Sau một thời gian dài ở trong quân ngũ, người đàn ông năm ấy đã không còn yếu đuối, anh đã trở nên rắn rỏi cứng cáp cả về thể chất lẫn tinh thần. Tất cả nhờ sự huấn luyện khắt khe không ngừng nghỉ bên trong quân ngũ… Tất cả đã giúp anh rất nhiều. Người đàn ông ấy… Lúc này đã bước chân ra khỏi cổng, vai đeo một chiếc ba lô màu xanh lá cây to đùng… Tuy anh đã rất cứng rắn, nhưng trong anh vẫn có một nỗi đau đau thấu xương tủy, nó có thể đã nguôi ngoai nhưng vết thương vẫn còn đó và rỉ máu hàng ngày…
Khải bắt chuyến xe khách sớm về với thủ đô… Sau một thời gian xa Hà Nội mà nơi đây đã thay đổi khá nhiều… Với số tiền trợ cấp ít ỏi, anh bắt xe ôm về nhà cũ… Căn nhà hạnh phúc ấm cúng của Khải với Ngọc nay dường như đã bỏ hoang khá lâu… Nhìn nó vẫn vậy, vẫn không thay đổi. Anh đứng trước cửa nhà với bộ quân phục và chiếc ba lô màu xanh lá cây… Rất nhiều người quanh xóm tụm năm tụm ba đi ra đi vào bàn tán. Lúc trước còn ở đây anh hầu như ít tiếp xúc với hàng xóm nên anh không chơi với ai cả… Nên thế mọi người tuy biết anh và câu chuyện của anh… Nhưng ngày hôm nay thấy anh đứng đây là một sự bất ngờ lớn… và đương nhiên không ai dám lại gần hỏi chuyện anh.
Sau một ngày dọn dẹp nhà cửa… Khải ngồi ở dưới đất và hút một điếu thuốc với gương mặt đăm chiêu đầy suy nghĩ… Trước đây anh sẽ thuê người để dọn dẹp mọi thứ nhưng giờ đây anh đã biết tự mình dọn dẹp toàn bộ nhà cửa, điều đó chứng tỏ anh đã trở thành một con người khác, không phải là Khải năm xưa nữa. Căn nhà này đã để lại cho anh quá nhiều nỗi đau và ký ức… xen theo đó là những kỷ niệm với người vợ xinh đẹp của mình… Khải đã vứt toàn bộ ảnh cưới của anh và Ngọc, vứt cả chăn gối, cốc chén, quần áo… Tất cả những thứ gì khiến anh liên tưởng tới vợ và ông bố đẻ của mình. Trong đêm tối, cuối cùng chỉ còn một chiếc ghế bành để ngủ, anh nằm lên đó uống một cốc chè đặc và ngửa cổ lên trần nhà suy nghĩ sau đó ngủ thiếp đi vì mệt.
– Alo… đây có phải số điện thoại của Thư không?
– A! Anh Khải! Anh về lúc nào vậy…
Đầu dây bên kia là Thư, cô bé nhảy cẫng lên khi biết Khải đã được xuất ngũ sớm hơn dự định rất nhiều.
Ngay ngày hôm sau, Thư cùng ông Lý đến đón Khải tại nhà riêng và đưa lên công ty của ông Lưu để nhận công việc… Anh vốn là một nhà kinh doanh, một giám đốc của một công ty vừa và nhỏ… Profile của anh rất tốt, nên anh đã được Phi sắp xếp làm chuyên viên kinh doanh đá quý tại đó với một mức lương cực kỳ hấp dẫn. Khải đã rất may mắn khi gặp được Thư, cô bé đã cho Khải thêm nghị lực tiếp tục làm lại cuộc đời… Anh không bao giờ quên ơn cô bé mới chỉ học cấp ba này.
– Rồi! Ngày mai anh bắt đầu đi làm! Anh cảm thấy thế nào? Hihi…
Thư đứng khoanh tay dựa vào cánh cửa ở sảnh chào đón của tổng công ty đá quý. Hôm nay Thư mặc một chiếc quần legging bó sát vào đùi, nhưng lại mặc áo phông khá dài nên nó đã che đi phần mu bướm của nàng… Trên vai đeo một chiếc túi xách.
– Phải gọi bằng chú mới đúng nha! Chú 31 rồi đó Ha ha ha. – Khải chống nạnh cười to.
– Khà khà… Gọi bằng anh cũng được… Nhìn cháu như sinh viên mới ra trường thôi, chẳng ai nói ngoài 30 đâu chàng trai… – Ông Lý bước từ xa tới cười nói.
– Chú Lý! Cháu cảm ơn chú, hôm nay lại để chú đích thân đưa cháu đi nhận việc thế này, cháu ngại quá. – Khải gãi đầu gãi tai.
– Không cần khách sáo, chú biết hoàn cảnh của cháu, có công việc rồi thì cố gắng tu chí làm ăn cháu nhé! – Ông Lý đứng đút tay túi quần và vỗ vai Khải.
– Dạ vâng! Cháu nhất định sẽ cố gắng! Không phụ lòng tin của mọi người đâu ạ! À mà chú Lý ơi… hồ sơ ngày mai cháu mới hoàn thiện được ạ, trên phường hôm nay họ bận nên thiếu mất cái dấu… Mai cháu sẽ nhờ em Thư gửi sang nhà giám đốc được không ạ?
Khải đứng gãi đầu gãi tai vì công việc hồ sơ chưa hoàn thành mà đã được nhận vào làm.
– Mai á… mai em đi học thêm cả ngày đó… để gửi sau cũng được mà anh hihi… toàn người nhà cả! – Thư đập bộp một cái vào vai Khải.
– Không được! Con còn bé không hiểu được… đây là công việc quan trọng… phía ông thông gia đã giúp đỡ chúng ta hết mình rồi… chuyện cỏn con này không hoàn thành họ sẽ đánh giá chúng ta thế nào? Thôi được rồi… ngày mai trước khi đi làm cháu gửi hồ sơ cho chú, tối mai chú có công chuyện gần nhà ông thông gia chú tiện đường sẽ gửi cho nhé! – Ông Lý cười nói.
– Dạ cháu cảm ơn chú ạ, sáng sớm ngày mai cháu sẽ gửi hồ sơ sang nhà cho chú ạ… cháu thực sự rất ngại… cháu xin lỗi chú vì bất tiện này ạ… – Khải đứng thẳng người cúi đầu.
– Ui dào! Không có vấn đề gì, chuyện nhỏ! Thôi chú về đây! Lát Thư đưa địa chỉ nhà cho anh Khải nhé!
Ông Lý nói xong thì vẫy Thư để đi ra xe ô tô.
– Bố cứ về trước đi! Con đưa anh Khải đi ăn rồi về nha! Hihi… – Thư cười và đứng lùi lại một bước vì nàng chưa muốn về với bố.
– Ừ! Vậy hai đứa đi rồi về sớm nhé! Bố cũng đi có chút việc chưa về được!
Ông Lý mỉm cười đồng ý. Bình thường ông khá khó tính khi để con gái mình đi chơi với người khác giới, nhưng ở Khải ông cảm nhận được anh chàng này là một chàng trai có thể tin tưởng được.
– Dạ cháu cảm ơn chú! Cháu chào chú ạ!!! – Khải và Thư đứng vẫy tay tiễn ông Lý ra về.
– Yeee!!! Hihi Đi anh!!!
Thư khoác vào tay Khải kéo anh ra đường bắt taxi.
– Bảo gọi là chú mà… – Khải có chút ngại ngùng…
– Anh thích đi ăn gì? – Thư ngó lên mặt Khải hỏi… Không hiểu sao nàng lại rất quý “ông chú” này.
– Chú ăn gì cũng được. – Khải giữ ý, anh rút tay ra khỏi tay của Thư.
– Chú! Chú! Chú! Tuổi thì già, mặt thì non huh!
Thư bĩu môi, chẳng ai được nàng khoác tay như vậy mà dám bỏ tay ra khiến Thư có chút giận dỗi.
– Ngày trước chú hay đi ăn ở khu Khâm Thiên… Hay mình ra đó. – Khải đưa tay ra vẫy một chiếc taxi.
– Vậy cũng được! – Thư vẫn bĩu môi lườm Khải trong khi Khải chỉ biết cười.
Chiếc taxi đi hết con phố này qua con phố khác, Thư và Khải không hề để ý có một chiếc dream đang đi theo sau xe mình.
– Nhanh… mày bám theo xe taxi kia cho tao…
– Từ! Mày cứ sồn sồn lên… Tao biết rồi…
– Cuối cùng sau 30 phút xe chạy, Thư và Khải dừng lại một quán ăn nhìn không sang trọng mấy nhưng rất đông khách. Vừa bước xuống xe Thư đã bị một thanh niên lao tới túm vào cổ tay.
– Sao em bảo đi với bố có việc?
Một thanh niên nhìn khá trắng trẻo đẹp trai, nhưng lại hơi thấp khi chỉ cao gần bằng Thư. Thằng bé cau mày nắm cổ tay Thư trừng mắt hỏi.
– Này!
Khải đang định lao ra gạt tay thanh niên trẻ kia ra thì Thư lên tiếng.
– Ơ! Anh Trung!
Thư tỏ ra hốt hoảng khi nhìn thấy chàng thanh niên này.
– Ai đây? Em bảo em đi với bố mà! – Trung hất hàm về phía Khải.
– Tôi là Khải! Chú của Thư.
Khải cau mày, qua quan sát anh thấy chàng thanh niên này có vẻ có quan hệ khá thân thiết với Thư khi ở chiếc áo trắng đồng phục của nó có thêu tên Thư. Sau đó Khải liếc qua thanh niên ngồi trên xe dream nhìn cũng khá trẻ. Cả hai đều không đội mũ bảo hiểm, chắc chắn còn lứa tuổi học sinh.
– Không phải! Đây là anh mới vào công ty của anh rể em làm.
Thư thẳng thắn nói, nàng không muốn dấu diếm điều gì với Trung… Sau đó Thư rụt tay lại khiên thanh niên ngơ ngác chẳng nói được gì.
– Thư! Đây là ai em?
Khải nhìn Trung với ánh mắt có chút tức giận vì cái thói ngang ngược vô lễ của cậu ta.
– À… Đây là người yêu em…
Thư mím môi lại nói trông có vẻ khá lúng túng.
– Vậy à? Bọn tôi đang đi ăn trưa, hay cậu vào đây ăn với bọn tôi luôn. – Khải chỉ tay vào trong quán ăn.
– Thư! Em với ông này quan hệ như thế nào?
Trung cau mày tiếp tục hỏi Thư mà không màng đến lời đề nghị của Khải.
– Đây là bạn em… Lúc nãy cả bố em đi cùng nhưng giờ ông ấy đi có việc rồi… Mà anh theo dõi em đấy à? – Thư cau mày hỏi Trung.
– Không! Em điên à! Khu này khu nhà anh… Lúc nãy thấy em anh mới ra hỏi, anh theo dõi em làm gì?
Trung lúng túng trả lời… Trung rất yêu Thư và khá sợ nàng, nhưng đặc biệt Trung có bản tính hay ghen, ghen một cách thái quá. Chỉ cần Thư đi cùng ai khác giới anh cũng ghen hết, nhưng lại luôn tỏ ra mình là một người thoải mái, rộng lượng.
– Vậy… Anh có vào ăn không? – Thư nhíu mày hỏi.
– Thôi! Anh đi về! Mẹ đang chờ cơm!
Nói xong Trung nhảy lên con dream hai thằng phóng bạt mạng vào khu phố đông đúc mà không thèm chào Khải lấy một câu. Thư cau mày nhìn theo trông nàng có vẻ hơi buồn. Sau đó Thư rút điện thoại ra nhắn tin gì đó…
– Cậu ta có vẻ khó tính nhỉ? – Khải nhìn Thư nói.
– Vâng! Anh ấy hay ghen lắm… – Thư vừa nhắn tin vừa nói.
– Thôi! Ta vào ăn đi cháu! – Khải vỗ vai Thư.
– Dạ Vâng…
Trung là một thanh niên nhà có điều kiện, khá đẹp trai nhưng mỗi tội hơi thấp, là một thanh niên nghịch ngợm nhất nhì trường. Trung đang học lớp 12 cùng trường với Thư, từ khi Thư vào lớp 10 đã có rất nhiều thanh niên trong khu vực quận, hay từ các trường khác đến tán tỉnh nhưng Thư không thích… Đơn giản vì nàng là một tiểu thư quá đỗi xinh đẹp và học giỏi… Thư lại là hot trên các nền tảng mạng xã hội như Face, Insta hay Tiktok. Thư là một hot girl rất nổi ở đất Hà Thành, nàng luôn là tâm điểm chú ý của các chàng trai hot boy con nhà đại gia… Nhưng không một ai có thể tiếp cận được Thư… Vì vừa xin số Trung đã dùng quan hệ của mình nhờ mấy thành phần ngoài xã hội vào để dẹp hết nên không ai dám bén mảng tới gần Thư. Như vậy một núi chỉ có một hổ nên Trung cũng không mất nhiều thời gian để tán đổ nàng. Cũng một phần Trung vừa đẹp trai vừa là con nhà có điều kiện, lại bốc phét rất giỏi. Cũng là một hot boy có tiếng trong trường trong suốt 3 năm chưa ai vượt được độ hot của cậu ta, nên từ khi vào trường Thư cũng có chút để ý.
Giới trẻ thời nay mà… Từ khi yêu Thư tới giờ Trung chỉ được làm tình với nàng vài lần, ngày nào Trung cũng gặp Thư cũng dẫn nàng về dinh thự nhà mình chơi, nhưng hầu như Trung không thành công trong việc dụ dỗ để làm tình với nàng một cách thường xuyên. Tuy vậy Trung lại rất nhẹ nhàng, bị từ chối nhưng cậu ta cũng không ép hay cố tình đè Thư ra để cưỡng mà cậu ta muốn nàng phải tự nguyện.
Thời gian thấm thoát trôi đi, hai người cũng rất yêu nhau nhưng chuyện tình dục lại không được như Trung mong ước. Bị Thư gạt tay từ chối nhiều lần cũng đã trở thành một thói quen rồi, Trung đã gặng hỏi rất nhiều nhưng Thư cũng chỉ trả lời phiên phiến cho qua kiểu như “Em không thích” “Em không biết” “Em mệt” hay “Em không có hứng”. Mặc dù Trung cách hẳn cả tháng trời không động vào người Thư để cho nàng có ham muốn nhưng cũng không có tác dụng. Chuyện này đôi lúc cũng làm Trung rất khó chịu, bực tức trong người, nhiều lần cậu ta phải tự thủ dâm để giải khuây… Nhưng cậu ta vẫn rất yêu Thư, đơn giản vì Thư quá xinh đẹp, quá cuốn hút, cơ thể lại quá nóng bỏng. Có thể Thư chỉ cho Trung sờ ngực nhưng làm tình thì nàng luôn từ chối. Có lẽ vì tình trạng này của đôi bạn trẻ nên mới sinh ra tính đa nghi và ghen tuông của Trung.
Sáng hôm sau, Trung chạy xe dream đến đứng dưới cửa nhà Thư đón nàng đi học. Ngày hôm qua gặp Khải, là một người chững chạc, đẹp trai, lại cao ráo… Trung đã rất ghen tức đấy, nhưng Thư nhắn vài tin yêu thương đã giải quyết được tình hình.
– Thư ơi!!!
Đợi lâu quá, gọi điện thì nàng không nghe… Trung bèn đứng dưới gọi to.
– Thư!!!
Mãi vẫn không thấy gì, Trung liền gọi thêm lần nữa… Đèn điện thì sáng, chứng tỏ nàng dậy rồi, nhưng sao lại không nghe điện thoại? Gọi cũng không thưa, liệu có chuyện gì xảy ra không? Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu một thanh niên đa nghi.
– *Cạch!*
Một lúc sau, khi mà Trung đã phải chờ đợi quá lâu đến mức cậu ta bắt đầu cảm thấy bực bội. Cứ nghĩ mình bị leo cây thì Thư mở cửa, nàng vội vàng hớt hải chạy ra ban công, đầu tóc bù xù. Thư vẫn đang mặc một chiếc váy ngủ, trông như kiểu nàng như kiểu vừa mặc nó vào vậy… vì lúc ra ban công 1 tay vẫn đang kéo phần áo xuống.
– Em làm gì mà anh gọi không nghe!!!
Trung bực tức nói với lên, nhìn thấy vẻ sexy của Thư, Trung càng bực tức… đã vậy còn vừa làm gì mà phải kéo áo xuống như vậy, chả lẽ ngủ lại không mặc đồ hay sao.
– Em… Em xin lỗi! Em bận chút việc…
Thư vuốt lại tóc nói với xuống ban công và dựa bụng vào lan can. Nàng ưỡn bộ ngực của mình xuống dưới đường, bất chợt Trung nhìn thấy hai đầu ti nổi lên, chứng tỏ Thư không hề mặc áo ngực.
– Em ăn mặc kiểu gì đấy! Nhỡ ai nhìn thấy thì sao?
Trung cau mày lại mặt đỏ tía tai tức giận nhìn trái nhìn phải lo lắng sợ có ai nhìn thấy bầu vú đẹp của người yêu mình. Vì bên ngoài đường người đi làm vẫn ùn ùn qua lại mà Thư cứ tơ hơ đứng ra ban công như vậy. Lúc sau điều khiến Trung giận tím người… điên cuồng là lúc Trung nhìn thấy ông Lý đi ra ban công đứng phía sau Thư.
– Lề mề quá… nhanh cái chân lên!
Ông Lý đứng đằng sau, cởi trần, bên dưới mặc một chiếc quần đùi đang cộm lên.
– Vâng! Con biết rồi!!! Anh Trung ơi! Anh chờ em xuống bây giờ! – Thư nói với xuống và chạy vào trong nhà.
– Trung đấy hả cháu! – Ông Lý đứng ở bân công nhìn Trung.
– Dạ! Cháu chào bác ạ!
Trung lễ phép chào nhưng sâu trong lòng anh là nỗi ghen tuông tức giận đang dần lớn lên. Không cần biết đó là bố đẻ hay gì của Thư… Chỉ cần là người khác giới, đã vậy còn ăn mặc thế kia, lại từ phòng Thư đi ra… Kiểu gì cũng có chuyện… Càng nghĩ Trung càng điên tiết, hậm hực, lồng ngực thở mạnh vì tức giận, mặt đỏ lên như con gà chọi.
– Anh! Anh chờ em lâu không?
Thư mặc đồng phục trường, tay khoác cặp chạy lạch bạch ra ngoài, vừa nói vừa khóa cổng.
– Anh!
Thấy Trung không nói gì, Thư đứng sát vào người Trung ngó lên mặt hỏi. Vẻ mặt đáng yêu của nàng lúc này cũng không thể làm kẻ ghen tuông bớt giận được.
– Anh Trung!
Thư lấy tay túm vào chiếc áo trắng đồng phục của Trung kéo nhẹ.
– Lên xe đi…
Trung không nói gì, mặt hằm hằm nói nhỏ một câu.
– Nhưng anh bị sao? Mới sáng ra… – Thư nhíu mày đứng lên trước đầu xe Trung không cho đi.
– Có lên xe không?
Trung trừng mắt nhìn Thư… Thấy vậy nàng có hơi sợ liền đứng dẹp sang một bên.
– Anh đi trước đi! Tí bố chở em đi cũng được!
Thư không thèm nhìn Trung nữa mà đứng sát vào cổng nhà. Thấy Thư nói vậy Trung càng điên tiết. Cậu đã đợi ở dưới này rất lâu rồi, gọi điện, gọi khàn cả cổ mà mãi mới ra… Đã thế còn dỗi ngược lại mình. Mặt Trung nổi đầy gân đỏ ửng tức giận nhìn Thư. Thư vẫn không nói gì, vì nàng cũng không hiểu tại sao Trung lại tức nàng, thật là vô lý… Nên nàng có đủ lý do để không ngồi lên xe Trung. Trung không nói năng gì, đề nổ máy… Lên số *Cạch!* Trung đạp một phát vào cần số xe dream chứ không dậm số như bình thường… Trung rồ ga lên và phóng thẳng. Thư đứng nhìn với đôi mắt rơm rớm… Hình bóng của Trung nhanh chóng khuất vào dòng người tấp nập. Ai nấy đi qua đều ngoái lại nhìn Thư vì vẻ xinh đẹp của nàng với gương mặt mếu máo như sắp khóc, cảnh tượng buổi sớm thật dễ thương.
– Thư! Sao cháu đứng ngoài này?
Bước xuống xe ôm là Khải, trên tay anh cầm một tập hồ sơ để chuẩn bị đưa cho ông Lý.
– Anh Khải… em đang chờ xe…
Thư nhìn thấy Khải liền vui lắm, tự dưng Khải xuất hiện đúng lúc Thư đang cần. Nàng đưa tay lau nước mắt và mỉm cười.
– Ơ! Thế đi cùng chú luôn cho tiện, lát chú chở đi học… mà bố Lý dậy chưa cháu? – Khải đứng nhìn lên biệt thự to nhất nhì khu phố này.
– Bố em dậy rồi… anh cứ đưa đây em mang vào cho! Bố em có khi đang tưới hoa ấy… – Nói xong Thư cầm tập hồ sơ mang vào nhà.
– Bố em cầm rồi đấy, bố bảo anh vào nhà uống nước nhưng em bảo anh phải đưa em đi học thế là bố em lại đi tưới hoa rồi! Hì hì… – Thư mỉm cười nhìn Khải.
– Anh cũng muốn vào chào chú một câu! – Khải cứ đứng ngó ngó bên ngoài.
– Thôi!! Em muộn học rồi! Hôm nào em mời anh vào nhà ăn cơm hẳn hoi chứ! Hihi!
Thư vừa nói vừa vẫy một chiếc taxi. Khải gãi đầu và chui vào taxi cùng Thư và đưa con bé lên trường học.
Hôm nay Thư đi học muộn… lần đầu tiên trong cuộc đời nàng đi học muộn vì sự vô lý của Trung… Vừa đi vào cổng trường nàng bị hội học sinh chặn lại nhưng không ghi nàng vào sổ vì mấy thanh niên đó cũng khá dại gái… Như thường lệ ngày nào cũng vậy, mỗi lần Thư bước vào cổng trường nàng đều tỏa sáng như ngôi sao… ai cũng phải ngước nhìn. Lúc lên lớp nàng mới biết hôm nay Trung người yêu nàng không đi học. Nên Thư đã gọi cho Trung rất nhiều nhưng cậu ta không nghe máy, nàng muốn hỏi lý do tại sao sáng nay Trung lại có thái độ như vậy, nhưng chẳng ai biết Trung đã đi đâu.
– Tao điên quá mày ạ!
Trung nói xong đưa cốc bia lên mồm uống một hơi hết sạch.
– Từ thôi! Mới sáng ra mày đã rủ tao đi nhậu, mày có bị dở không? – Bạn Trung nói.
– Ừ! Tao đang bị dở đây! Địt mẹ chứ cay quá. – Trung bật chai Heineken tiếp tục rót vào cốc.
– Chuyện gì mà bỏ cả học vậy, cứ kể cho tao! Giúp được tao giúp!
– Ui xồi, mày không giúp được đâu!
– Rồi rồi, thế có chuyện gì kể đi!
– Địt mẹ… sáng nay tao đón người yêu tao đi học.
Trung ngẫm nghĩ một lúc mới quyết định tâm sự cho thằng bạn thân.
– Ừ! Rồi sao?
– Mẹ kiếp!! Tao đợi nó phải 1 tiếng đồng hồ, định đến sớm đón nó đi ăn sáng rồi đi học. – Trung lại cầm cốc bia lên tu.
– Bình thường! Có hôm tao còn chờ con ghẹ tao đến gần 2 tiếng, lần sau mày ở nhà nhắn tin cho nó xuống rồi phóng đến là vừa… Ngu!
– Đéo phải! Tao chờ quen rồi, nhưng sáng nay… địt cụ… – Trung ngập ngừng.
– Sao?
– Sáng nay mãi nó mới mò mặt ra ban công, ăn mặc thì hở hang, đéo mặc áo lót, đầu tóc bù xù…
– Rồi sao?
Nghe đến đoạn này thằng bạn có vẻ chăm chú có hứng hơn vì dù gì nó cũng biết người yêu Trung quá xinh đẹp đi, nghe thấy từ không mặc áo lót khiến nó thích thú hơn hẳn.
– Nó đéo mặc áo lót, mà hình như nó còn ngủ chung với bố nó… Địt cụ… nghĩ mà cay, lớn mẹ rồi còn ngủ chung với ông già. – Trung nói xong, mặt hằm hằm tiếp tục rót bia.
– Bố đẻ nó á?
– Thì chả bố đẻ nó thì bố nào?
– Mày bị dở à! Thì có sao? Mày ghen hơi thái quá rồi đấy.
– Đéo phải! Nhiều lần rồi… Tao nghĩ mà tức, tao yêu ai đéo muốn người yêu tao gần gũi người đàn ông khác, kể cả bố nó…
– …
Thằng bạn im lặng không biết nói gì… chỉ lắc đầu ngán ngẩm.
– Có lần tao còn thấy ông già nó nhìn mông nó, mới đầu tao nghĩ chắc vô tình, tao càng để ý thì càng thấy ông già nó chú ý nó nhiều, có lần còn vỗ vào đùi nó nói nó béo, mà trong khi dáng nó chuẩn vãi lol… Địt mẹ lão già lợi dụng. – Trung cay cú nói tràng giang đại hải.
– Thế… Mẹ nó đâu?
– Mẹ nó mất lâu rồi… Tao ghen cũng có phải vô cớ đâu, con này nó chẳng đề phòng gì bố nó cả, bực thật… Tao nói thì kêu tao là kẻ bệnh hoạn, hôm nay tao tức đéo thèm nói gì luôn.
– Rõ ràng ông già nhà nó thì nó không đề phòng là đúng. – Thằng bạn Trung thở dài, cầm cốc bia uống.
– Địt mẹ! Dở dở ương ương, nói thì đéo được mà lúc nào cũng làm tao cáu điên lên, phải con khác tao bỏ mẹ rồi…
– Sao không bỏ đi! Thiếu đéo gì con.
Thằng bạn cười nói vì nó biết chắc chắn thằng bệnh này không thể bỏ được cái Thư.
– Mày đéo hiểu đâu! Đéo ai có thể bằng nó cả! Tất cả lũ con gái tao gặp trên cuộc đời này, đéo ai xinh và ngon như nó.
Trung dơ hai tay lên trời nói như thể thằng bạn đần độn của mình không biết gì cả.
– Ngon như nào… He he. – Thằng bạn cười dê.
– Địt cụ mày! Tao lại cho cốc bia vào mồm mày bây giờ. – Trung giơ cốc bia lên.
– Tao đùa tí gì mà ghê thế… Mà mày muốn thử nó không?
– Thử nó? – Trung nheo mắt lại hỏi.
– Ừ! Mày thử nó xem nó có yêu mày thật lòng không… Xem luôn cả quan hệ của bố con nhà nó, nếu mày nghi ngờ…
– Hừm… Mày định bảo tao làm gì. – Trung ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
– Tao có mối này… Ngon lành lắm… Mày đưa tao 500k tao lấy thuốc cho. – Thằng bạn ghé vào nói nhỏ.
– Thuốc gì? Mày nói rõ xem nào?
Trung liếc nhìn bộ mặt nguy hiểm của thằng bạn.
– Thuốc kích dục chứ thuốc gì!
– Thuốc kích dục? Mày dở à!!! Mua làm đéo gì??? – Trung gào lên.
– Mày nói bé cái mồm thôi! Mày muốn thử người yêu mày xem yêu mày thật lòng không thì cho nó uống thuốc kích dục rồi theo dõi nó lúc nó ở nhà xem sao… Nếu bố con nhà nó có dấm dúi sau lưng mày thật thì kiểu đéo gì cũng vồ vào nhau ngay lập tức. – Thằng bạn nheo mắt lại nói trông rất nguy hiểm.
– Rồi xem bằng cách nào? Đặt camera à thằng ngu. – Trung cười phỉnh.
– Mày mới là thằng ngu! Đêm đéo nào tao chả chở mày ra nhà nó để mày trèo lên phòng nó! Cụ mày! Mày trèo vào trốn ở đâu đó chờ kết quả… Ngu như chó.
Thằng bạn vừa chửi vừa cầm chai bia rót tồng tộc vào cốc.
– Hừm… Cũng không tồi… Nhưng nếu bị phát hiện tao chết chắc.
Trung vuốt vuốt cái cằm không có râu của mình.
– Cái đấy thì mày tự lo thôi… Tao chỉ mách mày cách đó để thử thách tình yêu của mày, không thì yêu mẹ con khác… Thiếu đéo gì.
Trung không nói gì… chỉ nhìn đăm chiêu vào một góc tầm vài phút rồi cầm cốc bia lên tu hết sạch… Sau đó rút ví ra đưa 500k cho thằng bạn rồi đứng dậy thanh toán tiền.
Tối hôm đó… Ông Lý cầm tập hồ sơ sang nhà ông Lưu… Ông đứng ngoài cổng ngó vào trong nhưng chẳng thấy ai… ông liền thò tay vào bên trong cổng thì thấy đã khóa… Sau đó ông thả “CẠCH!” Một cái rồi đi ra góc tường gọi điện…
– Uyên à! Nhà có ai không con? Bố sang đưa cho bố Lưu tập hồ sơ của cậu Khải…
– Bố gọi cái Như đi… nó có nhà đấy! Con đang đi thể dục!
Uyên nói với ông Lý nhưng nàng không dám nói đi thể dục với bố chồng.
– Ừ! Rồi rồi! Bố đang đi có việc ở đây… thế bố gửi hồ sơ cho Như nhé! – Nói xong ông Lý cúp máy rồi đi ra cổng gọi.
– NHƯ ƠI!!! – Ông Lý gọi to… Một lúc sau thấy con bé Như đi từ phía gara ra ngoài.
– Ơ bố! Con chào bố!
Như bước ra ngoài thấy ông Lý nàng vội vàng chào, nhưng trông có chút lúng túng.
– Cả nhà đi đâu vậy con?
Ông Lý đứng ngoài cổng tay cầm một tập hồ sơ.
– Dạ mọi người đi thể dục rồi ạ… sao bố không gọi điện cho con?
Như thấy xấu hổ khi bố lại xuất hiện đúng lúc này.
– Ui dào… Bố đến đưa cái hồ sơ cho cậu Khải thôi mà… Con cầm lát đưa cho bố Lưu giúp bố nhé!
Nói xong ông Lý đưa hồ sơ vào trong cổng.
– Bố vào nhà đã… để con đi lấy khóa!
– Thôi! Bố đang bận lắm… bố có chút việc ở khu phố bên kia! Bố đi bây giờ! Này con cầm lấy! Bố muộn rồi… – Ông Lý vẩy vẩy tập hồ sơ.
– Vâng ạ! Vậy hôm nào bố sang chơi với con nha!
Như tiến đến cầm hồ sơ và che đi phần ngực của mình.
– Ừ! Sao mặt con đỏ thế? Ốm à? – Ông Lý nheo mắt nhìn Như.
– Không… con… đang tập thể dục ạ… – Như mỉm cười lúng túng…
– Vậy à… Thôi vào nhà đi! Bố đi đây!
Ông Lý nói xong quay người đi thẳng ra xe.
Như đứng ở trong ôm tập hồ sơ và thở mạnh… sao tối nay… nhiều tình huống khiến nàng giật mình thế không biết… Như xem đồng hồ và nhanh chóng cất tập hồ sơ ở phòng khách và lại đi xuống phòng ông lão ăn mày…
– Ai vậy… cô Như… – Lão ăn mày mở chăn ra hỏi.
– Bố cháu đến đưa hồ sơ ạ…
Như ngồi xuống giường nhìn ông lão, có lẽ nàng phải kết thúc nhanh chuyện này thôi… càng lúc càng thấy điềm không lành rồi… hóa ra lần “cạch” đầu tiên nàng không nghe nhầm, hóa ra đó là bố Lý. Giả dụ cổng không khóa không biết sẽ thế nào nữa… Thật là nguy hiểm.
– Ông ấy… đã về chưa cô…
Lão ăn mày run run, lão vừa nói vừa nhìn vào cơ thể Như không chớp mắt. Như thấy vậy theo phản xạ liền nhấc lại chiếc dây áo.
– Dạ… bố cháu về rồi ạ… – Như mím môi lại rồi lại hé miệng ra thở.
– Vậy… hờ hờ…
Lão ăn mày thở mạnh rồi lật chăn ra… Như nhìn xuống dương vật dài 23cm của ông lão mà trông nàng lúng túng hẳn lên…
– Ông phải hứa thật nhanh đó… cháu linh cảm chị cháu sắp về rồi… nếu ông không chịu ra thì ráng chịu nha…
Như vừa nói vừa nhìn vào dương vật ông lão… không hiểu sao lúc này nàng không thể nào rời mắt khỏi nó.
– Tôi… tôi sẽ nhanh… nhưng… dùng tay… tôi nghĩ…
Lão ăn mày ấp úng và nhìn xuống đùi và mông Như.
– Hmmm… chỉ một phút thôi…
Như thở mạnh nói và nhíu lông mày lại… nàng đứng dậy… đưa hai tay lên cạp quần và tụt xuống… Cặp đùi thon dài cân đối của Như hiện ra cùng với chiếc quần lót trắng khiến lão ăn mày trợn mắt… thở mạnh như sắp vỡ tim vậy… lão nuốt nước bọt ừng ực nhìn vào đôi chân dài trắng như tuyết của Như ngay trước mặt mình… Ông liếc thấy có lẽ Như cũng đang muốn lắm rồi vì lồng ngực con bé thở mạnh lắm, đôi môi đỏ xinh xắn hé ra thở những hơi thở nặng nhọc… Sau khi gấp lại quần và để gọn một chỗ Như lại tiếp tục cúi xuống cầm vào cạp quần lót để kéo xuống…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lão ăn mày |
Tác giả | Fafamini |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Lão già bẩn bựa, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 88 |
Ngày cập nhật | 12/03/2025 08:55 (GMT+7) |