– A!!! BỐ!!!
Như bị giật mình và hét to nhưng nàng không dám nhảy xuống giường vì nàng chưa mặc lại đồ, chưa kể bên dưới bướm nàng đang bị chảy tinh trùng ra ngoài. Tầm vài giây sau tiếng nước tắt và cánh cửa mở ra rất nhanh.
– BỐ!!!
Ninh mở to mắt và cau mày lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Mùi nôn xộc lên mũi anh… ông Lưu nôn rất nhiều ra sàn, người ông lạnh toát và chảy nhiều mồ hôi… Có lẽ ông đã bị dính cảm khi say rượu.
– Anh…
Mắt Như đỏ hoe nhìn chồng, nàng vẫn nằm trên giường và chùm chăn. Ninh thấy vậy liền hiểu vì anh biết lúc nãy làm tình với vợ cô ấy chưa kịp mặc đồ, nên thế Ninh lại quay vào trong phòng lấy tạm cái chậu ra dọn rửa cho ông Lưu.
Vừa dọn Ninh vừa cằn nhằn vì đã bao giờ anh phải dọn cái thứ kinh tởm này đâu. Nôn xong ông Lưu lại lăn ra ngủ như bị ngất đi vậy. Như thì cứ nằm trên giường mím môi nhìn chồng. Nàng đang cảm thấy bị mặc cảm vì những gì vừa làm với ông Lưu. Thực sự nàng không thể cưỡng lại được… Mà chuyện đã rồi… cũng không thể nói ra với ai… Ông ấy đúng là một kẻ sở khanh, dê cụ và nguy hiểm… Bảo sao chị Uyên lại phản ứng gay gắt như vậy khi nàng ở gần ông Lưu những lúc ăn mặc hở hang.
Nhưng Như phải thừa nhận bố chồng nàng làm tình giỏi quá, cách ông ấy đút khác hẳn với ông cụ ăn mày, sự thăng hoa của nàng tăng lên theo từng cung bậc cảm xúc. Dù vậy Như vẫn rất khó chịu với chuyện hôm nay, nàng rất xấu hổ vì nàng không nghĩ mình sẽ loạn luân như thế này, ông ấy là bố ruột của anh Ninh, là bố chồng của mình… Cảm giác loạn luân thật tội lỗi, thật bệnh hoạn… là một cô gái dịu dàng nên từ bây giờ Như cũng chỉ biết giữ khoảng cách với ông ấy. Phận con gái luôn chịu thiệt thòi là điều dễ hiểu.
2h sáng, sau khi dọn dẹp và lau người cho bố, Ninh mới được lên ngủ. Lúc này Như cũng đã ngủ rồi… Anh mỉm cười rồi trèo lên giường ôm vợ từ đằng sau và vô tình động chân vào đống giấy bên dưới… Ninh thò tay xuống lấy hết giấy lên và ngửi thấy mùi tinh trùng đặc quá… Có một điều làm anh có chút thắc mắc khi chợt nhận ra lúc nãy mình đâu có xuất nhiều tinh trùng như vậy… Đống giấy đặc mùi này phải nhiều tinh trùng lắm… Nhưng cũng chỉ là một suy nghĩ thoáng qua… Ninh vô tư không nghĩ nhiều, anh ném giấy vào thùng rác rồi ôm Như ngủ.
Sáng hôm sau…
Như ôm cặp bước xuống nhà, nàng mặc một cái quần đùi ngắn, một chiếc áo phông đơn giản và thả tóc… Trông thì đơn giản nhưng outfit của Như lúc nào cũng nổi bật vì được mặt trên cơ thể cực phẩm của nàng, và một điều nữa là nó toàn hàng rất đắt tiền.
Nhìn cô con dâu xinh đẹp của mình bước xuống ông Lưu có nhìn mỉm cười nhưng con bé lại cúi đầu ôm cặp đi thẳng chẳng nói một lời nào, đây là một tiền lệ chưa từng xảy ra vì Như là một cô bé rất lễ phép. Ông Lưu thấy vậy cũng hiểu nên không dám nói gì…
– Bác Lú!! Cháu ở đây…
Như một tay ôm cặp một tay vẫy ông Lú.
– Nhanh tao còn có cuốc ở bên Hoàng Mai!
Ông Lú phóng tới đưa cho Như cái mũ bảo hiểm. Như bước đôi chân dài của mình ngồi lên yên xe ông Lú.
– Con bé này! Chân đã dài mày còn mặc quần đùi!
Ông Lú phóng đi vào đoàn người.
– Ơ chân dài thì không được mặc quần đùi á bác Hi hi… – Như ôm miệng cười.
– Mày làm sao mà hiểu được, lần nào đi với mày tao cũng bị công an để ý, bao nhiêu người nhìn theo tao thấy phiền lắm! Lần sau mặc váy dài vào nghe chưa!
– Hi hi… Bác sống hướng nội đúng không hihi… Cháu cũng thế! Nên cũng may có bác là xe ôm ruột của cháu hihi…
Như ôm miệng cười tủm tỉm, nàng nhìn xuống đôi chân dài trắng muốt của mình công nhận nổi bật quá…
– Ruột cái gì mà ruột! Ruột thừa!!
Lão Lú gằn cái giọng của mình và lao vào các con ngõ nhỏ.
… Bạn đang đọc truyện Lão ăn mày tại nguồn: http://truyensextv69.com/lao-an-may/
Đứng trên thềm nhà là Ninh… Anh đứng nhìn theo vợ đi khuất cùng với lão xe ôm trong lòng có chút rộn ràng… Đêm qua thật xấu hổ khi nghĩ đến phản ứng của vợ… có khi nào… anh sẽ nâng cấp thói hư bệnh hoạn của mình một chút không? Nghĩ đến đây chim Ninh bỗng cửng lên một chút… Nhưng cũng vì Ninh muốn làm vợ vui nên mới nghĩ ra đủ trò biến thái như vậy.
Dù gì cũng sắp đến ngày quay lại Châu Phi… mà đêm qua anh cũng đã thăm dò vợ mình một chút nên muốn đào sâu vào sở thích thực sự của vợ để hiểu cô ấy hơn, muốn cô ấy được hạnh phúc hơn…
… Bạn đang đọc truyện Lão ăn mày tại nguồn: http://truyensextv69.com/lao-an-may/
Hai ngày sau…
– Anh Lý tròn 60 cái xuân mà vẫn phong độ quá!
Một cô hàng xóm ngõ bên ôm miệng cười tủm tỉm đứng ở góc đường cùng ông Lý.
– Ui dào! Nào dám trẻ bằng em! Người gì như gái mười tám đôi mươi!
Ông Lý cũng cười ngoác cả mồm, những nếp nhăn trên mặt ông đại diện cho sự cực khổ lam lũ trong quân ngũ thời trẻ chứ không được trẻ trung như bà cô kia nói.
– Thôi đi anh Lý ạ! Anh cứ khéo nịnh chứ em còn trẻ gì đâu!
Bà cô nói vậy nhưng trong lòng sướng rơn, đôi mắt chớp chớp nhìn ông Lý không ngớt, bà nhìn vào đôi dép xăng đan màu da bò, chiếc quần thô màu xanh quân đội và chiếc áo sơ mi đóng thùng sơ vin qua tận rốn của ông Lý. Mặc dù ông ăn mặc giản dị nhưng khối tài sản khổng lồ của ông đã khiến bà ta bị mờ mắt.
Trước đây khi làm trong quân đội, cơ bản nhà ông Lý cũng thuộc dạng giàu có rồi, nhưng ông còn là một nhà đầu tư bất động sản gặp thời nên đã giàu càng thêm giàu, vì vậy khi chỉ có một thân một mình ông luôn là tâm điểm của các bà cô có tuổi trong và ngoài xóm nhòm ngó. Với bản tính lương thiện thật thà và tốt bụng ông Lý chẳng mảy may để ý tới ý đồ của những người đàn bà đó khi họ đang cố gắng tiếp xúc với mình.
– Có cái gì vương trên tóc em! Để anh lấy!
Ông Lý treo túi thịt sang tay trái và dùng tay phải lấy một chiếc lá nhỏ trên mái tóc không mấy suôn mượt của bà cô. Bà cô thấy vậy cúi người bẽn lẽn để ông Lý thực hiện điều đó. Mặc dù trông bà cô có vẻ đồng bóng nhưng ông Lý vốn là một người bố đơn thân, bản thân ông cũng thiếu thốn nhiều nhưng đường tình duyên lại khá lận đận.
Bởi vì có một rào cản… đó chính là cô con gái cả của ông Lý. Dù ông rất mở lòng nhưng chưa bao giờ có bà cô nào lọt vào đôi mắt tinh tường của Uyên. Lúc này cũng vậy… Uyên thả tóc, mặc một bộ váy zip công sở, chân đi guốc cao 10 phân… Nàng đang đứng khoanh tay nhìn bố mình và bà cô kia làm trò được năm phút rồi. Đôi lông mày lá liễu cau lại, ánh mắt sắc sảo, gương mặt xinh đẹp nhưng hay cau có… Nàng nhìn chằm chằm bà cô kia và biết bà ta ở dãy phố bên cạnh. Trước khi lấy chồng nàng có gặp bà ta vài lần, nàng không ngờ tận bây giờ bà ta vẫn đang đeo bám bố mình dai như đỉa.
– Sighhh!!!
Uyên chép miệng một cái rồi vứt bộ tài liệu vào trong ô tô và bước đến chỗ bố mình, trong con ngõ nhỏ Uyên như sáng bừng lên bởi vẻ đẹp kiêu sa của mình, nàng bước đến đâu người dân liếc nhìn đến đó. Mặc dù toàn hàng xóm cũ nhưng tính Uyên là vậy nàng chẳng thích giao du với người bên ngoài nên hầu như chẳng bao giờ nói chuyện với hàng xóm, chỉ có cái Như và bố nàng là hay ra ngoài chơi, họ biết tính Uyên nên không ai dám gọi mặc dù rất thích nói chuyện với con bé.
– Bố!
Uyên bước gần đến nơi ông Lý và bà cô mới để ý thấy. Hai người đang cười nói vui vẻ bỗng thấy Uyên liền nở một nụ cười nhạt ngại ngùng.
– Ơ kìa! Cái Uyên! Sao hôm nay lại sang đây thế này? – Ông Lý ngạc nhiên không biết con bé về nhà để làm gì.
– Cháu chào cô! Bố! Bố định đứng đây đến bao giờ?
Uyên cười mỉm nhìn bà cô, tuy nàng không thích vì biết ý đồ của bà ta rồi nhưng nàng vẫn rất lịch sự để giữ thể diện cho bố.
– Ui dồi ôi cái Uyên! Con bé từ khi lấy chồng vào càng ngày càng xinh đẹp đáo để!
Bà cô vỗ tay dẫm chân một cái cười tít mắt nịnh Uyên.
– Dạ… cháu cảm ơn cô! Cháu mời cô vào nhà! Đứng ngoài này nói chuyện không tiện ạ…
Uyên mỉm cười đưa tay mời bà cô vào nhà chứ ai lại cứ đứng ngoài cổng nói chuyện thế này. Bộ để cho toàn dân biết hai ông bà già đang tán nhau hay sao. Thật không phù hợp với độ tuổi này chút nào.
– Ui dào! Con bé này! Sao mà càng ngày nó càng đẹp vậy chứ! Mà cho cô hỏi con cao mét bao nhiêu? Sao không đi thi người mẫu đi con!
Bà cô vừa cười vừa nói và ngửa cổ lên nhìn Uyên vì hiện tại với đôi guốc đế đỏ Louboutin nàng đang mang nàng phải cao đến 1m80.
– Dạ cháu cao 1m70 ạ!
Uyên trả lời kiểu miễn cưỡng rồi nhìn sang bố mình ra hiệu đi về.
– Con nhà tôi đứa nào cũng cao! Con bé Như còn cao hơn chị nó đấy!
Lần nào ông Lý cũng tự hào nở mũi khi nói về các con của mình. Thấy Uyên ông đổi xưng hô với bà cô kia luôn vì ông biết tính cái Uyên, con bé hầu như đều can thiệp vào chuyện yêu đương của ông nên ông rất ái ngại.
– Bố!
Uyên mím môi đá ánh mắt vào trong nhà ra hiệu cho ông Lý.
– Thôi cũng muộn rồi! Em… à tôi đi về nhé! Hai bố con vào nhà đi!
Biết ý bà cô kia liền chào tạm biệt và cầm chiếc mũ bảo hiểm lên.
– Hay là bà vào nhà tôi ăn cơm đi! Tôi vừa mua được cân thịt ba chỉ ngon lắm!
Ông Lý cầm túi thịt lên khoe khiến Uyên thở dài.
– Bố!!! Vào nhà con bảo!!!
Uyên cau mày lại lườm ông Lý một cái.
– Vâng! Cháu chào cô ạ!!
Sau khi lườm bố Uyên quay sang mỉm cười với bà cô.
– Ừ!!! Cô chào con! Cô về nhé hôm nào sang cô chơi!!!
Bà cô cười tít cả mắt và khệ nệ trèo lên chiếc xe SH mode rồi phóng vào một cái ngõ nhỏ hơn. Ông Lý cười tủm tỉm nhìn theo cái dáng mập mập của bà ta.
– Đưa con cầm túi thịt cho!
Uyên cau mày giằng lấy túi thịt từ tay bố mình và vùng vằng đi vào nhà.
– Con gái bố không thích cô ấy à?
Ông Lý vào nhà ngồi xuống bàn uống nước rót chè.
– Con chẳng thích ai cả!
Uyên nói rồi tiện tay sắp xếp lại một số đồ trên bàn vì bố ở hơi bừa.
– Con bé này! Khó tính!
Ông Lý lắc đầu nhấp môi chén chè.
– Không phải khó tính! Bố xem tuổi này rồi còn đứng ngoài đường lê la nói chuyện với nhau! Bố cứ tưởng mình vẫn còn trẻ hay sao?
– Vấn đề không phải chuyện đó con à! Cái chính bố vẫn thắc mắc sao con hay can thiệp vào chuyện của bố vậy? Bố biết con rất yêu mẹ… nhưng bà ấy mất 10 năm nay rồi… chả lẽ con không cho bố kết bạn sao? – Ông Lý cau mày lại.
– Con đâu có cản được bố! Nhưng bố phải xem người ta đến với bố vì điều gì chứ… Toàn mấy bà đào mỏ!
Uyên nói xong thì quay người đi xuống bếp.
– Này! Con không được phép nói như vậy!
Ông Lý có chút tức giận đứng dậy đi xuống bếp cùng Uyên. Thấy Uyên chẳng nói gì ông Lý càng giận.
– Uyên! Chả lẽ con để bố ở vậy mãi à? Sao con ích kỷ vậy?
– Con ích kỷ? Con đang nghĩ cho bố đó!
Uyên lại vùng vằng đi ra ngoài phòng khách. Nàng đi lướt qua ông Lý trông cao hơn ông một chút, Uyên thì có cơ thể cân đối nóng bỏng còn ông Lý trông hơi gầy một chút, mùi thơm của Uyên thoang thoảng khiến ông Lý khịt mũi một cái.
– Nghĩ cho bố? Là không cho bố kết bạn… Không cho bố đứng ngoài đường nói chuyện với bạn? – Ông Lý lại lẽo đẽo đi theo sau.
– Trời ơi! Người ta chỉ thích tiền của bố thôi đó… Bạn bè bố cũng nhiều chứ không phải không có đâu!
Uyên ngồi xuống ghế vắt hai chân lại với nhau.
– Bạn bố? Mấy ông già về hưu đó…
Ông Lý đứng chống nạnh trước mặt Uyên và vô tình nhìn thấy quần lót màu trắng của con gái khiến ông phải quay mặt đi.
– Sao bố cứ nhất thiết phải có bạn là phụ nữ? Bố có tuổi rồi bố không sợ người ta cười cho à?
– Con không hiểu đâu! Nói chung con rất ích kỷ, con bảo nghĩ cho bố nhưng bố thấy con không hiểu bố! Con bảo thủ!
Ông Lý lắc đầu mặt xị ra ngồi xuống ghế và nhìn ra ngoài cửa.
– Con ích kỷ? Con bảo thủ? Sao bố cứ nói kiểu đó vậy… Bố biết con lo cho bố mà!
Uyên cau mày lại, nàng chợt nhớ ra mấy chuyện bố Lý nói với bố Lưu về vấn đề trai gái, hồi xuân… Hóa ra chỉ là mấy cái vấn đề đó.
– Thôi! Thôi! Bố không đôi co với con! Vậy sao hôm nay sang đây thế này?
Ông Lý lại rót chè uống, ông rất hiểu tính cách của Uyên, nhiều lúc cứ như vợ ông vậy, cấm hết thứ này đến thứ nọ… Nhưng chính vì đanh đá con bé mới khiến hai đứa em thấy sợ và dạy bảo được chúng… Đến ông, ông còn biết mình sẽ không thể cãi lý được với con bé nên đành nhún nhường.
– Con không được sang thăm bố chắc… Bố xem bố có tuổi rồi mà bố ăn uống thế này sao? Cái Thư nó không biết nấu cho bố à?
Uyên vừa đi xuống bếp vừa nói, nàng đứng nhìn một vòng quanh căn bếp rộng nhà mình, khung cảnh vẫn vậy nhưng nhìn nó thật lạnh lẽo và trơ trụi đến khó tả, không có bàn tay của phụ nữ trông nó thật ảm đạm.
Uyên nhấc cái lồng bàn màu xanh da trời lên thấy trong đó còn một bát nước mắm đã qua sử dụng, một vài miếng su su luộc, một miếng thịt lợn luộc… Uyên nhíu lông mày lại thở dài, tự dưng nàng thấy thương bố cực kỳ, mặc dù thi thoảng nàng vẫn sang thăm bố nhưng hôm nay thấy bố cứ lủi thủi một mình trong căn nhà rộng lớn thế này cũng thấy tội. Lại nghĩ đến việc mình cấm đoán bố đủ thứ Uyên cảm thấy hơi hối hận.
Uyên cau mày lại nghĩ không biết con bé Thư làm cái trò gì mà nhà cửa cứ như cái nhà hoang… Dù cũng là con gái mà nó lười ghê gớm, chẳng thấy ở nhà mấy… Uyên không nói gì, nàng đi ra xe và cầm một bó hoa vào trong bếp, nàng lục tủ lấy lọ hoa đẹp nhất và ngồi cắm hoa cho bố. Vừa cắm Uyên vừa cau mày bặm môi lại, muốn mắng cho bố một trận mà không nỡ.
– Con à… con cắm hoa làm gì vậy? – Ông Lý đi từ ngoài vào trong phòng bếp.
– Từ sau bố ăn uống cho cẩn thận vào, bố già rồi ăn thế kia làm sao đủ chất chứ!
Uyên cau mày nhìn ra đĩa thịt và nhìn bố.
– Ui dào! Bố ăn có một mình, cái Thư thi thoảng mới ăn ở nhà thì ăn đại cho xong bữa ấy mà khà khà!
Ông Lý cười và ngồi xuống bàn, những nếp nhăn trên mặt ông ngày càng nhiều, mái tóc đen tuyền huyền bí ngày xưa đã dần trở nên bạc màu. Điều này càng khiến Uyên thấy thương bố nhiều hơn.
– Học hành thì cũng có lúc phải về nhà xem bố thế nào chứ… Cái con này vô tâm… Mà nó không ăn ở nhà thì từ sau bố gọi đồ ăn bên ngoài về mà ăn, cứ nấu nấu nướng nướng làm gì cho bẩn bếp ra, tiền thì nhiều bố cứ tiết kiệm làm gì, cái tính mãi không bỏ được! – Uyên đặt lọ hoa đã cắm vào giữa bàn và đứng lên dọn dẹp rửa mấy cái bát cho ông Lý.
– Mấy bác bạn bố đâu? Sao bố không rủ mấy bác ấy sang nhà chơi cho vui…
Càng nghĩ càng thấy thương và lo cho bố, Uyên chỉ muốn bố mình có nhiều người sang nhà chơi cho đỡ buồn, như vậy nàng mới thấy yên tâm được.
– Ui dào… Mấy ông già đó gia nhập câu lạc bộ đạp xe rồi, bố thì không ham lắm…
Ông Lý đứng dậy và mở tủ lấy một ít bánh ngọt ra đãi con gái. Ông cũng hiểu cái Uyên cũng chỉ lo cho mình, trong ba đứa con bé là chị cả và là người rất có trách nhiệm. Từ khi mẹ mất cái Uyên thay đổi hẳn tính nết, như thể con bé nhận ra mình có trách nhiệm rất lớn với các em và với thân già này… Nghĩ hơi giận con bé vì nó hay cấm đoán nhưng ông rất tự hào về Uyên.
– Uyên ra ăn bánh con… Ra đây bố có chuyện muốn hỏi con… – Uyên quay lại lườm ông Lý một cái rồi lau tay và ra bàn ngồi.
– Sao cái mắt này suốt ngày cau có vậy! Thành tật đó con!
Ông Lý ấn vào đuôi lông mày Uyên một cái vì thấy con mình suốt ngày cau có.
– Xùy!! Bố có chuyện gì nói đi! – Uyên gạt tay ông Lý.
– Chả là… thời gian tới bố có một suất du lịch tới Phú Quốc, xuất này dành cho các cán bộ đã về hưu, chỉ có điều ban công đoàn muốn cả gia đình tham gia, mỗi đồng chí ít nhất phải đưa vợ đi cùng… Bố biết các con bận, nhưng bố vẫn hỏi con có đi cùng bố được không? Vì có nhiều hoạt động cần có thêm một người nên là… bố muốn nhờ con xem có thời gian đi chơi cùng bố một vài hôm… Các em thì đi học rồi nên bố không hỏi hai đứa nó…
– Con á! Con làm sao đi được! Con còn đi làm mà bố!
– Ừ… Vậy hả… không sao bố đi một mình cũng được… con ăn bánh đi! Ăn đi!
Ông Lý cười nhạt và đẩy đĩa bánh cho Uyên.
– Bố không cô đơn đâu, kiểu gì chả có bác nào đó đi một mình, lúc đó con đi cùng lại vướng chân bố ra!
Uyên cầm miếng bánh cắn “rộp” một cái và nhẹ nhàng lau miệng.
– Nào phải! Bố thấy các đồng chí đăng ký ít hai người nhiều có nhà lên đến năm người, họ đều có gia đình đi cùng… nên… nên bố mới hỏi con có đi cùng bố được không?
– Con không đi được đâu bố ạ… – Uyên vừa nói vừa nhai miếng bánh ngọt trong miệng.
– Ừ… vậy thôi… – Ông Lý thở dài mặt buồn bã.
– Ting ting ting…
Bỗng Uyên có điện thoại, nàng lau tay và lục chiếc điện thoại ở trong túi xách.
– Vâng em đây… Em đang bên nhà bố Lý… Vâng!! Vâng! Em biết rồi, em về bây giờ mà! – Uyên tắt điện thoại và thở dài.
– Thôi con về đây, bố nhớ ăn uống cẩn thận đấy… Thực ra chuyện bạn bè của bố con cũng không muốn can thiệp, con chỉ lo bố bị lợi dụng thôi…
Nói xong Uyên đứng dậy và đi ra ngoài cửa, ông Lý cũng lẽo đẽo đi theo sau con gái.
– Chuyến đi Phú Quốc bao giờ bố đi vậy? – Uyên vừa đi guốc vừa hỏi.
– Bố cũng chưa rõ vì mọi người đang trong giai đoạn đăng ký… chưa có thời gian cụ thể!
Mặt ông Lý có chút mừng rỡ vì nghĩ con gái sẽ đi cùng mình.
– Vậy con không đi được đâu, cái Như nó cũng sắp thi rồi… Thôi bố vào nhà đi! Con đi về đây!
Uyên nhíu lông mày lại và đi thẳng ra cổng, sau khi chiếc cổng tự động đóng lại Uyên liếc vào trong thấy bố mình vẫn đứng đó cười tươi vẫy tay chào… vẫn cái dáng cao gầy đó nhưng trông ông đã già đi rất nhiều. Trong lòng Uyên bỗng cảm thấy rất khó chịu, một nỗi buồn bao trùm lên tâm trạng Uyên, cảm xúc dâng trào… Mở cửa xe, nàng bước vào trong ngồi nước mắt bỗng ứa ra.
Nghĩ bố mình cứ lủi thủi một mình, mỗi lần nàng sang là ông vui lắm, nhưng hôm nay lại phải về sớm thế này vì anh Phi gọi về, anh ấy vẫn cái giọng như vậy, như thể đang ghen mình với bố ấy, thật khó chịu. Chuyến đi Phú Quốc nàng rất muốn đi cùng bố cho bố đỡ tủi nhưng làm gì mà anh Phi cho phép.
Nghĩ đến cái cảnh ông ấy đi chơi cùng đồng đội cũ, bạn bè cũ mà lủi thủi trong khi người ta vợ con đuề huề nghĩ mà thương, cả một đời xa gia đình đi làm tại doanh trại cách nhà cả mấy trăm cây số, đến khi mẹ mất bố cũng chỉ về nghỉ phép được vỏn vẹn một tháng, sau đó lại phải xa nhà, đến khi nghỉ hưu thì các con gái lớn đều đi lấy chồng hết.
Bây giờ còn cái Thư, sau này nó đi lấy chồng nốt thì bố ở với ai… nhìn gương mặt phấn khởi của ông khi nói đến chuyến đi Phú Quốc mà nàng thực sự thấy chạnh lòng, thương bố nhưng cũng không biết làm thế nào… Thôi thì sau này có lẽ nàng sẽ không can thiệp vào chuyện đời tư của ông nữa…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lão ăn mày |
Tác giả | Fafamini |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Lão già bẩn bựa, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 88 |
Ngày cập nhật | 12/03/2025 08:55 (GMT+7) |