– Bịch!
Dương vật ông Giới tuột ra khỏi bướm Ngọc rơi bịch một cái xuống bụng, xung quanh dương vật mềm oặt đó dính rất nhiều nước nhờn và tinh dịch… Nhìn nó cứ như một con mồi vừa bị nôn ra khỏi mồm con trăn vậy.
Khải liếc nhìn cái thứ đó rồi đứng dậy từ từ đi ra ngoài cùng với Thư. Anh mở cửa đi ra ngoài hóng gió, mấy con chó thấy Khải liền quấn quýt dưới chân. Khải mỉm cười sờ đầu một con nhưng rồi lại ngửa đầu lên trời thở dài. Ánh điện ngoài sân đã bị tắt từ lúc Thư bật điện trong phòng ông Giới nên lúc này chỉ còn ánh trăng đêm…
Trăng tròn ngày mười sáu rất to và sáng, nó khiến vườn hoa của Ngọc hiện lên rõ ràng trong đêm tối… Những cơn gió mát thổi mạnh khiến những bông hoa khẽ ngả xuống. Khải từ từ bước đến vườn hoa, hai tay đút túi quần… Lúc này anh rất cần một điếu thuốc nhưng bản thân chẳng bao giờ hút thuốc nên không có sự chuẩn bị.
– Em vào ngủ trước đi!
Thấy Thư đứng ở thềm nhà Khải liền quay lại nói. Thư không nói gì, nàng quay đầu vào trong nhà, tầm ba phút sau đi ra với một tấm chăn khoác lên người… Thư ngồi xuống thềm nhà nhìn Khải. Mặc dù mới học lớp 10 nhưng Thư biết sự phản bội này nó còn khủng khiếp hơn những bộ phim nàng xem rất nhiều. Nên nàng không muốn rời mắt khỏi Khải, anh ấy thực sự là một người đàn ông đáng thương.
Năm phút sau, Thư thấy Ngọc cũng bước ra ngoài và đi tới chỗ Khải. Dưới ánh trăng sáng, Ngọc mặc một chiếc váy dài qua đầu gối, phía trên nàng khoác một chiếc áo, đầu tóc hơi bù xù rũ rượi bởi cuộc làm tình vừa rồi, tuy nhìn tiều tụy nhưng Ngọc vẫn rất xinh.
Cả hai người họ đứng đó lâu đến mức, đôi mắt của cả ba người đã thích nghi được với ánh sáng của mặt trăng, lúc này họ nhìn mọi thứ đã dễ dàng hơn.
– Em xin lỗi…
Ngọc nói và đan hai bàn tay lại với nhau. Khải vẫn đứng im bất động không nói gì.
– Em nghĩ… là anh đã…
– Đơn ly hôn tôi để trên tầng, ngày mai cô ký vào đó là được…
– Hai năm qua… anh đã ở đâu…
– Cô không cần phải nói gì cả… mọi sự giải thích bây giờ đều vô nghĩa…
Khải nói xong câu này thấy Ngọc không nói gì nữa chỉ đứng lỳ ở đó không chịu đi.
– Cô vào ngủ với “tình nhân” của cô đi! Tôi đứng ngoài này một lúc! À! Hay tôi gọi cô là mẹ kế nhỉ?
Khải quay lại cười khẩy thấy Ngọc đang nhắm mắt và mím môi, đầu cúi xuống. Trông cái vẻ mặt hối lỗi của Ngọc khiến Khải tức điên vì anh luôn bị vẻ mặt xinh đẹp này làm lung lay. Nhưng hành động của cô ấy thì không thể tha thứ được.
– Anh đừng nói thế… em vẫn yêu anh… hic… – Nói xong câu này thì Ngọc khóc còn Khải thì cười.
– Ha ha ha ha… Cái gì vậy? Yêu tôi? Ha ha ha… Nực cười! Buồn nôn! Cô có lòng tự trọng nữa không vậy Ngọc? Sao cô lại có thể thốt ra câu đó được…
– Ha ha ha ha ha… Yêu tôi nhưng lại địt nhau với người khác à? Mà địt ai không địt lại địt bố tôi? Ô Hay!! Thế là thế nào?
Khải phì cười khinh bỉ với những cảm xúc của Ngọc lúc này. Còn Ngọc thì vẫn nhắm mắt và khóc rất nhiều, những âm thanh nín nhịn phát ra từ cổ họng Ngọc cho thấy nàng đang rất nén lại cảm xúc lúc này.
– Cô Khóc như thể tôi là người có lỗi vậy? Cô trả lời tôi đi! Tại sao nói yêu tôi lại ngủ với bố tôi? – Khải quay hẳn người lại ngó vào mặt Ngọc cười cợt.
– Em xin lỗi mà… lỗi tại em… hu hu…
– Ủa đi ngủ với bố tôi xong xin lỗi là hết à? Hay do nhu cầu của cô cao quá? Yêu người này nhưng lại muốn địt người kia? Ha ha ha ha… Thực sự tôi có rất nhiều thắc mắc đấy Ngọc! Ha ha ha ha ha ha…
Khải vừa cười vừa hỏi, những nụ cười không thể cay đắng hơn. Ngọc không nói gì nhưng nàng lại gật đầu.
– Cái gì? Cô thừa nhận? Cô thừa nhận cái gì? Nhu cầu cao à? Hay muốn cả hai?
Ngọc vẫn gật đầu, lúc này nàng thực sự không biết phải làm gì ngoài việc thừa nhận sự thật, nàng muốn nói hết mọi thứ cho Khải. Biết nói ra cũng không thể cứu vãn được tình hình nhưng dù gì cũng sẽ giúp anh ấy thấy thoải mái hơn sau này.
– Cái gì? Nhu cầu cao á? – Khải hỏi xong thì Ngọc lại gật đầu thừa nhận.
– Ôi mẹ kiếp… trước đây cô đâu có thế này… tính cách cô thế nào tôi biết… nhưng… cô làm tôi bất ngờ đấy! Ha ha ha ha… – Khải ngửa đầu lên trời cười rồi lại cúi xuống lắc đầu ngao ngán.
– Đây là lý do cô chuyển về đây sống sao? Bộ ở Hà Nội thiếu trai à?
– Không… không phải…
– Không phải? Thế là vì lý do gì? Hả?
– Em… thực sự muốn chờ anh về, mặc dù nghĩ anh đã không còn nữa… Vì nếu…
– Im mồm!
Khải nói nhỏ vào tai Ngọc một câu rất đay nghiến.
– Em xin anh… hãy cho em giải thích…
– Im…
– Em biết sẽ không cứu vãn được gì nhưng hãy cho em giải thích…
Ngọc cắt lời Khải, thấy nàng quyết tâm như vậy Khải cũng chấp nhận lắng nghe một lần vì thực sự anh cũng rất muốn biết sự thật của hai năm qua.
– Tôi cho cô năm phút! – Khải lại đút tay túi quần và quay mặt ra vườn hoa.
– Ngày ấy… Sau khi anh bỏ đi, em về nhà mẹ… và mẹ em đã rất lo lắng về vụ báo đưa tin…
– Đưa tin gì? – Khải thắc mắc.
– Họ có đưa tin giám đốc công ty tự tử vì công ty bị phá sản… là công ty anh đó… nên mẹ em rất lo lắng… Lúc đó em lo sợ bà ấy lên cơn đau tim nên nói dối rằng công ty đó là công ty khác, báo lá cải nên mẹ em tin luôn… Và em còn phải nói dối bà rằng chúng ta cãi nhau nên em mới về nhà sống mấy ngày… Còn bố anh… ông ấy cũng về quê sau lần đó…
– Vậy tại sao bố và cô không đi tìm tôi?
– Em có đi tìm, em tìm và nghe ngóng thông tin của anh trong suốt một thời gian, trong khi mẹ em luôn hỏi về anh, bà ấy luôn khuyên bảo em dù có tức cũng nên về với chồng, không nên về nhà quá lâu sợ hàng xóm dị nghị… vì vậy… em mới nghĩ ra chuyện anh chuyển công tác về quê nhà gấp, do quá bận công việc nên anh không qua chào tạm biệt mẹ em được… Dù lý do đó rất miễn cưỡng và không hợp lý nhưng mẹ em vẫn chấp nhận và bà nghĩ có lẽ do anh đang tức em mà thôi…
– Sau đó… Em nghĩ nếu như anh có mất tích thật thì trước sau anh cũng sẽ quay về nhà, vì vậy em mới lên ở nhà anh… để chờ anh về… thậm chí còn phải nói dối hàng xóm ở đây rằng anh đi công tác nước ngoài. Với một hy vọng anh sẽ trở về nhà… Nhưng… một năm trôi qua… lại thêm một năm nữa… vẫn không thấy anh đâu… em nghĩ là anh đã… cho đến một ngày… anh quay trở lại với một cô bé…
– Haizzz…
Khải thở dài… mặt anh giãn ra một chút khi nghe lời giải thích của Ngọc.
– Em xin lỗi… em không dám nhận được sự tha thứ từ anh… nhưng…
– Tại sao hồi đó… cô với ba tôi lại làm ra cái chuyện tày đình đó? Tôi rất tò mò một người hiền thục như cô lại có thể để ba tôi làm điều đó? Nhu cầu cao thế cơ à… vì chim ổng to hả?
– Em… em xin lỗi… là em ngu ngốc… em đã không giữ được sự trong trắng với anh…
– Vậy tại sao? Hả? Chim to đúng không? – Khải quay lại nghiến răng hỏi Ngọc.
– Em… tại em… do một phút yếu lòng… em đã… Em xin lỗi…
– Tôi hỏi cô lý do là chim to đúng không?
Khải nhìn chằm chằm vào mắt Ngọc hỏi thêm câu nữa thì Ngọc gật đầu. Khải lại đút tay túi quần quay về hướng khác và ngửa mặt lên trời. Nếu là lý do đó thì anh cũng hiểu rồi… Dâm đãng quá thể…
– Là do em… tò mò… và… em đã thực sự không cưỡng lại được… em xin lỗi…
– Do ông ta dụ dỗ sao? Mẹ kiếp!!! Cô với bố tôi địt nhau ở Hà Nội chưa đủ hay sao mà còn lôi nhau về đất của nhà tôi để làm vậy? Ở đây là nơi tôi hương khói cho mẹ tôi! Cô và ông già kia làm vậy là báng bổ và sỉ nhục mẹ tôi lắm có biết không? – Khải lại trừng mắt lên hít một hơi dài lấy lại bình tĩnh không anh sẽ gào lên mất.
– Em xin lỗi… Em xin lỗi… hu hu… Ngày mai em sẽ về Hà Nội… Mục đích chính của em về đây là để chờ anh… anh đã về rồi… thì em sẽ về nhà mẹ đẻ… huhu… – Ngọc vừa nói vừa khóc.
– Cô về đâu mặc xác cô! Ký vào đơn ly hôn đi đâu thì đi! Mà cô ở đây sướng vậy, lỡ về kia không có ai thỏa mãn thì tính sao hả?
Khải cười khẩy nói đểu Ngọc. Ngọc không nói gì nàng chỉ biết khóc.
– Mà tôi rất thắc mắc tại sao cô và bố tôi lại có quan hệ đến mức này chứ hả? – Khải quay lại trừng mắt lên nghiến răng ken két.
– Em xin lỗi… Em chỉ nghĩ đơn giản… rằng… bố anh gặp khó khăn về vấn đề đó… ông luôn kêu đau và muốn giải quyết… Lúc đó em rất buồn… chẳng có ai bên cạnh… nên nghĩ… bố cũng có nhu cầu… Em… em cũng vậy nên… em đồng ý để bố… nhưng chỉ một tuần một lần… Em xin anh… đấy là tất cả sự thật…
– Cô đúng là một loại người khó ưa mà… Cái lý do của cô chính đáng quá rồi… trần đời chắc chỉ có một người như cô, không biết cô giả ngu hay ngủ thật… hay đầu óc cô có vấn đề đó? Ha ha ha ha…
Khải vừa lắc đầu vừa cười trong đau khổ. Những lời thú nhận của Ngọc như những lưỡi dao đâm thẳng vào tim anh…
Hai năm trời chung sống, dù là ai cũng sẽ phát sinh quan hệ chứ đừng nói hai người đó có quan hệ từ trước đó rồi… ha ha… hàng ngàn hàng tỉ cái sừng trên đầu… Mày nghĩ mày tự tử và sống cố gắng trong quân ngũ mà không có sừng mọc thêm chắc… ha ha ha ha… Khải tự thấy mình thật là một kẻ vô dụng, yếu đuối và ngu ngốc.
– Cô thích làm tình đến vậy sao Ngọc?? Cô có biết chỉ vì điều đó cô đã làm tan nát gia đình này không? Ngày xưa tôi yêu cô, lấy cô vì đức tính dịu dàng ngoan ngoãn của cô… Nếu tôi biết ngay từ đầu cô dâm đãng thế này tôi đã chẳng lấy cô rồi… Bây giờ cô làm gia đình tôi tan nát, công ty tôi phá sản… Cuộc đời tôi thử hỏi còn cái gì nữa? Cô có chết cũng không đền hết tội của mình đâu cô Ngọc à…
Khải nói nhỏ nhưng đay nghiến, vì anh sợ hàng xóm sẽ nghe thấy câu chuyện này trong đêm trăng thanh tĩnh mịch.
– Em… hu hu…
Ngọc cứng họng không nói được gì, nàng chỉ biết khóc và khóc.
– Con người cô thật đáng sợ, đường đường là một cô gái xinh đẹp, ông trời ban cho cô đủ thứ từ ngoại hình cho đến tính cách… tại sao lại ác độc ban cho cô bản tính này cơ chứ… Cô vứt bỏ thủ đô để về nơi này chờ tôi… chờ tôi sao? Tất cả chỉ là ngụy biện!!! Cô dối trên lừa dưới, dối cả người mẹ của mình… cô vứt bỏ nhân cách của mình để ở với một ông già miền núi… Haizzz…
Khải thở dài, anh thấy càng nói càng rối, càng đau… và chẳng giải quyết được vấn đề gì.
– Thôi thì đến nước này rồi… nếu cô muốn làm tình như vậy… ngày mai ký vào đơn ly hôn cô có thể đường hoàng qua lại với lão ta…
– Không… Em… – Ngọc bám vào tay Khải.
– Bỏ ra!!
Khải hất tay một cái khiến tay của Ngọc bị vung ra.
– Cô giải thoát cho tôi đi… từ nay về sau đường ai nấy đi… Cô thích làm gì thì làm… à mà này… Vốn dĩ… tôi đã tính sẽ tha thứ cho cô, muốn làm lại từ đầu với cô đấy… Tôi lên đây cũng chỉ để nghe cô giải thích chuyện năm xưa rồi đón cô về Hà Nội làm lại từ đầu… Nhưng… cô và ông già tôi đâu có tôn trọng thằng này lấy một cắc… Tôi ở đây mà hai người thậm chí còn không nhịn được một ngày sao? Lũ lăng loàn… Chính cô tự vứt bỏ hạnh phúc của mình, tự vứt bỏ mọi thứ cô đang có… để đổi lấy lão già trong nhà kia… Cô sẽ phải hối hận!
Khải nói bắn cả nước bọt vào mặt Ngọc. Nói xong anh đi qua Ngọc và vào nhà, anh vứt lại tình yêu của mình, mọi tình cảm của Khải đã biến thành thù hận.
Đi đến thềm nhà thấy con bé Thư lăn ra ngủ, anh bế thốc Thư lên và đưa lên tầng hai. Vừa đi anh vừa khóc, nước mắt chảy giàn giụa vì anh phải dứt tình với người mình yêu, anh không thể nào mù quáng thêm được một giây phút nào nữa…
– Anh… anh có sao không?
Thư dụi mắt nhìn Khải. Khải lau nước mắt và nằm xuống ôm Thư.
– Ngày mai… bắt đầu từ ngày mai… anh muốn chúng ta tiếp tục kế hoạch…
– Vâng… em hiểu rồi…
Thư ôm đầu Khải cho anh rúc vào ngực mình để an ủi. Khải chẳng biết làm gì lúc này, anh như đang ở trong địa ngục, anh lạc lõng, bế tắc, cơn uất hận dâng cao đến đỉnh điểm. Càng nghĩ càng thấy tức, càng sâu chuỗi những sự việc đã xảy ra anh càng cảm thấy mình bị khinh thường từ đầu đến cuối, chả lẽ do tính cách năm xưa của anh đã quá hiền lành.
Khải nhắm tịt mắt lại, lúc này anh chỉ biết bóp ngực Thư và kéo dây áo của con bé xuống vùi mặt vào đó rồi mút chùn chụt bầu ngực to đó như để tự trấn an lấy bản thân mình vậy…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lão ăn mày |
Tác giả | Fafamini |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Lão già bẩn bựa, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 88 |
Ngày cập nhật | 12/03/2025 08:55 (GMT+7) |