Chỉ trong ngày thứ Bảy, tôi đã quay tay sáu lần, Chủ nhật năm lần. Những ngày sau đó, gần như mỗi tối tôi đều tự sướng ít nhất ba lần.
Tôi không chỉ tìm thấy niềm vui của việc sục cặc mà còn học được không ít từ ngữ mới: Cặc, cặc, vú, lồn dâm, nước lồn… vân vân và mây mây.
Ngoài ra, tôi còn dùng thước kẻ để đo chiều dài của mình. Một đầu 0cm tì vào xương mu, đầu 20cm vừa vặn ngang với đầu khấc, không hơn không kém, tròn 20cm.
Về độ dày, vì không có thước dây để đo chu vi nên tôi đành dùng thước kẻ đo đường kính, khoảng hơn 5cm một chút. Tôi vô cùng đắc ý về điều này, vì con cặc của tôi không hề thua kém nhân vật chính trong mấy cuốn tiểu thuyết kia. Điều khiến tôi đắc ý hơn nữa là, mẹ của tôi so với mẹ của những nhân vật chính đó cũng không hề kém cạnh.
Tuy nhiên, tôi cho rằng tình yêu của tôi dành cho mẹ chắc chắn vượt xa bọn họ, vì tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương mẹ khi mẹ không biết và không đồng ý.
Ví dụ như lợi dụng lúc mẹ say rượu để lén lút xâm phạm, mua thuốc mê làm mẹ bất tỉnh, thậm chí là trực tiếp cưỡng hiếp mẹ, những phương pháp này trong mắt tôi đều không khả thi.
Còn phương pháp nào khả thi, thật ra tôi cũng không biết. Nói thật, tôi cảm thấy mình cũng không có lá gan đó.
Vì vậy, tôi càng chìm đắm trong thế giới của tiểu thuyết, trong đầu suốt ngày là những cặp mẹ con sa vào lưới tình không lối thoát và những tình tiết cấm kỵ đủ mọi kiểu dáng khiến người ta phải trợn mắt há mồm:
“Sơn Dương… Nhanh… nhanh lên… mạnh vào…”
“Sơn Dương, mẹ muốn làm vợ con.”
… Bạn đang đọc truyện Mẹ tôi – cô giáo thể dục tại nguồn: http://truyensextv69.com/me-toi-co-giao-the-duc/
Tôi hoàn toàn không có tâm trí để nghe giảng, cũng trở nên không còn quan tâm đến mọi thứ bên ngoài. Ngoài việc thỉnh thoảng nói vài câu với Tường Mập, tôi không muốn tiếp xúc với ai cả. Mỗi ngày, điều tôi mong chờ nhất là tan học về nhà, sau đó đóng cửa phòng lại, vừa đọc tiểu thuyết vừa sục cặc.
Vì thể chất tốt, lại đang ở độ tuổi khí huyết hừng hực, nên những ngày tháng phóng túng điên cuồng này không gây ra thay đổi gì rõ rệt trên ngoại hình của tôi.
Thêm vào đó, từ nhỏ tôi đã được mẹ rèn luyện khả năng tự học rất tốt, bình thường mẹ cũng ít khi vào phòng kiểm tra xem tôi có đang học hành nghiêm túc hay không.
Điều này dẫn đến việc mẹ không phát hiện ra tôi đã bỏ bê việc học gần nửa tháng nay.
Sục cặc ngoài việc sướng ra, còn có một lợi ích là giúp tôi tránh được việc xấu hổ trước mặt mẹ. Mỗi tối giải tỏa xong, tôi không cần phải lo lắng cái quần sẽ bị dựng lều bất cứ lúc nào khi ở cùng mẹ.
Hai mẹ con chúng tôi tiếp tục sống một cuộc sống đều đặn và có phần tẻ nhạt. Sáng tôi chở mẹ đến trường, chiều lại chở mẹ về nhà, thỉnh thoảng phụ mẹ rửa rau, nhặt rau. Mọi thứ trông có vẻ vẫn bình yên và hạnh phúc như ngày nào.
Chỉ có bản thân tôi biết rõ, theo thời gian, nội tâm tôi gần như đã bị những dục vọng vượt qua giới hạn luân lý gặm nhấm hoàn toàn.
Khát khao của tôi đối với mẹ ngày càng mãnh liệt, nhưng lại không biết phải làm thế nào để đạt được cái ham muốn cấm kỵ khó nói này.
Còn mẹ thì đã trở lại với dáng vẻ ngàn năm không đổi. Thậm chí có lúc tôi còn nghĩ rằng hình ảnh yêu kiều trong chiếc áo cổ V, váy ngắn ngang gối, mang tất đen đi giày cao gót, dung mạo như tiên nữ hôm đó chỉ là ảo giác của mình.
Hôm ấy, tôi và mẹ vẫn về nhà như thường lệ. Mẹ vừa định thay giày thì đột nhiên vỗ trán: “Trí nhớ của mình, quên mua đồ ăn rồi.”
Tôi đặt cặp sách xuống, ân cần nói: “Không sao đâu ạ, để con đi với mẹ.”
Mẹ khẽ lắc đầu: “Mẹ mua ở cửa hàng tiện lợi ngoài cổng khu chung cư thôi, con nghỉ ngơi một lát đi, mẹ về nhanh thôi.”
Nói rồi mẹ cũng không chờ tôi trả lời mà quay người ra cửa, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng gọn gàng, dứt khoát.
Tôi chán nản nằm ườn trên sofa, lướt tin tức bâng quơ. Trước bữa ăn tôi không dám đọc mấy cuốn tiểu thuyết đó, phản ứng sinh lý quá mạnh, căn bản không kiểm soát được.
Khoảng mười mấy phút sau, mẹ vội vàng về đến nhà, tay xách túi ni lông, thay dép lê rồi đi thẳng vào bếp, vừa đi vừa áy náy nói: “Sơn Dương đói rồi phải không? Đợi một lát nhé, mẹ đi nấu cơm ngay đây.”
“Không sao đâu mẹ, con cũng không đói lắm, mẹ đừng vội.”
Tôi cười an ủi mẹ, nhưng ánh mắt lại bị đôi tất bông cổ ngắn màu trắng tinh trên chân mẹ thu hút.
Nói ra thì do thường xuyên đi giày thể thao, nên tất của mẹ đa số đều là tất bông, có cả cổ ngắn và cổ trung. Tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn không có cảm giác gì.
Nhưng nay đã khác xưa. Ở nhà mẹ luôn mặc đồ ngủ dài rộng thùng thình, toàn thân ngoài cánh tay thon và bàn chân trắng nõn ra, những chỗ khác đều bị che kín mít. Mà so với cánh tay, đôi chân ngọc ngà tinh xảo kia không nghi ngờ gì lại có sức quyến rũ mạnh mẽ hơn.
Vì vậy, tôi đã không thể tránh khỏi việc yêu đôi chân ngọc của mẹ. Ở nhà hễ có cơ hội, ánh mắt tôi lại liếc về phía chân mẹ.
Bây giờ, nhìn thấy đôi tất trắng nhỏ bé mà mẹ chưa kịp cởi ra vì vội nấu cơm cho tôi, tâm trí tôi lập tức hoạt động.
Tất bông đã mang ở chân được, thì chắc chắn cũng tròng vào cặc được chứ nhỉ?
Ý nghĩ này kích thích đến mức hơi thở tôi trở nên dồn dập, con cặc to dưới háng đột ngột ngẩng đầu.
Cố nén cảm xúc hưng phấn trong lòng, tôi im lặng ăn xong bữa tối rồi trở về phòng, nằm trên giường chờ đợi trong sự nôn nóng như lửa đốt.
Thời gian chầm chậm trôi qua, để cho chắc ăn, tôi đợi đến hơn 11 giờ đêm mới lén lút ra khỏi phòng ngủ.
Liếc nhìn phòng ngủ chính, cửa phòng đóng chặt, phòng khách tối om.
Tôi có cảm giác kích thích như đang làm kẻ trộm, tim đập thình thịch, rón rén đi đến tủ giày, bật đèn pin điện thoại lên.
Trên sàn, đôi giày thể thao màu xám nhạt mẹ đi đến trường ban ngày được xếp ngay ngắn. Bên trong giày chính là đôi tất bông cổ ngắn đã từng bọc lấy đôi chân ngọc của mẹ.
Tôi đưa tay cầm lấy một chiếc tất, từ từ đưa lên mũi, rồi hít một hơi thật sâu.
Một mùi hương hỗn hợp giữa mùi cơ thể của mẹ và một chút vị chua nhè nhẹ lập tức xộc vào khoang mũi, xông thẳng lên não. Tôi kích động đến run cả người, suýt nữa thì rên lên.
Tôi lại cầm đôi giày thể thao lên hít lấy hít để, phát hiện mùi hương cũng tương tự như tất, nhưng có thêm mùi thơm nhẹ của bột giặt.
Đặt giày lại chỗ cũ, tôi cầm luôn chiếc tất còn lại trong tay, rồi mới trở về phòng.
Nằm trên giường, cởi quần lót ra, con cặc to đã sớm cứng như thanh sắt.
Tôi dùng hai tay kéo miệng tất lại gần đầu khấc, hơi ngửa cổ, hai mắt long lên sòng sọc, nhìn chằm chằm vào con cặc to đang bị đôi tất trắng “còn vương mùi” của mẹ từ từ nuốt chửng từng chút một.
Khi đầu khấc chạm đến phần mũi tất, nơi mà những ngón chân ngọc ngà của mẹ thường đặt lên, thì bên ngoài vẫn còn lòi ra hơn nửa thân cặc.
“Chân mẹ quả nhiên nhỏ nhắn.” Tôi thầm khen ngợi, đưa tay nắm lấy chiếc tất bông màu trắng tinh thử di chuyển, lập tức cảm nhận được một trải nghiệm khác biệt.
Đầu khấc hơi khô rát, nhưng phần thân cặc bên dưới lại được những đường kim mũi chỉ dày đặc kích thích vô cùng khoan khoái.
Tôi không thể chờ đợi thêm, vội vàng đặt chiếc tất còn lại lên mặt, miệng liếm láp đầu mũi tất, mũi thì hít hà ở gót chân, mùi hương hỗn hợp giữa mùi cơ thể mẹ và vị chua nhè nhẹ lại một lần nữa ập đến.
Tôi hồi tưởng lại hình ảnh đôi chân ngọc ngà mịn màng của mẹ mang đôi tất bông trắng tinh chiều nay. Đôi tất này bây giờ đang mặc cho tôi tùy ý làm nhục!
Nó dính đầy nước bọt của tôi và dịch nhờn do đầu khấc tiết ra, mà ngày mai nó sẽ lại được mang vào đôi chân nhỏ bé của mẹ!
Tôi càng nghĩ càng thấy hưng phấn, tay phải nắm chiếc tất sục ngày càng nhanh, đôi môi mấp máy rồi dứt khoát nhét cả chiếc tất còn lại vào miệng.
Cơn kích thích mạnh mẽ khác thường nhanh chóng khiến tôi không chịu nổi nữa, bìu dái co rút lại, thân cặc run lên dữ dội. Trong giây cuối cùng trước khi lên đỉnh, tôi đột ngột rút chiếc tất trắng đang bọc lấy con cặc to ra, tinh dịch theo tiếng gầm gừ bị đè nén mà phun trào…
Tuần đó trôi qua thật thoải mái. Tìm ra được trò chơi mới, tôi đã hoàn toàn chìm đắm trong đó. Tôi phát hiện mẹ thường hai ngày mới thay giày và tất một lần, mùi vị không quá nồng cũng không quá nhạt, vừa đủ. Đối với tôi, chu kỳ như vậy quả thực hoàn hảo.
Nhưng bản tính con người luôn tham lam không đáy. Sau khi đã quen với sự kích thích của tất, tôi lại hy vọng có thể bắn một cách thỏa thích bên trong chiếc tất “còn vương mùi” đã tiếp xúc không khoảng cách với đôi chân ngọc của mẹ.
Tôi ghi lại nhãn hiệu và mẫu mã của đôi tất, điên cuồng tìm kiếm trên các sàn thương mại điện tử, cuối cùng cũng tìm được nhà sản xuất. Tôi đặt mua mười đôi tất trắng và mười đôi tất đen, theo đúng những màu mẹ thường mang nhất.
Ngày hàng được giao đến, tôi viện cớ đi vứt rác để ra trạm chuyển phát, ký nhận gói hàng với tâm trạng vô cùng phấn khích, sau đó xé hết bao bì bên ngoài vứt đi. Hai mươi đôi tất bông mới cóng nhét căng phồng túi quần đồng phục của tôi.
Trong cuốn tiểu thuyết tôi đọc mấy hôm trước, nhân vật chính có một câu nói thế này: “Khi một người đàn ông muốn thỏa mãn sắc dục của mình, trí thông minh của hắn có thể vượt qua cả Einstein.”
Tôi vô cùng đồng tình với điều này. Về đến nhà, chào mẹ một tiếng rồi tôi về phòng ngủ. Ngồi trước bàn học, tôi lấy đôi tất mới mua ra so sánh kỹ lưỡng với ảnh đôi tất của mẹ trong điện thoại. Sau khi xác nhận không có sai sót, tôi lấy bài tập ra, lần đầu tiên sau hơn hai mươi ngày bắt đầu làm bài một cách nghiêm túc.
Tôi thực sự rất nghiêm túc. Tay phải cầm bút, trong đầu toàn là phương pháp giải bài. Nhưng tay trái của tôi lại đang nắm một đôi tất mới được cuộn tròn, xoa nắn không ngừng.
Ngày xưa, Ba từng kể cho tôi nghe một mánh khóe lừa đảo trong giới đồ cổ, gọi là “làm giả đồ cũ”.
Hôm nay, tôi đứng trên vai người khổng lồ là Ba để tiến thêm một bước, khai sáng ra một phương pháp “tạo mùi” độc nhất vô nhị trong giới “nguyên vị”.
Đêm đó, tôi làm xong ba bộ đề, cũng “tạo mùi” xong bốn đôi tất, rồi chìm vào giấc ngủ trong sự tự mãn “mình đúng là thiên tài!”.
Ngày hôm sau, mỗi giây phút ở trường đều là một sự giày vò. Đôi tất bông cổ ngắn nhàu nhĩ giấu trong túi quần không ngừng thúc giục tôi, bảo tôi hãy mau chóng đặt nó vào nơi nó nên thuộc về.
Cuối cùng cũng đến lúc tan học, tôi đeo cặp sách chào Tường Mập rồi chạy như điên ra nhà xe.
Đợi trái đợi phải mà không thấy bóng dáng mẹ đâu. Lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi lấy điện thoại ra gọi, mẹ nhanh chóng bắt máy.
“Mẹ ơi, sao mẹ chưa ra ạ?”
“…”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi mới có tiếng mẹ vọng lại. “Mẹ có chút việc, con đợi một lát.”
“À, vâng, con đợi mẹ ở nhà xe.”
Tôi bất giác cảm thấy có gì đó không ổn. Câu trả lời của mẹ nghe quá bình tĩnh, thiếu đi sự dịu dàng, thân thiết mà tôi đã dần quen thuộc, lại có thêm vài phần nghiêm túc, không hiểu sao lại khiến tôi nhớ lại những trải nghiệm thê thảm bị đánh vào mông te tua hồi nhỏ vì nghịch ngợm.
Tuy chỉ là hai câu đối thoại đơn giản, nhưng với cái đầu vốn thông minh của tôi, chắc chắn có thể phân tích ra rằng đã có chuyện gì đó không hay mà tôi chưa biết đã xảy ra.
Nhưng có lẽ vì hôm qua não đã hoạt động quá công suất để đạt đến trình độ của Einstein, cũng vì tâm trí tôi đã hoàn toàn bay bổng đến đôi tất trắng “còn vương mùi” sắp có được, nên tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ chứ không nghĩ sâu xa.
Khoảng mười mấy phút sau, mẹ với dáng người cao ráo, bước đi thanh lịch cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt tôi, mái tóc đuôi ngựa đung đưa. Mẹ mặc bộ đồ thể thao màu xanh nhạt, quần là loại bo gấu dài chín phân. Phía trên miệng đôi giày chạy bộ màu trắng, một đoạn viền tất bông cổ ngắn lấp ló, cách gấu quần khoảng hai, ba phân. Vùng mắt cá chân lộ ra một khoảng da trắng nõn, mịn màng, vì chỉ có một mảng nhỏ nên trông lại càng bắt mắt.
Nghĩ đến đôi tất trắng nhỏ bé đang bọc lấy đôi chân ngọc tinh xảo của mẹ sắp sửa đổi chủ, tròng lên con cặc của tôi, tôi lập tức ngứa ngáy không yên, chỉ muốn trong nháy mắt di chuyển tức thời về nhà.
“Mẹ đại nhân, có chuyện gì mà khiến một giáo viên thể dục như mẹ phải tăng ca vậy ạ?”
Tôi chủ động lái xe điện đến gần, cười trêu chọc.
Mẹ nhìn tôi một cách sâu sắc, lắc đầu nói: “Về nhà trước đã.”
“Vâng.”
Thấy khuôn mặt không son phấn nhưng vẫn thanh tao tuyệt trần của mẹ không một gợn sóng, tôi đột nhiên có chút bất an.
Trên đường về, mẹ luôn im lặng, không giống như trước đây hay quan tâm hôm nay tôi muốn ăn gì, ở trường học được những gì, tâm trạng ra sao.
Đến nước này, dù có ngu ngơ đến mấy tôi cũng biết là mẹ đang không vui. Tôi âm thầm suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, tiếc là chẳng nhớ ra được gì, trong đầu toàn là những tình tiết dâm loạn như “con trai địt mẹ đi”, “mẹ ơi con muốn lồn mẹ”…
Về đến nhà, thấy mẹ vẫn như mọi khi, cởi giày tất, thay đồ ngủ rồi vào bếp, tâm trạng lo lắng của tôi lập tức bị ném lên chín tầng mây.
Nhân lúc uống nước, tôi ló đầu nhìn vào bếp, mẹ đang “cộc cộc cộc” thái rau một cách chăm chú. Tôi lập tức lao ra kệ để giày, cúi người nhanh như chớp lấy “hàng tươi còn vương mùi” đang nhét trong giày chạy bộ ra, rồi móc đôi tất đã “tạo mùi” ra nhét lại vào giày, sau đó thở hổn hển trở về phòng.
Cạch. Tôi khẽ đóng cửa phòng lại, đôi tay run run, nâng niu đôi tất trắng nhỏ bé còn vương hơi ấm đưa lên miệng hít một hơi thật sâu.
“A…”
Tôi không kìm được mà rên lên, con cặc to dưới háng cứng đến phát nóng.
Mặc dù đã sục cặc với tất trắng “còn vương mùi” của mẹ mấy hôm rồi, nhưng đôi này rõ ràng khác hẳn. Nó vừa mới được cởi ra từ đôi chân nhỏ nhắn, hồng hào, đầy quyến rũ kia, vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của mẹ, cùng với một mùi hương nồng nàn, kích thích hơn.
Tôi không nhịn được đưa lưỡi ra liếm, sau đó cắn răng một cái, cố gắng kìm nén ham muốn dùng đôi tất trắng còn vương hơi ấm của mẹ để giải tỏa ngay tại chỗ, lưu luyến cất chúng xuống dưới gối.
Mẹ nấu cơm nhiều nhất cũng chỉ hai mươi phút, tôi không muốn cứ thế vội vàng bắn ra.
Một lát sau, cơm nước được dọn lên bàn, tôi và mẹ ngồi đối diện.
Tôi cứ tự mình cắm đầu ăn ngấu nghiến, ăn được một lúc thì cảm thấy không ổn. Ngẩng đầu lên, chỉ thấy mẹ đang nhíu chặt đôi mày liễu, dùng đôi mắt đào hoa to và sáng nhìn tôi chằm chằm. Tôi đọc được trong đó rất nhiều cảm xúc: Nặng nề, khó hiểu, lo lắng, thất vọng…
Tim tôi “thịch” một tiếng, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Mẹ, sao mẹ không ăn ạ?”
Mẹ không hề né tránh ánh mắt của tôi, khuôn mặt tuyệt mỹ phẳng lặng không gợn sóng, đôi môi anh đào khẽ mở, lắc đầu nói: “Mẹ không đói, con ăn nhanh đi.”
Tôi không dám hỏi thêm, vội ngoan ngoãn và cơm. Ngọn lửa dục vọng trong lòng cũng lập tức bị dập tắt dưới ánh nhìn lạnh lùng của mẹ.
Người mẹ như thế này tôi rất quen thuộc, nhưng đó đã là ký ức từ rất lâu rồi. Tôi không thích những ký ức này, vì chúng luôn khơi dậy sự kính sợ và nỗi khiếp sợ đã ăn sâu vào xương tủy của tôi đối với mẹ.
Một người dù biến thành thế nào cũng đều phải trả giá.
Những học sinh cá biệt lông bông qua ngày ở trường, cái giá họ phải trả là một cuộc sống khó khăn, vất vả trong tương lai. Còn loại học sinh giỏi như tôi, cái giá phải trả lại là những lời mắng mỏ và những trận đòn roi năm xưa.
Tôi ăn cơm xong trong tâm trạng kinh hãi, rất biết điều mà chuẩn bị chủ động dọn dẹp, rửa bát, nhưng chưa kịp đứng dậy đã bị mẹ gọi lại.
“Sơn Dương, bát đũa cứ để đó mẹ dọn.”
“Vâng ạ.”
“Gần đây việc học có áp lực lắm không con?”
“Dạ không, không có áp lực gì đâu ạ.”
Mẹ im lặng một lúc lâu, rồi gật đầu: “Được rồi, mau về phòng học bài đi.”
Tôi như được đại xá, vội vàng chuồn đi.
Biểu hiện bất thường của mẹ quả thực đã dọa tôi sợ. Nhất thời tôi chẳng còn tâm trí nào nữa, chỉ yên lặng học thuộc bài và làm bài tập.
Đến gần 9 giờ tối, tôi thấy mẹ vẫn chưa vào kiểm tra đột xuất, còn tôi thì đã làm đến câu cuối cùng của bộ đề toán thứ ba. Hướng giải đã có, chỉ còn lại quá trình tính toán phức tạp.
Tôi viết viết vẽ vẽ trên giấy nháp, những ý nghĩ xấu xa trong lòng lại bắt đầu rục rịch.
Tôi đột nhiên cảm thấy tác giả của cuốn tiểu thuyết kia miêu tả không hoàn toàn chính xác. Khi một người đàn ông muốn thỏa mãn sắc dục của mình, hắn không chỉ trở thành thiên tài với trí thông minh vượt qua Einstein trong nháy mắt, mà còn có thể hóa thành một kẻ điên cuồng liều lĩnh bất chấp pháp luật.
Vốn dĩ vừa về đến nhà tôi đã bị đôi tất “còn vương mùi” của mẹ kích thích đến lửa dục thiêu thân, nín nhịn đến tận bây giờ. Ham muốn giải tỏa bị đè nén suốt mấy tiếng đồng hồ càng lúc càng mãnh liệt. Thêm nữa, tôi đã làm xong ba bộ đề, tôi cho rằng mình nên tự thưởng cho sự chăm chỉ nỗ lực của bản thân.
Trong lòng nghĩ vậy, con cặc trong quần cũng từ từ ngẩng đầu. Tôi điền đáp án câu cuối cùng vào đề, cầm điện thoại lên liếc nhìn thời gian.
20: 55.
Tôi lơ đãng lướt newfeed, rồi lại liếc nhìn.
20: 57.
Lướt mấy video ngắn, lại liếc nhìn.
20: 58… 20: 59…
21: 00!
OK! Mẹ chưa đến! Khả năng cao là sẽ không đến nữa!
Tôi vội vàng như khỉ, cởi quần ra nằm lên giường, lấy đôi tất trắng “còn vương mùi” từ dưới gối ra, một chiếc tròng vào cặc, một chiếc ngậm trong miệng, sau đó nắm lấy cặc qua lớp tất, thành thạo bắt đầu chuyển động.
Tôi nhắm mắt lại, trong đầu hồi tưởng lại vóc dáng yêu kiều và vẻ ngoài gợi cảm của mẹ trong bữa tiệc mừng Ba thăng chức. Cộng thêm sự kích thích vật lý từ những đường vân dày đặc của chiếc tất và cú sốc tinh thần từ mùi hương tuyệt diệu, cả ba thứ cùng lúc đã đưa tôi lên đến đỉnh mây!
“Ư… a…”
Tôi phát ra một tiếng rên trầm thấp.
Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra.
“Sơn Dương…”
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, tôi đột ngột quay đầu lại, nhìn về phía người mẹ đang đứng chết trân như phỗng. Đôi mắt đào hoa quyến rũ của mẹ mở to tròn, miệng hơi há, khuôn mặt xinh đẹp viết đầy sự kinh ngạc, không biết phải làm sao!
Ngay lúc đó, tôi cảm thấy bìu dái co rút lại, như thể những người lính được trang bị đầy đủ vũ khí nghe thấy hiệu lệnh tự do khai hỏa. Từng dòng tinh dịch phá vỡ cổng thành, nóng lòng đến đầu khấc để bắn ra khỏi lỗ sáo!
Lý trí bị cơn khoái cảm vô song này dẫn dắt, rơi vào tình trạng điên cuồng hoàn toàn. Tôi nhổ chiếc tất trắng trong miệng ra, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng đờ đẫn của mẹ, miệng còn không biết sống chết mà gào lên: “Mẹ! Mẹ ơi! Aaa…”
Tinh dịch nóng hổi phun ra, lực tác động mạnh mẽ khiến phần mũi tất rung lên từng nhịp, kéo dài gần mười giây!
Rầm! Mẹ đóng sầm cửa phòng lại.
Tôi nằm ngửa trên giường, lồng ngực phập phồng dữ dội. Một lúc sau, dục vọng tan biến, lý trí quay trở lại lập tức khiến cả người tôi như rơi xuống hầm băng!
“Mình… mình vừa mới làm cái quái gì vậy?” Nhận ra muộn màng, máu trong người tôi như đông cứng lại!
Con cặc dưới háng như quả cà tím bị sương đánh, nhanh chóng mềm nhũn. Tinh dịch đặc sệt, dính nhớp chảy xuống bẹn, cảm giác ấm nóng đó lại khiến tôi rùng mình một cái.
Tôi luống cuống bò dậy khỏi giường, cuộn hai chiếc tất ướt sũng lại vứt vào thùng rác, dùng giấy ăn lau sạch cơ thể, cuối cùng mặc lại quần lót, quần áo ngay ngắn.
Lúc làm những việc này, toàn thân tôi run lẩy bẩy, mặt trắng bệch như xác chết trong tủ đông.
Mọi thứ dọn dẹp xong xuôi, tôi run rẩy kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt mất tiêu cự nhìn chằm chằm vào bộ đề toán vừa làm xong, đầu óc trống rỗng.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên bị gõ. Tôi lập tức cong người đứng dậy như con mèo bị giẫm phải đuôi, trán rịn đầy mồ hôi lạnh.
“Sơn Dương, mẹ vào được không?”
Mẹ ở ngoài cửa xin phép tôi, giọng vẫn lạnh lùng, ngữ điệu vẫn bình tĩnh, nghe có vẻ không có nhiều sự tức giận.
Tôi rất muốn nói không được, nhưng điều đó rõ ràng là không thể. Cái gì cần đối mặt sớm muộn cũng phải đối mặt. Dù bây giờ không gặp mẹ, sáng mai cũng không thể tránh được.
Tôi ép mình bình tĩnh lại. Trong khoảnh khắc này, Einstein và kẻ điên cuồng liều lĩnh cùng lúc nhập vào người, tế bào não hoạt động cực độ, tư duy vô cùng rõ ràng.
“Đây… không phải là cơ hội để phá vỡ bế tắc sao?” Tôi hít một hơi thật sâu, từ từ ngồi lại xuống, mặt mang vẻ căng thẳng, tự trách.
“Dạ… được ạ.”
Cạch.
Cửa được mẹ đẩy ra. Dù đã chuẩn bị tâm lý, tôi vẫn run lên. Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, tôi rụt cổ lại như con đà điểu.
Mẹ từ từ đi đến bên giường, ngồi xuống rồi khẽ ho một tiếng, trịnh trọng nói: “Sơn Dương, chuyện vừa rồi mẹ xin lỗi con trước.”
Câu nói này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy mẹ sắc mặt bình thản tĩnh lặng, như thể cảnh tượng con trai vừa nhìn chằm chằm vào mặt mình, ngậm tất của mình, miệng gọi tên mình mà bắn ra tinh dịch đặc sệt lúc nãy hoàn toàn không là gì cả.
Điều này làm tôi phải nhìn nhận lại khả năng chịu đựng tâm lý của mẹ, cũng khiến tôi càng thêm sợ hãi.
Tôi không dám nhìn mẹ tiếp, vội vàng thu hồi ánh mắt. Nhưng khóe mắt tôi đột nhiên lướt qua đôi tay mẹ đang đặt hai bên, chúng đang nắm chặt thành quyền, mạnh đến mức phần da thịt bị đốt ngón tay đội lên đã mất hết sắc máu.
“Thì ra mẹ đang cố tỏ ra bình tĩnh?” Tôi không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, chỉ nghe mẹ tiếp tục giải thích: “Mẹ thừa nhận lúc nãy đúng là muốn kiểm tra đột xuất, xem con mỗi ngày trốn trong phòng có học hành nghiêm túc không. Không phải mẹ không tin con. Con có biết tại sao chiều nay mẹ tan làm muộn không?”
Tôi ngẩn người, lắp bắp nói: “Con không biết ạ.”
Mẹ thở dài: “Cô giáo tiếng Anh của con sáng nay đến tìm mẹ. Cô ấy nói bài kiểm tra trên lớp hôm kia, con chỉ được 104 điểm, không vào nổi top 20 của lớp, còn phản ánh là dạo này con lên lớp hay mất tập trung.”
“Vì vậy trước khi tan học chiều nay, mẹ đã đi gặp từng giáo viên bộ môn của con để nói chuyện. Họ tuy không cho làm bài kiểm tra, nhưng cũng đều nói con tâm thần bất định, có vẻ như không muốn ở trường.”
Nghe mẹ vì lời của cô giáo tiếng Anh mà đi tìm từng giáo viên để tìm hiểu tình hình, tôi lập tức tràn đầy áy náy: “Con xin lỗi mẹ…”
Mẹ khẽ lắc đầu: “Không sao đâu Sơn Dương. Con quên hồi nhỏ mẹ đã nói với con thế nào sao? Khi phát hiện vấn đề, đừng chỉ mải chán nản, phiền não, mà phải bình tĩnh lại, tìm ra gốc rễ, suy nghĩ cách giải quyết, từng bước một giải quyết vấn đề.”
Tôi cúi đầu không nói, trong lòng càng thêm tự trách.
“Đối với mẹ mà nói, tuy tự ý vào không gian riêng tư của con là rất không đúng, nhưng cũng đã giúp mẹ tìm ra được gốc rễ của vấn đề.”
Tim tôi khẽ động, ý của mẹ chẳng lẽ là… muốn giúp tôi giải quyết vấn đề?
Mặc dù cảm thấy suy nghĩ của mình không có một chút khả năng nào, tôi vẫn vểnh tai lên mong chờ xem mẹ sẽ nói gì tiếp theo.
“Thật ra… thật ra…”
Mẹ có chút lắp bắp, không tự nhiên đưa tay vuốt lại mái tóc đuôi ngựa sau gáy, dùng một giọng điệu cố tỏ ra thoải mái tiếp tục nói: “Mẹ làm giáo viên cấp ba bao nhiêu năm nay, mấy cậu con trai tuổi dậy thì các con đang nghĩ gì, mẹ rất rõ.”
“Các con đang ở… đang ở độ tuổi thức tỉnh ý thức về giới tính. Giống như con gái sẽ có kinh nguyệt, con trai sẽ mộng tinh, đó cũng là tín hiệu cơ thể bắt đầu chuyển sang giai đoạn trưởng thành.”
Nói đến đây, mẹ đột nhiên dừng lại, thở ra một hơi dài, như thể đã hạ quyết tâm rất lớn, khó khăn mở lời: “Ở giai đoạn này, đa số các bạn nam sẽ thông qua… thông qua… tự sướng để giải tỏa năng lượng. Điều đó rất bình thường, con không cần phải cảm thấy xấu hổ hay tự ti, mẹ có thể hiểu cho con.”
“Ồ, cảm ơn mẹ.”
Tôi thất vọng gãi đầu, thầm nghĩ mình quả nhiên đang mơ hão. Nhưng núi không đến với mình thì mình đến với núi, qua được ải hôm nay trước đã, sau này vẫn còn hy vọng.
“Tuy nhiên, nếu con vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc học, mẹ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho con đâu!”
Mẹ đột nhiên chuyển giọng, ngữ điệu trở nên vô cùng nghiêm khắc. “Điều độ là được, không tiết chế sẽ gây hại nghiêm trọng đến sức khỏe của con! Như con làm đến mức không nghe giảng được, càng là hành vi cực kỳ ngu ngốc!”
Kể từ khi lên cấp ba, mẹ chưa bao giờ dùng thái độ này nói chuyện với tôi. Tôi theo phản xạ cúi đầu nhận lỗi: “Con sai rồi mẹ, con không dám nữa đâu ạ.”
Mẹ thở dài, nói với giọng chân thành: “Con phải hiểu giai đoạn này trọng tâm của cuộc đời nằm ở đâu. Mẹ không phải bắt con chấm dứt hoàn toàn. Chuyện này cấm không bằng khơi thông, nhưng tâm trí chính của con nên đặt vào kỳ thi đại học. Về chuyện này, mẹ sẽ không hỏi đến nữa. Nhưng mẹ cảnh cáo trước, kỳ thi thử vào đầu tháng Sáu, nếu con không vào được top 20 của khối, thì xem mẹ xử lý con thế nào!”
“Không vấn đề gì ạ! Mẹ yên tâm!”
Tôi tưởng đã qua ải, vội vàng lấy lòng, trải ba bộ đề vừa làm xong ra. “Mẹ xem, con cũng không phải là không học, đây vừa làm xong, ngay cả câu tự luận cũng giải rồi!”
Vốn nghĩ mẹ sẽ vì thế mà lộ ra vẻ hài lòng, ai ngờ mẹ lại giật lấy bộ đề đập lên bàn, mày liễu nhíu chặt, đôi mắt đào hoa nhìn tôi càng thêm lạnh lùng: “Đừng có mà cười hề hề với tôi!”
Tôi ngơ ngác nói: “Sao thế mẹ? Con còn làm gì khiến mẹ giận nữa ạ?”
Nghe vậy, gò má mịn màng của mẹ ửng lên một chút, nhưng vẻ mặt lại uy nghiêm, sắc bén chưa từng có: “Tôi hỏi cậu, đôi tất đó từ đâu ra?”
Hơi thở tôi nghẹn lại, lắp bắp không nói nên lời.
Rầm! Mẹ đập mạnh xuống bàn, quát lên: “Nói!”
Thật ra tôi hoàn toàn có thể cãi là mua trên mạng, số tất còn lại trong ngăn bàn là bằng chứng hùng hồn nhất.
Nhưng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của mẹ lấp ló những vệt hồng, máu nóng tôi đột nhiên dâng lên não, trong một thoáng suy nghĩ, tôi đáp: “Là… là con lén lấy trong tủ quần áo của mẹ.”
Nghe câu trả lời của tôi, mẹ đột nhiên nhắm mắt lại, ngửa đầu thở dốc liên tục.
Cùng với động tác của mẹ, cặp vú cao vút, thẳng đứng cũng theo đó mà phập phồng, bộ đồ ngủ rộng thùng thình cũng không thể che giấu được.
Tôi không nhịn được nuốt nước bọt, âm thầm quyết tâm đã lao thì phải theo lao.
Lúc này, mẹ cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn tôi nói từng chữ một: “Mẹ không thể hiểu được hành vi của con, nhưng mẹ hiểu đây là một biểu hiện của sự biến thái tâm lý. Mẹ sẽ liên hệ bác sĩ tâm lý để chữa trị cho con. Cứ vậy đi.”
Nói xong, mẹ đứng dậy định đi.
“Đợi đã! Con… con không đi gặp bác sĩ tâm lý!”
Tôi hoảng lên, vội đưa tay kéo lấy tay áo mẹ.
Mẹ giật mạnh tay tôi ra, lườm tôi một cái với ánh mắt đầy cảnh cáo: “Tôi không có thương lượng với cậu, cậu đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi!”
Đi cái con cặc!
Phân tích nội tâm mình với một người lạ để có được mẹ ruột của mình, thà để tôi chết còn hơn!
Tôi thấy thái độ của mẹ kiên quyết, dứt khoát làm liều, lần đầu tiên trong đời lớn tiếng cãi lại mẹ: “Con nói không đi là không đi! Chết cũng không đi! Hơn nữa, mẹ nói mà không giữ lời!”
Mẹ nhìn tôi không cảm xúc: “Đi hay không không phải do cậu quyết định. Nhưng tôi lại tò mò, tôi nói không giữ lời khi nào?”
Tôi không hề lùi bước, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của mẹ, hừ một tiếng: “Chính mẹ nói, sẽ cùng con vượt qua khó khăn! Bây giờ con gặp khó khăn rồi mẹ lại mặc kệ con!”
Mẹ nhíu mày hỏi lại: “Con bị bệnh, mẹ tìm bác sĩ chữa bệnh cho con, đó gọi là mặc kệ con à?”
Lúc này tôi hoàn toàn bị kẻ điên cuồng liều lĩnh nhập vào người, nói thẳng vào vấn đề: “Mẹ, chúng ta cũng đừng giấu giếm nữa. Con thừa nhận con bị hội chứng yêu mẹ, nhưng con không nghĩ đây là bệnh! Bác sĩ tâm lý không chữa được cho con, người có thể chữa cho con chỉ có mẹ thôi!”
Bề ngoài tôi ra vẻ bất cần, nhưng tim thì đập thình thịch!
Cuối cùng… cuối cùng cũng đã ngửa bài với mẹ!
Mẹ rõ ràng cũng bị sự táo bạo của tôi làm cho chấn động. Mẹ đứng ngẩn người tại chỗ khoảng mười giây, rồi đột nhiên nhướng mày, nói với vẻ hứng thú: “Nói xem, con muốn mẹ chữa thế nào?”
Thấy mẹ phản công, tôi cũng bị sốc.
Tình hình gì đây?
Trong cái rủi có cái may?
Tôi thầm lẩm bẩm, miệng nói: “Cũng không khó, chỉ là… khụ khụ… mẹ dùng tay giúp con cái đó.”
Mẹ bĩu môi: “Cái này cái đó gì, nói cho rõ ràng!”
Lần này đến lượt tôi ngại, lúng túng nói: “Thì là cái mẹ vừa nói đó, tự sướng thôi ạ.”
Mẹ lộ ra vẻ đã hiểu: “Ồ, mẹ giúp con tự sướng là được?”
“Dạ vâng, yêu cầu của con cũng không cao.”
Tôi tưởng mẹ đã đồng ý, gật đầu như gà mổ thóc, thầm nghĩ tham thì thâm, vẫn phải từ từ từng bước một. Theo như trong tiểu thuyết viết, con cặc 20cm này của tôi chính là vũ khí có thể bắn hạ máy bay già.
Ngay lúc tôi đang sung sướng mường tượng về một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, thì đột nhiên cảm thấy trước mắt hoa lên. Chỉ thấy mẹ trong nháy mắt đã lao đến trước mặt tôi, vung tay lên BỐP một tiếng, suýt nữa thì tát tôi bay ra ngoài!
Tôi lập tức bị đánh choáng váng, má tê rần, mắt nổ đom đóm, người lảo đảo sắp ngã xuống đất thì bị mẹ tóm lấy cổ áo kéo thẳng dậy, BỐP BỐP BỐP lại thêm bốn, năm cái tát nữa bay tới.
Mặc dù trước đây cũng thường bị mẹ đánh, nhưng mẹ chưa bao giờ ra tay nặng như vậy. Óc tôi như muốn văng ra ngoài, trong cơn mơ hồ tôi cảm thấy trong miệng mặn mặn, nóng nóng, lơ mơ đưa tay lên quệt, trên tay nhanh chóng dính đầy máu.
Tôi đã mất khả năng suy nghĩ, ngây ngốc nhìn mẹ: “Mẹ, con chảy máu rồi.”
“Đáng đời!”
Mẹ mắng tôi một câu cay độc, đẩy mạnh tôi ngồi xuống giường, rồi quay người rời khỏi phòng.
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, cúi đầu ngồi bên mép giường, máu tươi không ngừng nhỏ giọt gần như thành một đường thẳng, nhanh chóng nhuốm đỏ quần và ga giường, trên sàn nhà cũng đọng lại một vũng máu đỏ thẫm đến rợn người.
Tôi đột nhiên cười tự giễu, thầm mắng mình ngu ngốc, đọc tiểu thuyết đến lú lẫn rồi.
Tính cách của mẹ bảo thủ, truyền thống đến mức nào chứ?
Chưa nói đến phong cách ăn mặc kín đáo thường ngày, ngay cả việc giúp chồng giải tỏa cũng chỉ là dùng tay thôi. Vậy mà tôi lại đi ảo tưởng một người phụ nữ như vậy sẽ sục cặc cho chính con trai mình?
Đúng là chuyện cười cho thiên hạ!
Nghĩ thông suốt điểm này, tôi hoàn toàn dập tắt những ảo tưởng vớ vẩn trong lòng, càng hối hận về những lời nói và hành động bốc đồng bị sắc dục kiểm soát của mình. Nghĩ đến bóng lưng quyết tuyệt của mẹ sau khi đánh tôi đến chảy máu, tôi đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi tột độ.
Mẹ sẽ không còn yêu mình nữa sao?
Phải rồi, ngoài đời thực làm gì có đứa con trai nào lại đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ như vậy với mẹ mình?
Một đứa súc sinh như tôi sao xứng đáng với tình yêu của mẹ?
Mẹ nên căm ghét tôi, kinh tởm tôi, hận không thể giết tôi mới phải.
Nhưng nếu mẹ không còn yêu tôi nữa, tôi sống còn có ý nghĩa gì?
Ngay lúc tôi đang đau khổ tự hỏi, một tiếng bước chân có phần vội vã từ xa đến gần, ngay sau đó là tiếng mắng vừa giận vừa gấp của mẹ: “Ngẩng đầu lên! Con đang chảy máu mũi đấy!”
Tôi từ từ ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tuyệt mỹ của mẹ. Ở đó vẫn còn sự tức giận chưa tan, nhưng nhiều hơn là sự lo lắng, hối hận, tự trách, đau lòng.
Thì ra… mẹ vẫn còn quan tâm đến mình…
Lòng tôi chua xót, nước mắt lập tức làm mờ đi tầm nhìn.
Mẹ đến bên cạnh tôi, đặt một chiếc khăn lạnh lên trán tôi, rồi lấy một chiếc khăn ấm khác lau mặt và cổ cho tôi.
Tôi không nhìn rõ mặt mẹ, nhưng có thể cảm nhận được tình mẫu tử nồng nàn, quen thuộc đó.
Cuối cùng, nước mắt vẫn lăn dài từ khóe mắt, tầm nhìn của tôi vì thế mà rõ hơn rất nhiều. Tôi phát hiện đôi mắt đào hoa của mẹ cũng đỏ hoe.
“Mẹ, con xin lỗi.”
Tôi nghẹn ngào xin lỗi mẹ.
Mẹ quay mặt đi, đưa mu bàn tay lên chấm khóe mắt, dùng một giọng nói lạnh lùng nhưng run rẩy nói: “Sơn Dương, cả đời này đừng bao giờ quên dòng máu đã chảy tối nay. Con nhớ cho kỹ, mẹ là mẹ của con!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mẹ tôi - cô giáo thể dục |
Tác giả | Cửu Long Di Quan |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện loạn luân |
Tình trạng | Update Phần 8 |
Ngày cập nhật | 05/08/2025 01:58 (GMT+7) |