– Chị không khóc đâu, cười gì mà cười!
– Vậy thì tốt! Nhớ hứa rồi đó, sau này dù có xảy ra chuyện gì chị cũng tuyệt đối không được khóc!
– T nói làm chị sợ quá…
– Không sao đâu, anh Bảo hứa ra mặt dàn xếp giùm em rồi!
– Hy vọng được như T nói!
Tay chị nhẹ nhàng mân mê những vết thương trên mặt mình, và cả trên người mình nữa, xót xa cứ như người bị thương là chị vậy. Mới đó mà chúng đã bầm tím hết cả, đụng vào đau thấu trời, tuy nhiên mình ráng chịu đựng, cố nhăn răng cười như khỉ để chị bớt lo lắng.
– Đau lắm phải không? – Chị lại hỏi, đây đã là lần thứ mười rồi.
– Nói không đau là xạo, nhưng em chịu được mà, vài hôm lại lành thôi.
– T cứ bị thương vầy hoài, sau này không biết có để lại di chứng gì không? Mà họ có đánh trúng đầu T không vậy, cẩn thận tụ máu bầm nguy hiểm lắm!
Mình không nhớ rõ nữa, lúc đó hỗn loạn quá, nhưng hiện giờ thì đúng là sau đầu hơi ê ê, rờ vào thấy đau, hình như mình có bị tụi nó đá vào đầu mấy cái, chắc sẽ không đến mức như chị lo nhỉ?
Mình lắc đầu, khẳng định:
– Không có mà, chỉ bị đánh trúng mặt vài cái thôi à! Chị đừng lo, cũng đừng hỏi nữa, hỏi một hồi em bệnh thiệt đó!
– Ừm, không hỏi thì không hỏi.
Mặt chị dàu dàu, xức thuốc dán băng cho mình xong, len lén quay đi nơi khác dụi dụi mắt.
Mình thấy mà vờ làm ngơ, coi như không biết gì cả. Mấy lần trước chị toàn bù lu bù loa lên giống như mình sắp chết tới nơi, lần này được vầy coi như có tiến bộ rồi, đáng khích lệ.
Mình nói lảng sang chuyện khác:
– Hôm nay ăn gì vậy? Đói quá!
– Gà kho, với canh chua điều, toàn món T thích đó.
Quả nhiên, nhắc đến chủ đề ẩm thực chị tươi lên ngay, được nấu những món ăn ngon cho mình dùng, đối với chị là niềm vui mỗi ngày, chưa bao giờ biết chán.
Cơm rất ngon, tiếc là mình hơi đau, há miệng ra nhai cũng thấy khó khăn nên ăn không được nhiều như thường ngày, phụ lòng chị rồi. Thấy vậy, chị cứ nằng nặc đòi đưa mình lên bệnh viện hoặc chí ít cũng ra phòng mạch tư khám, báo hại mình thuyết phục cả buổi mới chịu từ bỏ ý định.
Dùng xong bữa tối, hai đứa đang ngồi trò chuyện thì bỗng dưng chú út gọi điện tới. Lần trước chú gọi cho chị Diễm, đòi hẹn gặp chị mà không được, tối nay lại gọi cho mình, có lẽ mục đích vẫn như cũ, thế nên mình không nghe, cứ để chuông reo tới chán thì thôi.
Gọi cả chục cuộc không thấy mình nhấc máy, chú út liền nhắn tin sang, một tin nhắn thật dài.
“Nội bệnh rồi T à. Từ hôm biết chuyện tụi con, về nhà nội không chịu ăn uống gì hết. Con cũng biết nội bị cao huyết áp và tiểu đường lâu năm mà đúng không? Bây giờ lại bỏ ăn nữa, bác sĩ thăm khám nói bà suy nhược lắm rồi, phải bồi bổ gấp, mà khổ cái là bà nội không chịu ăn, cứ khóc suốt thôi. Ngoài mặt nội con tỏ ra nghiêm khắc để con cháu nể, thực tế bà yếu đuối lắm, chú ở chung nên biết rõ hơn ai hết, không ngày nào nội không khóc vì con. Chú cũng không muốn làm khó hay gây áp lực gì lên con, con có thể thu xếp ghé gặp nội một lần không? Cố gắng khuyên nội giùm, chú và các cô các bác cảm ơn con nhiều lắm! Con nhớ nhắn lại cho chú nhé!”
Tin nhắn tới, chị là người đọc trước tiên, sau đó mới đến lượt mình. Xem xong, hai đứa thừ người ra, không nói với nhau câu nào.
Mình không muốn mở máy là vì thế, thà rằng không biết sẽ không phải khó chịu, chứ đã xem rồi, dù biết khả năng là bị lừa nhưng vẫn có cảm giác nóng như lửa đốt trong lòng, đứng ngồi không yên.
Mình có thể cãi lời những người trong gia đình để tới với chị, nhưng mình không thể bỏ mặc bà nội bệnh hoạn mà chẳng thèm về thăm hỏi, tuy mình đã chắc chắn chín mươi phần trăm là chuyện này không có thật.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Diễm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 187 |
Ngày cập nhật | 21/02/2025 06:39 (GMT+7) |