Quán cafe rất đông, mọi người đa số có đôi có cặp hoặc đi theo từng nhóm, Mai và Khanh chọn ngồi trong một góc không nhiều người chú ý. Có điều cả hai quá nổi bật, nhất là Mai khiến một vài người phải đưa mắt nhìn chú ý nhưng cũng không quá lâu.
Không khí nơi này nhanh chóng để Mai nhớ về những kỷ niệm ngày xưa, lúc ấy cả hai rất mặn nồng, họ thường xuyên cùng nhau đi đến những nơi tụ họp sinh viên để hát cho nhau nghe. Anh là giảng viên theo học thạc sĩ còn cô thì là sinh viên nên họ phải giả vờ như chỉ quen biết qua loa chứ không dám thể hiện tình yêu ra ngoài. Đến khi tìm được những quán cafe như thế này cả 2 rất thích, họ rủ nhau cùng đến rồi thoải mái bên nhau hát những bài tình tứ. Tiếc là ngày ấy không có tiền, một tuần cũng chỉ đến một lần mà thôi.
Mai đang lang thang miền ký ức, cô lim dim tận hưởng cảm giác lãng mạn bình dị đã lâu rồi thiếu vắng trong cuộc sống của cô. Chợt người dẫn chương trình vỗ tay vào micro.
– Alo alo… hôm nay có một anh già đến với chúng ta với rất nhiều tiếc nuối, anh muốn hát 2 bài là “tình thôi xót xa” và “xin lỗi tình yêu” xin mời anh Lữ Nam Khanh lên sân khấu. Nào vỗ tay.
Mai ngỡ ngàng rồi vỗ tay đôm đốp, lâu lắm rồi mới nghe lại anh hát, cô nhớ rằng anh hát rất hay, dù sao anh cũng từng là người phụ trách đoàn sinh viên của trường.
“Từ khi quen em anh đã biết bối rối, vì những lúc lắng nghe em cười… Nhưng lòng anh nuôi hoài giấc mơ, Tình sẽ không phôi phai như làn mây Có nhiều đêm trong mơ anh vẫn chờ, Chờ em đến tình thôi xót xa”
Giọng hát trầm trầm da diết kéo cô về góc sân trường đại học, nơi có chàng thư sinh, ôm cây đàn ghi – ta làm biết bao nữ sinh phải xiêu lòng, nhưng ánh mắt của chàng chỉ nhìn về một người duy nhất. Một cô gái đẹp hút hồn, người mà đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm, nhưng tâm trí, tình yêu của cô cũng chỉ dành cho mỗi anh. Thế là họ tâm tình, trao gửi yêu thương qua ánh mắt, kín đáo rụt rè nhưng nồng đượm chứa chan.
– ‘Anh nói sẽ đưa em đi suốt cuộc đời…
Mà sao không đưa được đoạn đường em đi…
Anh nói sẽ ôm em khi gió Đông về…
Mà giờ đây một mình em đứng trong mưa…
… Tình yêu hỡi ngàn lần xin tha thứ…
Xin lỗi em ngàn lời xin lỗi em…
Xin em quên đi những lời yêu…
Anh đã trao cho em trong tận đáy lòng’
Hết khúc ca với bao ấm nồng tha thiết, Khanh chuyển sang một tâm trạng bùi ngùi tiếc nuối, anh hát như đang thổ lộ nỗi lòng. Và nơi đây có một người rưng rưng nước mắt.
Trái tim Mai đang như thắt lại nó không chỉ là đau mà phần nhiều là bất lực, bất lực vì thời gian đã trôi qua và đặt trên vai cô trách nhiệm lớn lao. Cô đã là vợ và là mẹ, cô thuộc về họ, hay đúng hơn xã hội quy định cô phải thuộc về họ. Mai không chịu thêm được nữa, cô cố ngăn nước mắt, quay lưng đi một mạch ra ngoài, cô bắt taxi rời đi để lại mình Khanh ở đó.
Khanh nhìn thấy nhưng anh ta không giữ lại mà mỉm cười đầy ẩn ý, hắn hiểu tâm trạng của nàng và để mặc kệ Mai tự giằng xé.
Mai về nhà khi bọn trẻ đang chuẩn bị đi ngủ, cô vào phòng hôn chúng và đọc truyện cho chúng như mọi hôm. Cô nhìn quanh thấy mình thật may mắn, đáng ra cô phải thấy đủ, thậm chí là phải biết ơn khi Khánh đã mang lại cho cô tất cả điều này. Nhưng sao lòng cô lại không chịu yên, nó cứ dập dìu giữa 2 đầu sóng, rồi có khi nào chúng sẽ xé toạc cô làm 2 không đây. Cô nhìn đồng hồ đã gần 10h, chắc còn khoảng nửa tiếng nữa thì chồng cô sẽ gọi điện. Hôm nay đã là ngày thứ 2 xa anh, mọi chuyện đều chắc đã ổn định, có nhiều chuyện để anh kể lắm đây.
Mai xuống phòng mình để rửa mặt thay đồ, cô đứng trước gương, nhìn lại mình, nhìn cả bức hình cưới của vợ chồng đang phản chiếu. Cô tự nhủ với lòng.
– “Quá khứ đã ngủ yên thì đừng để nó thức dậy làm gì, mình còn lương tâm, còn trách nhiệm, không thể để cảm xúc chi phối mà lầm đường lạc lối. Tỉnh táo, lý trí nào Mai ơi.”
Tinh tính tinh tinh tinh… tiếng chuông điện thoại oang oang, Mai vội vàng bắt máy, tiếng chồng cô ở bên kia hồ hởi vang lên.
– Alo em à, em đã chuẩn bị đi ngủ rồi đấy sao, hôm nay ở nhà thế nào, có mưa phùn, có lạnh như mấy hôm trước không. Em nhớ ra ngoài thì phải mặc áo khoác vào đấy nhé, đừng để bị ướt hay nhiễm lạnh là ốm đấy.
Mai thấy thật ấm lòng vì những lời yêu thương của anh, cô cũng đáp lại anh bằng nụ cười tươi rói.
– Hì hì, em lớn rồi chứ có phải bé bỏng như các con đâu mà sao anh dặn kỹ thế, anh ở bên đấy mới phải lo giữ gìn, người ta nói rồi, sảy nhà ra thất nghiệp anh biết chưa.
– Ừ, bên này mùa này vẫn còn dễ chịu chán, chỉ nóng như mùa hè bên mình thôi, bọn anh được cung cấp vật tư phương tiện tốt nhất nên công việc thuận lợi lắm. Nếu may mắn có khi chỉ 20 ngày là xong.
– Thế thì tốt rồi ạ, em cũng đang mong anh về từng ngày đây, mà em có chuyện này muốn kể cho anh.
Nhìn thấy nét mặt hoan hỉ của chồng, tim Mai chợt ấm áp và bình yên đến lạ, cô cũng tỏ ra vui vẻ nhất để khoe anh chuyện được đề bạt sáng nay. Khi cô còn đang chờ nghe anh trả lời thì có thêm cuộc gọi khác. Cô nhìn qua biết được là Khanh thì ấn nút bỏ qua để tiếp tục nói chuyện với chồng. Khánh và cô chuyển chủ đề nói về cách phân chia thời gian sau khi Mai phải đi làm xa hơn, thậm chí Khánh đã hỏi cô muốn chuyển nhà hay không thì cô liền gạt đi vì nhà này gắn bó đã quen. Đúng lúc này Mai lại nhận thêm một tin nhắn.
– “Anh quay ra thì đã thấy em về mất, sao vậy? Anh lại làm em buồn phải không. Em về nhà rồi à, đã đi ngủ chưa.”
Mai cố tình mặc kệ làm như mình đã ngủ, nếu cần thì sẽ trả lời vào sáng mai, cô tiếp tục cười nói cùng chồng, nhưng nụ cười dần mờ nhạt khi tiếp tục những tin khác.
– “Anh đã già cái đầu rồi nên mới hay quên, anh vô ý khơi lại nỗi buồn làm em khóc đúng không. Mai của anh ngày xưa vẫn thường dấu đi nước mắt và tỏ ra mạnh mẽ với mọi người, anh giờ cũng trở nên xa lạ nên em dấu cả nước mắt với anh.”
“Anh cứ cố bù đắp thì lại càng sai em nhỉ, có lẽ anh không nên xuất hiện hay tồn tại trên cõi đời này nữa.”
“Cuộc sống của anh giờ đây là những ngày dài tiếc nuối, anh chẳng biết làm gì hơn là tự dằn vặt mình từng đêm, anh cứ tự hỏi mình mấy câu hỏi kiểu “giá như” với “nếu mà”. Anh buồn cười quá phải không.”
Mai lại mủi lòng, cô không thể để bạn mình đau khổ như thế được, cô nghĩ đơn giản vậy thôi rồi nói với chồng.
– Anh ơi em nghe điện thoại người khác chút nha, anh làm việc tiếp đi hay đi đâu chơi cũng được, em nghe điện xong thì ngủ liền.
– Ai còn gọi giờ này thế, công việc à, chưa được lên chính thức mà đã bận vậy rồi thôi hay đừng nhận nữa.
– À… không phải công việc đâu… là mẹ em đấy… à mẹ dạo nà hơi khó chịu… chắc chú Quảng đi trực mẹ gọi cho có người nói chuyện ấy mà…
– Mẹ mà em bảo người khác làm anh hiểu nhầm, thôi em nghe điện thoại của mẹ đi, anh ngồi gõ phím thêm chút nữa bye bye. Anh yêu em… moa moa.
– Vâng em cũng yêu anh, anh giữ gìn sức khỏe nhé… hôn anh…
“Mình nói dối cốt để sự việc đơn giản hơn, rồi sau này không thế nữa.”Mai một lần nữa tự nói với bản thân mình rồi nhắn tin lại cho Khanh.
– Anh đừng nghĩ nhiều, em về vì lo cho mấy đứa nhỏ thôi, em thấy anhđang hát hăng say thù không muốn anh phân tâm nên không báo trước. Anh đi ngủ đi.
Tin nhắn trả lời gần như đến ngay lập tức.
– “Anh còn lâu mới ngủ, hôm nay thì anh biết rồi, anh xin lỗi”.
– Anh nói gì em không hiểu, lỗi phải gì ở đây.
– “Anh hiểu được một phần cảm giác của người ở lại khi người kia ra đi mà không báo trước, chỉ một phần nhỏ nhưng cũng chẳng dễ chịu gì. Vì vậy, một lần nữa xin em tha thứ.”
Lời hắn ta nói thật thống thiết bi thảm, Mai đọc mà như cảm nhận được hắn đang run hoặc rơi nước mắt, trái tim nàng lại mềm nhũn nàng tìm cách an ủi hắn ta.
– Thôi nào, chuyện đã qua em cũng không còn nhớ nữa, cũng không muốn nhắc lại. Anh ở bên kia có chuyện gì vui không kể em nghe với nào.
Thấy nàng đã lắng nghe, hắn liến thoắng kể về những ngày bên kia, chỉ có điều câu chuyện được cắt gọt thêm bớt sao cho cô thấy được cuộc sống vất vả của một chàng trai đầy nghị lực. Không thấy hắn nhắc đến bất kỳ người con gái nào vậy mà Mai cũng u mê không thắc mắc.
Mai nói chuyện với chồng 15p vậy mà nói chuyện với hắn hàng giờ, đến khi cô ngủ gật lúc nào mà chẳng hay. Giấc ngủ của cô hôm nay lại chập chờn, cô lại thấy mình như con thuyền chao đảo trên hai đỉnh sóng, một lúc nào đó liệu có bị tan ra.
Những ngày hôm sau tin nhắn, điện thoại của Mai và Khanh đã thành thông lệ, hắn kể cho cô nghe chuyện ở trên trường tẻ nhạt ra sao. Cô cũng chia sẻ cho hắn biết công sở của cô áp lực như thế nào, câu chuyện của hai người gần như không dứt, các cuộc hẹn cũng thường hơn với những lý do không thể chối từ. Có lúc là lên phố cổ vì hắn muốn tìm lại một vài hàng quán năm xưa nhưng sợ lạc với nhầm đường một chiều. Khi thì đi vườn Đào vì ngày xưa mấy lần muốn đi mà lỡ hẹn.
Các cuộc hẹn để bù đắp tiếc nuối cho Khanh nhưng khơi lại cho Mai bao nỗi niềm. Rồi đến lúc hắn không rủ cô đi thì cô chủ động rủ hắn, cô không chạy trốn kỷ niệm mà tìm về để thỏa mãn thanh xuân đang trỗi dậy. Cảm giác ngày xưa đã mất nay lại trở về, trái tim cô lại có đôi lần hẫng nhịp và thế giới lại tràn ngập màu hồng và chỉ có mỗi Khanh.
Khanh hài lòng với kết quả vừa đạt được, hắn vui mừng tiếp tục những mưu mô, những câu chuyện tiếp theo được kéo léo đẩy đưa đến sự phù phiếm đề cao vật chất của các thầy cô trong trường. Khanh không nhắc một lời nhưng Mai lại liên tưởng đến nơi anh ở, nó có thể làm anh bị đồng nghiệp nhìn với ánh mắt khinh khi. Cô nghĩ đến mình có thể làm vài việc để giúp anh, buổi trưa hôm nay cô đến ngân hàng rồi rút một lượng tiền mặt tương đối từ tài khoản Khánh ít khi để ý nhất.
Cô lại tự nhủ rằng chỉ là giúp bạn, mình đâu thiếu thốn gì một vài trăm triệu, còn việc giấu chồng cũng vì đề mọi chuyện không phức tạp mà thôi. Nghĩ thế rồi cô đi thẳng về đoạn Tây Sơn nơi có khá nhiều chung cư, cũng gần khu trường Khanh dậy.
Một vài cuộc điện thoại qua loa rồi người môi giới gần như lập tức đã cho cô ra rất nhiều lựa chọn. Có căn hộ chung cư cao tầng, cũng có căn hộ chung cư mini rồi cả nhà riêng trong ngõ cũng có. Mai hoa hết mắt, không biết chọn kiểu gì nên hẹn cô ta ngày khác, Khanh thích nơi nào cô sẽ giúp anh ta thuê.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hành trình nữ thần hóa điếm |
Tác giả | Lituchi |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 69 |
Ngày cập nhật | 15/05/2025 11:24 (GMT+7) |