Truyện sex ở trang web truyensextv69.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv69.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Diễm » Phần 186

Diễm


Update Phần 187

Phần 186

Chuông reo mãi không ai nghe, khi mình thất vọng định dập máy thì bên đó lên tiếng:

– Alo…

Tâm trạng mình bỗng nhiên bồi hồi, giọng nói thân quen này đã lâu lắm rồi không được nghe lại.

Cũng thật kỳ lạ, gọi cho người ta, mà khi cô ấy nghe máy, mình lại im lặng mãi, chẳng biết nói gì.

Bên kia cũng vậy, lặng yên chờ đợi.

Cuối cùng, mình lên tiếng bằng cái giọng nhừa nhựa chán đời:

– Khỏe không?
– …

Không có hồi đáp.

Mình cười:

– Còn giận hả? Hì hì, hơn một năm rồi mà, giận dai quá vậy?
– Gọi có gì không? – Lần này cô nàng đã chịu trả lời, giọng điệu cộc lốc.
– Tự dưng muốn nói chuyện chút thôi.
– Biết mấy giờ rồi chưa mà đòi nói chuyện? Điên à?
– Ừ, đang điên…

Mình cười lớn, mặc kệ mấy người trong quán ngó qua.

– Xỉn hả?
– Chưa, mới uống hơn chục chai mà xỉn gì…

Có tiếng thở dài:

– Về đi, khuya lắm rồi! Rượu chè bê tha không làm T tốt lên đâu!
– Ừ.
– Chị Diễm đâu rồi mà để T say xỉn như vậy?

Mình không đáp, lẳng lặng cầm ly bia uống một hơi hết sạch, ợ một tiếng rõ to.

Bên kia lặp lại:

– Sao không trả lời, chị Diễm đâu? T đi một mình à?
– Ừ, một mình. Hôm nay buồn quá!
– Buồn chuyện gì? Hai người cãi nhau hay sao?
– Cãi nhau thì đâu buồn vầy… – Mình lẩm bẩm – Càng nghĩ càng chả muốn sống nữa, cuộc đời thật nhạt nhẽo…
– Nói nhảm gì vậy? T say quá rồi, về ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa! Có gì mai rồi tính! – Bên kia tuôn một tràng, không còn nói năng cụt lủn nhát gừng nữa.

Chả hiểu sao, mình chỉ định gọi nói vài câu đỡ buồn thôi, nhưng nghe giọng cô nàng rồi lại cứ muốn nói hết ra, mặc dù kể cả Thanh sida mình cũng không hề hé môi lấy nửa lời.

Mình tiếp tục lảm nhảm:

– Bộ Uyên chưa từng muốn chết sao? Có gì đâu mà nghĩ lung tung, T đang rất tỉnh táo…
– Uyên khác, T khác, không so sánh vậy được.
– Khác sao?
– T còn có chị Diễm hết lòng với mình. Uyên đâu có ai…

Nghe sao mà như đang oán trách vậy. Mình cười buồn:

– Giờ thì không còn nữa rồi.
– Là sao? T đang nói bậy bạ gì vậy?
– Kết thúc rồi. Bây giờ T sợ gặp chị Diễm, chắc là đêm nay ở lại đây không dám về…
– Nhưng có chuyện gì? T không thể đối xử với chị Diễm thế được, hiểu không?

Uyên là cô gái rất tốt, tốt như chị vậy. Cô nàng không nhân cơ hội xóc mỉa chị, ngược lại còn trách mình.

– Chuyện này không nói ra được, chỉ biết là kiếp này T và chị Diễm không thể lấy nhau được nữa rồi.

Im một lát, Uyên nói:

– Là chuyện hai người là họ hàng nên bị gia đình cấm cản phải không? Nhưng T và chị đã dọn ra ở riêng rồi mà?

Mình giật mình, không nghĩ Uyên lại biết chuyện này:

– Sao Uyên biết?
– Chị Ngà kể, T quên lý do vì sao Uyên đến ở nhờ nhà T rồi à?

Ừ, đúng rồi. Uyên vốn là nhân viên trong công ty của chị Ngà, hai người khá thân thiết. Hôm trước chị Ngà tỏ ý muốn gán ghép Uyên và mình, bả kể chuyện này cho Uyên nghe cũng đúng thôi.

Mình thở ra:

– Không phải nguyên nhân đó. Là chuyện khác…

Uyên cười khẽ:

– Uyên không nghĩ ra được nguyên nhân nào có thể khiến T bỏ rơi chị Diễm…

Cách nói có vẻ mỉa mai, cũng phải thôi, mình đã vì chị mà quay lưng với Uyên. Uyên biết mình có tình cảm sâu với Uyên, nhưng vẫn chấp nhận rời bỏ, hơn một năm trời không hề liên lạc dù chỉ một câu, cả hai như biến thành người xa lạ. Có lẽ vì vậy nên cô nàng không tin mình có thể vì một ai đó mà chấm dứt với chị, gia đình lại càng không thể là lý do.

– Chia tay thật sao? – Uyên hỏi, khi thấy mình cứ im mãi.
– Ừ.
– Không còn cách nào khác à? Phải có biện pháp nào đó giải quyết được chứ?
– Không có. Vô ích thôi!
– Nhưng có chuyện gì?
– Không nói được mà.
– Vậy… T có nghĩ đến chị Diễm sẽ ra sao khi T nói lời chia tay hay không?
– Chưa nghĩ, mà nghĩ rồi thì sao chứ? Chả thay đổi được gì hết!
– T cứ thử nghĩ xem!
– Chắc là chị sẽ buồn…
– Chỉ buồn thôi à?
– Ừ, có lẽ sẽ khóc.
– Chỉ khóc thôi sao?
– Khóc chán sẽ nguôi ngoai thôi. Vết thương lòng nào rồi cũng sẽ lành theo thời gian mà…
– T thật sự tin vào câu nói vớ vẩn trong mấy quyển sách ngôn tình đó à? – Giọng Uyên đột nhiên gay gắt.
– T thấy đúng mà?
– Thật ra câu đó vẫn còn thiếu vế sau, muốn nghe không?
– Nói đi!
– Vết thương lòng nào cũng sẽ lành theo thời gian, đúng, nhưng nếu như nó thực sự có thể lành.
– Nghe trừu tượng quá, T đang đau đầu lắm, không thể nghĩ được nữa…

Cô nàng cười vài tiếng, nghe thật cảm xúc:

– Thuận miệng nói thôi. T không cần phải suy nghĩ!
– Đừng nói những chuyện không vui nữa! Dạo này Uyên sao rồi?
– Muốn hỏi về chuyện gì?
– Chuyện gì cũng được. T đang cần người trò chuyện, Uyên cứ nói T nghe được rồi.
– Cần nên mới gọi điện?
– Ý T không phải như vậy. – Mình chép miệng – Uyên hiểu mà…
– Không hiểu mới hỏi.
– Haizzz, T muốn nói chuyện với Uyên. Được chưa?
– …
– Buồn quá! Buồn không chịu nổi!
– …
– Uyên có biết là T đã từng ước mình gặp nhau sớm hơn không? Tối giờ T cũng đang ước điều đó, tiếc là điều ước thì chả bao giờ biến thành sự thật được.

Mình nói rất nhiều, gần như là độc thoại, một mình ôm cái điện thoại lải nhải.

Kể từ khi nhận được tập tin xét nghiệm DNA, đó chẳng khác nào tấm giấy báo tử cho mối quan hệ của mình và chị. Mình sẽ chẳng thể nào vượt qua được rào cản đạo lý đó.

Kết hôn và sống chung với người chị cùng cha khác mẹ của mình sao? Chỉ mới nghĩ đến đã thấy ghê tởm chính mình rồi. Thứ tồn tại duy nhất trong đầu mình vào lúc này là làm sao để quên đi chị càng nhanh càng tốt, và chị cũng nên làm như vậy.

Sáng mai, mình sẽ về nói ra toàn bộ sự thật với chị. Có thể sẽ rất đau, nhưng còn cách nào khác tốt hơn sao?

Uyên chỉ lặng yên lắng nghe mình nói, hoặc có khi cô nàng nhàm chán chẳng thèm nghe mà cứ vứt máy đó cho mình lảm nhảm. Mặc kệ, mình cần trút tâm sự ra, nếu không mình sẽ chết vì bức bối mất.

Điện thoại dần cạn pin. Khi mình sắp tắt máy, Uyên hỏi:

– T đang ở đâu vậy?
– Hỏi để làm gì? Uyên tới đây được chắc? – Mình cười.
– Uyên nhờ bạn tới đưa T về.
– Không cần, T tự về được!
– Cứ nói đi, ít ra cũng có người bầu bạn cùng T, không phải T đang cần người nói chuyện sao?
– T chỉ tâm sự với Uyên thôi, đâu phải bạ ai cũng kể lể được…
– Giờ có nói không?
– Hè hè, nói chứ đang ở quán hải sản lần trước Uyên rủ T ra đó.
– Hôm Trung thu à?
– Ừ, vẫn còn nhớ hay vậy?
– Lần đầu hôn nhau, muốn quên cũng không được…
– Lần đó có thật là Uyên chỉ muốn thử T không?

Mình vẫn thắc mắc mãi chuyện này, đến hôm nay mới có dịp hỏi khi vô tình khơi lại chuyện cũ.

– Thật, mà cũng không thật. – Cô nàng lấp lửng.
– Không hiểu?
– Uyên hôn T đúng là muốn thử, nhưng không phải thử xem T có chung thủy với chị Diễm không, mà thử chuyện khác.
– Chuyện gì?
– Thử xem T có thể giúp Uyên quên đi chuyện cũ không.
– Được không?
– T thừa biết, đâu nhất thiết phải hỏi. Thôi nhé, để dành vài phần trăm pin đi, chờ bạn Uyên một chút! Ngồi yên đó!
– Hì hì, không hứa trước à.

Tắt máy, mình tiếp tục uống, bia vẫn còn nửa két. Trò chuyện với Uyên xong, lòng mình nhẹ đi đôi chút, nhưng càng buồn nhiều hơn. Nếu trước đó chỉ buồn chuyện chị Diễm, bây giờ lại buồn thêm vì Uyên.

Chị và Uyên, nếu bắt buộc phải chọn thì mình đã chọn chị, nhưng nếu bảo mình nói xem, thử xét lòng xem yêu ai hơn, mình lại không thể trả lời, vì chính mình cũng chẳng biết được.

Hơn một năm qua, thời gian đầu xa Uyên, mất đi một thói quen, mình thật sự khổ sở. Mình nói với Uyên rằng vết thương nào cũng lành theo thời gian, Uyên đáp lại là “nếu như có thể”. Cái từ “nếu như” đó vô hạn lắm, đúng là không thể thật, chẳng phải tổn thương nào cũng có thể lành, bất kể là bao nhiêu năm.

Ngần ấy thời gian rồi mà mình chưa bao giờ quên được Uyên. Mình chỉ cố quên, vì chị, vì mình, vì cả ba người, để rồi sau đó nhận ra không làm được, mình chỉ còn biết giấu kín Uyên vào một góc trong lòng, ở cái nơi mà mỗi khi buồn, mỗi khi trống trải, mình lại lặng lẽ tìm đến.

Nói ra chuyện này, có thể ai cũng cho là mình khốn nạn, mình không đàng hoàng, thế nhưng trái tim có lý lẽ của riêng nó. Mình sống bằng lý trí, mình có thể ép buộc bản thân sống theo cách mình muốn, song mình chẳng thể ép trái tim nghe theo. Từ lâu nó đã lỡ chia thành hai thế giới rồi, không ai có thể xâm phạm vào lãnh thổ của nhau.

– Anh ơi…

Nghe gọi, mình ngước lên, nhận ra bé nhân viên của quán đang đứng trước mặt.

– Xin lỗi anh! Khuya lắm rồi, cho phép em tính tiền rồi dọn ạ!
– Ừm…

Mình gục gặt cầm hóa đơn, vét tiền trả. Số tiền này dành để mình và chị chi tiêu trong vài tuần tới, cho đến khi lãnh tháng lương đầu tiên, giờ thì không còn cần nữa rồi.

Người bạn mà Uyên nói vẫn chưa tới, thây kệ nó, mình cũng chả quen biết gì. Cầm mớ tiền thối, mình loạng choạng đi ra xe, say mờ mắt rồi, suýt ngủ gục ra bàn mà lại bị đuổi, giờ chả biết đi đâu về đâu.

– Anh chạy được không? Hay anh gửi xe lại đây đi, tụi em gọi taxi giùm cho, rồi mai tới lấy sau!

Thấy mình xỉn quắc cần câu, mấy bé nhân viên xúm vào hỏi han, chắc sợ mình té ra đường xe cán thì mang nghiệp vì thấy người say xỉn mà không nhắc nhở.

Mình xua tay:

– Không sao, anh còn tỉnh mà!
– Hi hi, xỉn xụi lơ vầy chắc bị bồ đá quá!
– Suỵt, nhỏ thôi, ổng nghe bây giờ…

Phớt lờ mấy tiếng chế nhạo, mình loay hoay gạt chống xe, mà gạt mãi vẫn không trúng. Mẹ nó, mắt cứ nhòe nhòe nhìn ra ba bốn cái chống, gạt trúng cũng khó.

Đúng lúc này, một chiếc ô tô chạy vào, thương hiệu gì thì mình không để ý, chỉ thấy xe màu trắng rất sang trọng, ánh đèn pha sáng rực rọi thẳng vào mặt khiến mình phải quay đi.

Chiếc ô tô dừng lại, vẫn không tắt máy, người trên xe mở cửa bước xuống.

Trong khi đó, mình loay hoay tra chìa vào ổ khóa xe, nghe một bé nhân viên nói:

– Dạ, xin lỗi, quán em đóng cửa rồi ạ!

Sực nhớ có khi nào là bạn của Uyên đến tìm mình không? Đi xe hơi à, giàu dữ, đúng là thường thì nhà giàu chỉ chơi với nhà giàu thôi, không như mình.

Đang tính ngó qua xem mặt, chợt nghe người vừa bước xuống xe lên tiếng:

– Không, chị tới đón bạn thôi!

Mình quay phắt qua khi nghe giọng con gái rất quen, tiếp đó sững sờ trố mắt lên, gần như không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt, vì nó quá mức thiếu chân thực.

Cô gái tóc ngắn xinh đẹp rực rỡ trong bộ váy ngắn màu đen ôm sát thân hình gợi cảm, đôi chân dài trắng trẻo sải từng bước đi tới chỗ mình. Thế nhưng cô ấy không cười, gương mặt nghiêm lại, đôi mắt to màu nâu nhìn thẳng vào mặt mình mang theo vẻ tức giận không hề che giấu.

Mình ngẩn người nhìn cô gái đến nỗi quên cả việc đã gạt chống xe lên rồi, sau đó ngơ ngác bước xuống làm chiếc xe ngã cái rầm, nhưng mình không quan tâm, chỉ mơ mơ màng màng nói:

– Uyên… Uyên làm gì ở đây?

Chát!

Cô ấy không đáp mà bất ngờ vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt mình, ánh mắt nảy lửa:

– Nhìn lại xem bộ dạng của T bây giờ, nhìn đi, biến thành cái gì rồi?

Cô ấy vừa nói như hét vừa kéo mình tới kính xe ô tô, bắt mình soi vào đó. Đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch dơ dáy, người đầy mùi bia, mặt đỏ kè, hai mắt vừa đỏ vừa lờ đờ như thằng nghiện lâu năm.

Mình bật cười, chính mình cũng chẳng còn nhận ra mình bây giờ nữa, kệ thá nó, có gì quan trọng?

Cô gái đang đứng trước mặt mình chắc chắn không phải là Uyên, do mình say quá tưởng tượng ra thôi. Mình hét:

– Cô là ai, sao dám đánh tôi?

Cô gái dùng cả hai tay túm cổ áo kéo mình tới gần, thét ngược lại vào mặt mình:

– Nhìn kỹ đi, nhìn kỹ xem là ai? Say tới mức này rồi hả? T lý trí mà tôi từng biết đâu rồi, cái thằng thảm hại bệ rạc này là ai chứ?

Cô ta kéo mình tới thật gần, gương mặt đẹp như tranh vẽ này đúng là Uyên, nhưng mình đếch tin, Uyên giờ này đang ở Cần Thơ hoặc một nơi nào đó cách đây rất xa, tuyệt đối không thể như có phép hô biến một phát liền tới trước mặt mình, chỉ vừa mới nói chuyện điện thoại cách đây ít phút thôi.

– Hồ ly tinh giả dạng, tao lột mặt nạ mày…

Mình thò tay chộp vào mặt cô gái, nhưng cô ta đã nhanh tay gạt ra, vẻ mặt vô cùng tức giận cũng như bất lực.

Đêm khuya vốn yên tĩnh, vì bọn mình mà trở nên ồn ào. Mấy bé nhân viên chạy tới can ra, sợ lớn chuyện:

– Khuya rồi anh chị ơi, hai người đi chỗ khác giùm tụi em…
– Quán có nhận giữ xe giùm cho khách không? Bạn chị say quá rồi!
– Có, có ạ.

Cô gái móc từ ví ra tờ giấy bạc năm trăm đưa cho nhân viên, tiếp đó mở cửa xe tống cổ mình vào cạnh ghế lái rồi mau chóng nổ máy chạy đi.

– Ơ, xe của tôi…

Mình vẫn chưa hiểu gì, ngơ ngẩn như lạc trong sương mù.

– Mai lấy, chiếc AB ghẻ đó không ai thèm trộm đâu mà lo! – Cô ta xẵng giọng.

Mình mơ hồ nhìn cô gái, vẫn còn nhớ câu này mình từng nói với Uyên hồi lâu rồi. Không lẽ…

“Uyên” nhếch môi, tay vẫn cầm vô lăng cho xe chạy khá nhanh:

– Còn nhớ đêm mưa gió ở Vũng Tàu chứ?

Mình sững người, đầu óc đang quay cuồng nhưng vẫn còn chút ít tỉnh táo để tin đây đúng là Uyên, không thể là ai khác được. Nghĩ thật buồn cười, chẳng ngờ có ngày mình lại không tin Uyên là Uyên, say xỉn khiến người ta ngu còn hơn con bò.

Mình lè nhè:

– Uyên làm gì ở đây?
– Câu đó Uyên hỏi T mới đúng.

Mình nhích lại gần, ngửi được hương thơm ngọt ngào từ cơ thể Uyên tỏa ra, hồn lâng lâng, rồi chẳng nghĩ gì, hai tay cứ thế ôm chặt lấy Uyên.

Cô nàng giật thót, đẩy mình ra mà không được vì mình ôm rất mạnh, trong khi đang phải lái xe, bèn lớn tiếng:

– Buông ra! T làm gì vậy, muốn tông cột điện chết hai đứa hả?
– Ừ, tông đi! Đang rất muốn chết đây, hì hì…

Cười được vài tiếng, nước mắt mình trào ra và khóc. Khóc như chưa từng được khóc, khóc để trút hết uất ức trong lòng.

Chẳng hiểu sao, khi trông thấy cô gái này, mình không thể nào tỏ ra cứng rắn được nữa. Dù rất muốn…

Uyên không còn phản ứng gay gắt, cũng không đẩy mình ra nữa, khẽ thở dài, lặng lẽ bật xi nhan tấp xe vào bên đường.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv69.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Diễm
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen
Tình trạng Update Phần 187
Ngày cập nhật 21/02/2025 06:39 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hành trình chịch dạo
Chu Hằng tự nhiên vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp. Hắn không có hảo tâm như vậy, lại đột nhiên tiến vào bảo tháp chính là vì linh lực của hắn hao tổn đại lượng, đã không chống đỡ nổi hắn vận chuyển Tấn Vân Lưu Quang Bộ! Tuy rằng hắn cố ý khống chế tốc độ, hạ xuống linh lực tiêu...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện cổ trang Truyện liếm cặc Truyện móc lồn
Bố đường biến thái
Sáng hôm sau, Bạch Tử Ngạn lập tức kéo cô đến cục dân chính. Mới chốc đã hoàn thành xong tất thủ tục. Tố Uyên không tin những gì vào mắt mình... cô thật sự đã kết hôn với hắn. Dù nằm mơ cũng không thể nào tin. Lúc ra khỏi, cô vẫn còn đang mơ màng. Bạch Tử Ngạn thấy thế liền véo má...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Truyện nuốt tinh trùng
Cô gái đi xe Sh
Đêm đông Hà Nội, một con camry đỗ trước cổng sân bay nội bài, nó đóng bộ âu phục màu tối màu mà con chị đã chuẩn bị từ mấy hôm trước, nó đang thực hiện lời hứa của đêm đó với em. Trang mấy giờ bay con chị nó nhìn đồng hồ hỏi. Hình như là 12h đêm. Vào thôi. Vào đên khu xuất nhập...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện teen
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Oxbet - Vg99 - iWin - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba