Truyện sex ở trang web truyensextv2.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv69.com là trang web dự phòng của website truyensextv2.net, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv2.net tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Diễm » Phần 244

Diễm


Update Phần 261

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.net, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 244

Buổi tối cùng ngày, sau khi dùng bữa xong, Uyên cũng đã mua cơm chu đáo cho tụi bạn mình, rảnh rỗi và có thời gian dư dả rồi, mình mới bắt đầu hỏi Uyên về những gì đã diễn ra sau khi mình ngất đi. Mình luôn tò mò về chuyện đó, rốt cuộc thì lý do gì khiến thằng Khang chịu dừng tay và tha cho mình, cũng bỏ qua luôn cho Uyên, thay vì kéo cô nàng về Cần Thơ?

Theo lời Uyên, lúc đó thằng Khang hoàn toàn mất sạch tỉnh táo, nó thực sự muốn giết mình, cứ liên hồi dọng đầu mình vào tường rất mạnh, thái độ hung hãn dữ tợn. Uyên muốn cứu mình song biết chỉ vô ích, không cách nào làm được gì nó, vì thế chỉ còn cách van nài nó buông tha mình. Sau đó quá mức tuyệt vọng, Uyên chỉ còn biết hét lên thất thanh để cầu cứu, thực ra chỉ là hành động theo bản năng thúc giục, vì trong lối cầu thang bộ phủ đầy bụi chứng tỏ rất ít người lui tới, rất khó để tiếng kêu cứu của Uyên đến được tai người khác. Thế nhưng, không ngờ có một nhóm bốn người nước ngoài lúc đó chuẩn bị di chuyển xuống ăn tối, vô tình nghe được nên mới chạy vào.

Như Uyên mô tả thì đó là hai cặp nam nữ, cả hai người nam đều rất to con, chắc là dân thể thao hoặc có tập gym, và hai cô gái đi cùng cũng vậy. Nhờ thế cả bọn mới ngăn nổi thằng Khang, nhưng họ cũng dính không ít đòn. Rất may mắn là ở trong cầu thang chật hẹp, lại bị đông người quá khỏe và vạm vỡ bao vây, thằng Khang không cách nào phát huy được hết khả năng, sau cùng mới hậm hực bỏ đi.

Chuyện sau đó thì nhóm người nước ngoài tốt bụng ấy cùng Uyên đưa mình tới bệnh viện rồi biến mất, cũng chẳng biết bọn họ còn quay lại chỗ khách sạn đó ở tiếp không. Tính ra, người tốt vẫn còn nhiều lắm, không cùng dòng máu, không cùng quốc tịch nhưng khi thấy mình gặp nguy hiểm, họ sẵn lòng tương trợ dù biết có thể sẽ gặp không ít rắc rối.

Kể ra mình vẫn còn may, phải nói là quá may mắn, hầu như mỗi khi xảy ra chuyện đều có quý nhân xuất hiện trợ giúp, bằng không chắc mình chết mấy lần rồi, chẳng còn sống được tới giờ này.

Kể tới đoạn đưa mình vào viện xong, Uyên không nói nữa, đôi mắt khẽ chớp, chợt trở nên long lanh lạ thường như muốn ngăn thứ gì đó chực rơi xuống. Mình vờ như không để ý, chỉ nói:

– Khi nào T xuất viện, mình ghé qua chỗ khách sạn tìm mấy người đó cảm ơn hén! Chỉ không biết tới lúc ấy họ còn ở đó không nữa?!

Lời mình nói giúp Uyên dằn cơn xúc động xuống, cười xòa:

– Bác sĩ nói T cả tuần nữa mới được xuất viện, đó là trong trường hợp mọi chuyện suôn sẻ. T nghĩ coi tới đó mấy người kia còn ở đây không? Có khi họ về nước luôn rồi.

Mình biết chứ, cố tình nói vậy để chọc cười Uyên thôi.

– Vậy làm sao trả ơn giờ?
– Uyên thấy không cần đâu, nếu muốn mình đền ơn thì nhóm đó đã không lặng lẽ bỏ đi rồi. Mình làm vậy có khi càng khiến người ta không an lòng. Hay nếu T sợ mang ơn, muốn trả thì để mai Uyên chạy qua bên đó tìm thử coi sao. Ít nhất nếu gặp được họ, Uyên sẽ nói lời cảm tạ thay T!
– Vậy thôi bỏ đi, giữ lòng biết ơn chắc cũng được rồi!

Ngẫm Uyên nói không phải không có lý, mình gật đầu đồng ý, bỏ qua ý định đi tìm ân nhân.

Phòng bệnh khu mình nằm cực kỳ yên tĩnh. Cửa chỉ đóng chứ không khóa vì y tá căn dặn để hờ đó, có gì cần họ còn vào. Nhưng vậy đã đủ tạo thành không gian riêng cho bọn mình. Cái cảm giác thật lạ khi mà mình và Uyên cùng qua đêm trong bệnh viện, trong một căn phòng chỉ có mỗi tụi mình với nhau. Bỗng thấy Uyên trở nên thân quen vô cùng, nhìn Uyên mà ngỡ như bọn mình đã kết hôn từ lâu. Mình là người chồng gặp nạn, còn Uyên là người vợ đang hết lòng túc trực ở bệnh viện để chăm sóc cho chồng.

Cảm giác rất khác so với khi tụi mình ở khách sạn, dù nơi đó thoải mái hơn, nhưng ở đây lại nhiều hơn một phần chân tình. Nói ra thì đúng là hơi điên và kỳ cục, nhưng mình yêu không gian này, yêu cái cách mình nằm dưỡng bệnh trên giường bên này, lẻn nhìn Uyên nằm ở giường bên kia lướt web bằng điện thoại. Thỉnh thoảng Uyên liếc qua, bắt gặp mình đang nhìn thì cô nàng cười cười, trông nhu mì đáng yêu kinh khủng.

Mới chín giờ tối mà khu mình nằm yên ắng lạ thường, nghe được cả tiếng gió đêm thổi và những chiếc lá khô rơi xào xạc va xuống nền xi măng cứng.

Chẳng biết lần thứ bao nhiêu, Uyên quay qua bắt gặp mình nhìn lén thì cười hỏi:

– Sao không ngủ sớm đi mà cứ nhìn qua đây hoài vậy?
– Chắc Uyên không biết những lúc thế này nhìn Uyên dễ thương lắm hả? – Mình sến sẩm.
– Ha ha, vậy à? – Uyên bật cười lớn, chợt nhớ ra đang ở bệnh viện, vội che miệng lại rồi hỏi tiếp – Uyên có làm gì đâu mà dễ thương? Không hiểu?

Mình buồn cười:

– Thì chính vì Uyên không làm gì nên mới dễ thương đó, chứ như mà có làm gì thì…

Cô nàng lườm qua:

– Đánh T chết giờ, đừng tưởng bệnh hoạn rồi muốn nói gì nói à!
– Đó, vậy đó, hỏi sao dễ thương cho nổi? Thấy T nói đúng chưa? – Mình cười ha ha.
– Xì, ai cần dễ thương? Hình mẫu của Uyên là sexy, nữ tính, trưởng thành, biết chưa?

Mình cười trừ. Về khoản sexy thì khỏi phải nói rồi, dù đang ở trong bệnh viện không tiện ăn mặc quá thoải mái, lúc này trên người Uyên là bộ áo ngủ kiểu pijama hơi rộng nhưng nhìn vào vẫn thấy rất nhu, rất cuốn hút, tràn đầy nữ tính, cứ khiến cho người đối diện không tránh khỏi suy nghĩ tò mò chẳng biết sau lớp vải mềm mát kia là một thân hình ngọc ngà thế nào. Kể cả mình đã từng được ôm ấp cơ thể đó không ít lần mà vẫn không sao giữ cho lòng mình an bình được thì nói chi tới ai khác.

Không biết là Uyên vô tình hay cố ý mà lại mặc đồ ngủ thế này, vì trước kia chị Diễm thường hay mặc như vậy khi ngủ và sinh hoạt trong nhà. Chị nói mặc những bộ pijama làm chị thấy thoải mái, nhẹ nhõm. Lúc sáng vừa gặp chị, tới khi chị về một lúc lâu mình mới ổn định được tâm trạng, giờ Uyên ăn mặc thế này lại vô tình làm mình nhớ tới chị nữa rồi, dù không hề muốn.

Uyên cứ như đi guốc trong bụng mình, chợt hỏi:

– Sao nữa rồi, nhớ chị Diễm phải không?

Mình hết hồn, lật đật chối biến:

– Đâu có. Sao tự nhiên hỏi vậy?

Uyên cười, vẻ mặt kiểu thừa hiểu mình đang nghĩ gì:

– Chứ không phải Uyên mặc bộ này rất giống chị Diễm nên làm T nhớ à?

Biết là bị bắt thóp rồi, mình vẫn ráng chống chế:

– Giống đâu mà giống, Uyên khác, chị Diễm khác chứ. Nói như Uyên không lẽ chỉ có mình chị Diễm được quyền mặc đồ vậy thôi sao?
– Ai biết được, nhiều khi lại có người nghĩ vậy đó chứ. – Cô nàng nhún vai, không truy cứu nữa.

Mình lén thở ra nhẹ nhõm:

– Sắp tới Uyên định đi đâu, làm gì?
– Cũng chưa biết nữa, Uyên chưa tính tới.
– Nếu chưa tính thì thôi đừng đi nữa, ở lại với T đi! – Mình khẩn khoản.

Hình như Uyên vừa mới cười thì phải, chuyển biến trên gương mặt rất nhanh nên mình không kịp nhìn, cảm thấy nét cười đó khá là khó hiểu. Chỉ thấy Uyên nghiêm mặt:

– Ở lại với T thì Uyên được gì? Còn nữa, cho Uyên một lý do đi!

Chỉ sợ Uyên không chịu nghe, chứ nếu Uyên đã chịu lắng tai nghe thì mình không ngại trình bày, dù là dài cả chục trang giấy, còn hơn xuống phường bị các đồng chí tra khảo. Khỏi phải nói mình mừng rỡ cỡ nào khi Uyên nói như vậy, bởi thế mồm miệng tranh thủ tía lia nói liên hồi, cứ lo Uyên đổi ý:

– Chuyện đó còn phải hỏi nữa sao?! Ở lại với T, T sẽ cho Uyên một gia đình hạnh phúc. Không chỉ có hai đứa mình thôi, mà còn có ba mẹ T, gia đình chị Ngà, chị ba nữa. Một gia đình lớn thật sự hạnh phúc, luôn vui vẻ tràn ngập tiếng cười.

Đang luyên thuyên mồm mép tới mang tai, phát hiện Uyên bật cười, mình cụt hứng cau mặt lại:

– Cười gì đó? Chọc quê hả?
– Ha ha, không, nhìn T luýnh quýnh lăng xăng làm Uyên mắc cười thôi! Từ bao giờ Uyên có giá trong mắt T tới vậy nè trời?

Mình cũng cười:

– Từ lâu rồi, mà Uyên đừng giả bộ lảng sang chuyện khác nữa! T nói vậy Uyên đồng ý không?
– Nói chứ Uyên tính đi Mỹ, không ở đây nữa, chán lắm rồi!

Mình gần như điếng người khi nghe được tin này, miệng lập bập:

– T sẽ cho Uyên một đại gia đình thương yêu nhau thật sự ở Việt Nam mà, đâu cần phải sang đó làm gì? Ở lại đi, Uyên sẽ không cô đơn một mình như hồi trước nữa! T bảo đảm điều đó!

Uyên mấp máy môi muốn nói gì đó lại thôi:

– Bỏ đi! Đừng nói mấy chuyện này nữa, nói chuyện khác đi!

Nói thật là giờ này phút này mình chẳng còn tâm tình hứng thú với bất kỳ chuyện nào khác ngoài chuyện này, cần phải giải quyết vấn đề cho xong để còn yên tâm mà dưỡng bệnh. Uyên giống như một món đồ quý giá đang nằm gần miệng túi mình, tuy còn nằm trong túi nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi ra ngoài, và có hàng đống thằng khác đang chực chờ cuỗm lấy, mình không để như vậy hoài được. Một khi chuyện chưa giải quyết xong, mình lúc nào cũng như ngồi trên đống lửa, như bị một cái dằm đâm sâu trong tim mãi chẳng tài nào lấy ra được, cứ chốc chốc nó lại nhói lên một cơn đau đáng ghét.

– T lại thích nói chuyện này hơn! Mình nói một lần cho ra ngô ra khoai đi, có được không? – Mình trầm giọng với vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

Uyên bình thản đáp:

– T thích là chuyện của T, Uyên không thích thì sao? Hứa cho đã giờ lại lôi chuyện này ra bàn tới bàn lui nữa?

Dù rất kiềm chế, mình vẫn thấy khá bực dọc khi cứ nhắc tới là Uyên lại giở chiêu này:

– T đâu có muốn, nhưng Uyên thử đặt Uyên vào vị trí của T một lần đi, rồi xem Uyên sẽ thấy khó chịu thế nào?

Mình biết cứ nói đi nói lại câu chuyện này, mọi người thấy nhàm luôn rồi, vì ngay cả mình là người trong cuộc còn nhàm chán mà. Thực sự là thấy rất nản rất nản luôn, khi mà cứ nhắc tới là Uyên luôn tìm cách trốn tránh hoặc gạt đi, thậm chí hù dọa bỏ đi.

Uyên có lẽ định tiếp tục hù rời đi để mình thôi, nhưng rồi trông thần sắc quyết liệt của mình, chắc thấy không ổn, thế nên mới thở dài:

– Vầy nhé, Uyên nói thẳng một lần cho T hiểu, sau đó T đừng bao giờ hỏi Uyên nữa! Còn nếu T không hiểu thì thôi, muốn sao cũng được. Đồng ý không?

Sắp đạt được mục đích rồi, mình sảng khoái gật đầu đáp ứng ngay:

– Nhất trí! Uyên cứ nói đi!

Uyên trầm ngâm sắp xếp lại suy nghĩ, cả phút sau mới lên tiếng:

– Mọi thứ tóm gọn trong vài chữ thôi, Uyên có vấn đề khó nói, không thể nói rõ với T. Chính vấn đề đó ngăn cản chúng ta đến với nhau. Hết!

Tưởng thế nào, vậy hóa ra Uyên nói khác gì chưa nói?

Mình nhăn nhó:

– Ai chẳng biết Uyên đang có vấn đề, cái mà T muốn biết là vấn đề đó là cái vấn đề gì, như thế nào, hiểu không?

Cô nàng nhún vai:

– Vậy thì chịu thôi, không nói được!

Mình bực bội bóp bóp trán, vừa đỡ đau được một tí, nói xuôi nói ngược với bà nương này một hồi thấy nhức trở lại rồi, thiệt khổ. Mình xẵng giọng:

– Uyên nói cứ như Uyên cũng giống chị Diễm, đều là con rơi con rớt của ba T vậy.

Kẻ nói vô tâm, người nghe hữu ý thế nào mà Uyên vừa nghe vậy thì sửng sốt nhìn mình trân trối, thái độ rất kỳ lạ. Mình chỉ thuận miệng nói vậy thôi, song nhìn thái độ của Uyên liền thấy nghi ngờ:

– Sao vậy? Đừng nói với T rằng Uyên chính là con rơi của ba T nhen?

Tim mình đập thùng thùng trong ngực, thiếu điều muốn dồn tắc hết mạch máu. Không đến nỗi vậy chứ trời ơi, không lẽ ông già mình lại giống thằng cha Đoàn Chính Thuần trong phim Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung, đi tới đâu ăn chơi tới đó, con rơi con rớt một đống, báo hại thằng con Đoàn Dự về sau yêu cô nào cũng trúng chị em của mình.

Một mình chị Diễm đã là quá đủ rồi, giờ mà thêm Uyên nữa, mình sẽ lao đầu vào xe tải chết ngay, chứ còn sống trên đời này làm chó gì nữa.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Thông tin truyện
Tên truyện Diễm
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen
Tình trạng Update Phần 261
Ngày cập nhật 30/03/2025 06:39 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 9
“Chiêu thứ 5” John quát vang, kiếm pháp của Cloud xuất ra, ngàn vạn cuồng đao tràn ngập khắp không gian điên cuồng chém vào Kefka. “A...” Kefka gần lên giận dữ, cổ kiếm trên tay vung lên nhanh như chớp đánh ra hàng trăm hàng ngàn các luồng kiếm chống trả lại sự công kích của John...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tuyển tập Liên Minh Huyền Thoại
Chị Liên hàng xóm
Nó bứt những chiếc lá của cây ráy xếp thành nhiều lớp rồi lót xuống nền đất. Ngồi chờ chị bên trong đám cây, nền đất thì ẩm ướt. Rắn rết không thấy đâu chỉ thấy muỗi với bọ rãn. Ngứa không chịu nổi nhưng vì chị nó đành cố chịu đựng. 10p rồi 20p. Mãi chẳng thấy chị đâu. Hix...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Đụ với hàng xóm
Em nữ tù
Tôi 1 học viên của trường cảnh sát. Sau khi tốt nghiệp do không có điều kiện để lo về công tác gần nhà nên bị đẩy đi đến 1 trại tạm giam ở vùng quê hẻo lánh... Sau khi về đơn vị tôi nhận nhiệm vụ phụ trách quản lý 1 đội phạm nhân nữ trên 20 người, sau khi nhận đội, tôi xem sơ qua...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bú lồn
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân