông tốc độ là Bạch Hào ép nàng, hơn nữa tu vi của Bạch Hào còn cao hơn Ngọc Tú một tiểu cảnh giới, sẽ chiếm ưu thế lớn.
Ngọc Tú vẫn dửng dưng như không, dù Kim Đan Trung Kỳ hay Nguyên Anh Trung Kỳ đối với nàng cũng chẳng khác biệt, chỉ cần mạnh hơn một chút là được rồi.
“Nghe kỹ tên ta, Bạch Hào của Bạch Dực Thành!”
Thanh niên ngạo nghễ quát lên, sau lưng mọc ra quang minh vũ dực…
Trong chớp mắt hắn đã hóa thành một luồng sáng tan biến.
Tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không kém Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ trước đó Ngọc Tú sử dụng.
“Quang Minh Ấn!”
Hiện thân sau lưng Ngọc Tú, Bạch Hào ngưng kết vũ kỹ ấn vào lưng nàng, nở nụ cười lãnh khốc.
TỐC!
Ngọc Tú lại biến mất, vẫn là Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ và Tốc Biến kết hợp… nhưng lần này tốc độ còn nhanh hơn, nhỉnh hơn Bạch Hào.
“Làm sao có thể? Thì ra nàng còn chưa thi triển toàn lực.” Các học sinh giật mình.
Ngọc Tú và Bạch Hào như hai luồng tàn ảnh lướt trên lôi đài…
Mắt thấy không ai làm gì được ai, bỗng nhiên Bạch Hào quát to:
“Bí Pháp – Khai Dực!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 16 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 190 |
Ngày cập nhật | 30/01/2025 15:39 (GMT+7) |