Từ chiều, chị và Uyên đã tíu tít chuẩn bị đồ đạc các thứ, chẳng bù với mình chỉ tọng vài bộ quần áo và ít đồ dùng cá nhân vào balô là xong, không phải nghĩ nhiều. Kết quả là hai cô gái vác ra xe hai cái vali to tổ chảng, tất nhiên không để vừa trên sàn xe, mà có để được thì cũng cồng kềnh vướng víu rất khó điều khiển xe, dễ xảy ra sự cố.
Mình nói mãi, hai người mới chịu bỏ bớt đồ đạc ở nhà, gom chung lại trong một vali, sau đó ném luôn sang bắt mình chở. Thế đấy!
Đúng 10 giờ khuya cả bọn lên đường. Kinh nghiệm hồi còn học ở Sài Gòn mình hay đi Vũng Tàu lúc khuya, canh đến đó khi bình minh vừa ló dạng rất thú vị, hơn nữa đi ban đêm vắng xe, đường mát mẻ sẽ ít bụi và đỡ mệt hơn.
Hệt như mình tính toán, đường phố về đêm rất mát và yên ắng. Chị và Uyên lần đầu được đi chơi đêm bằng xe máy thế này đều vui vẻ thích thú, chỉ tiếc là thỉnh thoảng lại có vài chiếc xe tải chạy ào qua làm bọn mình hơi cụt hứng. Thời điểm đêm khuya là thiên đường của những tài xế chở hàng tranh thủ phóng xe bạt mạng, cho nên bọn mình rất cẩn thận, nghe tiếng xe từ đằng xa đã lập tức chạy sát vào lề.
Tay Uyên vừa khỏi nên ngồi sau, chị Diễm cầm lái chạy song song với mình. Tiết trời đối với mình mát mẻ nhưng hai cô gái lại thấy lạnh lẽo, mặc áo khoác dày cộp, đeo khẩu trang kín mặt, thoạt nhìn y chang ninja. Mình bật cười, cất tiếng chọc ghẹo:
– Cướp đêm mà gặp hai người chắc cũng sợ chạy tóe khói, làm thấy ghê!
Chị cười tủm tỉm không nói gì, Uyên ngồi phía sau vọt miệng:
– Đâu phải ai cũng trâu như T, không biết lạnh!
Mình cười hè hè, đúng là khả năng chịu lạnh của mình hơi khác người, lắm lúc trời lạnh lại chỉ thấy mát.
Gió đêm thổi ngược tạt vào mặt mát rượi, cảm giác thật khoan khoái dễ chịu. Dư dả thời gian nên bọn mình thả tốc độ khá chậm, chỉ tầm 40 km/h không hơn. Đi chơi bằng xe máy theo mình nên chạy chậm, vừa tận hưởng không khí, cảnh vật hai bên đường, vừa thư giãn đầu óc, chạy nhanh rất nguy hiểm, hơn nữa tâm trí lúc nào cũng căng thẳng rất mệt mỏi, lại dễ xảy ra tai nạn. Đó cũng là lý do mới 10 giờ tối bọn mình đã lên đường, canh tới Vũng Tàu khoảng 5 giờ sáng là vừa, tổng cộng có bảy tiếng để di chuyển, tha hồ tàn tàn tán dóc.
Nói gì thì nói, đi xa mà chỉ chạy có một mình cũng hơi bị chán. Thà rằng mình không có bạn gái không nói, đằng này những hai cô xinh đẹp bên cạnh, mà phải thui thủi một thân một mình thì đúng là bực dọc.
Trời khuya se lạnh, gió thổi hiu hiu thế này mà được chị Diễm hay Uyên ngồi sau lưng, ôm chặt, tựa đầu vào vai mình thì tuyệt biết mấy, có chạy tới cùng trời cuối đất cũng cảm thấy gần sát bên. Tiếc là thực tế không phải như vậy, Uyên đang tựa đầu vào vai thật, nhưng là bờ vai thon của chị, không phải mình.
Uyên đang hơi nhắm mắt gà gật, chợt mở hé ra bắt gặp mình ngó qua thì nghênh mặt lên hỏi:
– Nhìn gì đó?
– Người ta có cặp có đôi, T thui thủi một thân một mình, tủi thân chứ sao! – Mình than thở.
Cô nàng nghe vậy bật cười khanh khách:
– Ai kêu nhà chỉ có ba người chi?! T ráng kiếm thêm một cô nữa, vậy là lúc nào cũng có người ngồi chung.
Mình lầm bầm trong miệng:
– Hai cô mà đã lộn xộn đủ chuyện, thêm một cô nữa chắc tui ra ruộng ở luôn quá…
– Hả? Nói xấu gì đó? – Uyên trừng mắt.
– Đâu có gì.
Chị Diễm xoay mặt qua nói với mình:
– Hay Uyên sang ngồi với T chút đi, chị chạy một mình cũng được mà!
Chị cười nói mà ánh mắt nhìn mình có gì đó kỳ lạ khiến mình hết hồn, vội lắc đầu từ chối:
– Giỡn thôi! Em chạy một mình cho khỏe, đèo thêm cục nợ mệt lắm!
– Hứ! – Uyên trề môi cả tấc – Có muốn chở cũng không được đâu, ở đó mơ tưởng đi!
Nói xong, cô nàng vòng cả hai tay siết chặt eo chị Diễm, cặp mắt lim dim hưởng thụ như muốn trêu ngươi mình.
Đúng là mình đang khó chịu thật, hình như khá lâu rồi mình không được ôm chị, thân mật với chị như hồi trước. Từ sau cái đêm nghịch nước mưa, chị cứ tránh né mình, rất ít khi cả hai có không gian riêng để trò chuyện, đừng nói gì được ôm hôn chị dù chỉ một chút.
Lắm lúc mình có cảm giác như chị sắp rời bỏ mình, cả Uyên cũng vậy, dù chạm mặt chọc ghẹo nhau cả ngày nhưng cứ có gì đó xa cách tận chân trời, dường như trong lòng mỗi người đều có một bức vách không tên dựng lên, ngăn cách cự tuyệt người kia…
Không gian yên tĩnh lạ thường, bọn mình không ai lên tiếng, lặng lẽ chạy xe, dường như mỗi người đều theo đuổi suy tư riêng.
Uyên úp sát mặt vào lưng chị Diễm, hai mắt nhắm tịt, chẳng biết đã ngủ hay chỉ giả vờ để tránh khỏi tình trạng có chút khó xử này. Mình hy vọng chuyến đi có thể cải thiện tình cảm của chị, nhưng chưa gì đã thấy không khí chẳng được ổn lắm.
Hai chiếc xe cứ thế bon bon giữa trời khuya vắng vẻ, chỉ nghe tiếng ếch nhái ở những cánh đồng trống trải hai bên đường kêu văng vẳng không dứt. Khi còn cách Sài Gòn vài chục cây số, không thể ngồi yên được nữa, mình hắng giọng:
– Chị mệt chưa? Có cần dừng lại nghỉ một chút không?
Chị lắc đầu nhè nhẹ:
– Không mệt, nhưng mà…
– Sao?
– Chị hơi buồn ngủ, hai mắt cứ díp lại… – Chị lỏn lẻn.
Thôi chết, mình quên mất. Chị Diễm thường ngủ sớm, hôm nay chị đi làm cả ngày mệt mỏi chưa ngả lưng tí nào, cứ kiểu này thế nào cũng có chuyện.
Mình ngó hai bên đường, tìm xem có quán nước nào có võng cho chị ngủ một chút không nhưng chẳng thấy, chưa biết tính sao thì Uyên đã lên tiếng:
– Chị qua ngồi với T đi, em chạy một mình được!
Mình nghe Uyên đề nghị mà trong bụng sướng tê, dù vậy ngoài mặt làm bộ áy náy:
– Được không? Tay Uyên vậy…
Có lẽ thừa biết mình nghĩ gì trong bụng, Uyên liếc mình sắc như dao, thản nhiên nói:
– Chạy một mình chắc không sao, khỏi lo!
Cô nàng nói “khỏi lo” mà cứ giống như đang thầm trách mình không quan tâm vậy. Mình nghe nhột nhạt sống lưng, tuy thế vẫn giảm tốc độ, ra hiệu chị Diễm dừng xe lại.
Hai chiếc xe tấp vào vệ đường, nhưng chị vẫn chưa chịu bước xuống, cứ ngần ngừ mãi, buộc mình phải hối thúc:
– Chị qua đây ngủ chút đi, tỉnh rồi quay lại chở Uyên tiếp!
Có vậy chị mới chịu xuống xe, chậm chạp leo lên ngồi sau mình. Mình mắng thầm trong bụng, có dịp sẽ trả thù, hôn nát mặt cho biết tay.
Mình còn chưa có cơ hội báo thù thì chị đã khiến mình dở khóc dở cười, chẳng biết chị nghĩ gì mà ngồi cách xa mình cả khúc, cứ như hai đứa mới quen nhau vậy. Mình nói mà như mếu:
– Chị ngồi sát vô, dựa vào lưng em mới ngủ được chứ, ngồi vậy coi chừng té bây giờ!
Thế nhưng chị vẫn giữ nguyên vị trí, chỉ nghe giọng chị lí nhí:
– Chị tỉnh ngủ rồi…
Bên tai có tiếng ai đó cười giòn, mình ngó qua thấy Uyên đang cười ngặt nghẽo thì bực bội trợn mắt. Cô nàng cười đã đời, đột ngột rồ ga phóng nhanh lên trước, bỏ lại bọn mình ở phía sau. Mình thầm cảm ơn, dám cá là Uyên biết chị Diễm ngại nên chạy ra xa, tránh chị khó xử vạ lây mình.
Mình thò tay ra sau kéo tay chị, miệng ôn tồn nói:
– Ngồi tựa lưng em ngủ chút đi, đừng bướng nữa!
Quả nhiên, chị ngồi yên một lát rồi lặng lẽ nhích người lên, một bên mặt tựa nhẹ vào vai mình, cảm giác thật ấm áp.
Được thể, mình kéo cả hai tay chị lên, tự vòng qua eo mình:
– Ôm chặt vô, không thôi té đó!
Chị vẫn không nói không rằng, vòng tay giữ nguyên trên eo mình, không hề lơi ra. Mình cảm nhận được người chị đang tựa vào lưng mình chặt hơn, qua một lúc nghe âm thanh chị thở đều. Có lẽ chị ngủ quên rồi, tội nghiệp, lẽ ra mình nên nhớ tới việc này sớm hơn, báo hại chị cố gắng chạy xe cả tiếng đồng hồ, may mà chưa xảy ra chuyện gì đáng tiếc.
Cảm giác chở chị ngủ say tựa em bé ngây thơ ngay sau lưng khiến cho mình bồi hồi ngây ngất, cảm tưởng như chị đang giao phó cả cuộc đời chị vào tay mình vậy, tâm tư cứ mãi xao động như gió đêm chưa khi nào ngừng thổi, mỗi lúc một mãnh liệt hơn.
Càng gần vào thành phố, đường càng êm ít dằn xóc hơn, ngó hoài không thấy bóng dáng Uyên đâu, mình rồ ga tăng tốc đuổi theo. Chạy nhanh một quãng xa mới thấy Uyên, cô nàng này thật là, tay vừa khỏi đã cắm đầu chạy bạt mạng.
Mình cho xe vọt lên, tay khoát khoát ra hiệu cô nàng giảm tốc độ. Uyên thoáng dời mắt trông ra sau mình, có chút thương cảm nhìn chị Diễm đang ngủ ngon, vòng tay vẫn giữ eo mình thật chặt. Cô nàng thì thào:
– Ngủ rồi hả?
Mình gật đầu, một ngón tay đưa lên môi, ý bảo Uyên đừng lên tiếng, sợ đánh thức chị Diễm.
Uyên bất chợt ném cho mình ánh nhìn thật sâu, sau đó lặng lẽ lái xe, cũng không ngó qua thêm lần nào nữa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Diễm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 142 |
Ngày cập nhật | 30/01/2025 06:39 (GMT+7) |