Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv69.com là trang web dự phòng của website truyensextv2.cc, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv2.cc tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Mẹ tôi – cô giáo thể dục » Phần 5

Mẹ tôi - cô giáo thể dục - Tác giả Cửu Long Di Quan


Update Phần 8

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 5: Tai Nạn

Sáng hôm sau, tôi lồm cồm bò dậy khỏi giường với một bên má sưng vù. Mở cửa phòng ngủ ra, tôi thấy trong nhà im phăng phắc.

Trên bàn ăn đã có sẵn bữa sáng.

Nghĩ lại chuyện xảy ra tối qua, tôi khẽ thở dài, nén đau sửa soạn qua loa rồi một mình xuống nhà lái xe điện đến trường.

Ghế sau thiếu mất một người, chiếc xe điện lướt đi nhanh nhẹn hơn, nhưng lòng tôi lại nặng trĩu.

Thật ra tôi có thể hiểu được suy nghĩ của mẹ.

Mặc dù mẹ vẫn còn yêu thương, quan tâm tôi, nhưng điều đó không hề mâu thuẫn với việc mẹ giữ một khoảng cách thích hợp với tôi. Đây là quyết định đã được đưa ra từ tối qua. Có 3 điều sau:

Sau này, tôi đi học bằng xe điện, mẹ đi làm bằng taxi.

Khi ở nhà, lấy cơ thể mẹ làm trung tâm, tôi không được phép bước vào phạm vi bán kính một mét.

Có thể tự sướng điều độ, nhưng tuyệt đối không được dùng bất cứ thứ gì liên quan đến mẹ.

Tôi nghĩ về nội dung của ba điều giao ước, nhưng tâm trạng lại không có chút gợn sóng nào. Bởi vì sau mấy cái tát trời giáng hôm qua, tôi cảm thấy mình đã hoàn toàn vứt bỏ những ảo tưởng cấm kỵ phi thực tế kia.

Vào đến lớp, các bạn học đều nhìn tôi với vẻ kinh ngạc. Tôi không để tâm, lật sách tiếng Anh ra học thuộc từ vựng.

Tường Mập ghé lại gần quan tâm: “Mặt mày sao thế?”

Nhìn thằng bạn tốt đã một tay dắt mình lên “con đường tội lỗi” này, tôi khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Tối qua ở nhà bị ngã, đập mặt vào bàn.”

“Vãi! Mày cũng đỉnh thật!”

Tường Mập lắc đầu, quay về chỗ của mình.

Thật ra tôi không hề trách nó. Ban đầu là tôi tìm nó giúp đỡ, mấy cuốn tiểu thuyết kia chính nó cũng xem. Có trách thì chỉ có thể trách tôi nhập tâm quá sâu thôi.

Dĩ nhiên, có lẽ cũng có liên quan đến mẹ của Tường Mập. Tôi đã từng gặp mẹ nó, một người khá hiền lành, châu quang bảo khí, toát lên vẻ giàu sang, chỉ có điều vóc dáng thì cũng na ná thằng Tường Mập.

Tôi lại trở về trạng thái trước kia, nghiêm túc nghe giảng, nỗ lực học tập, nhưng tâm trạng lúc nào cũng có chút chán nản.

Tiết cuối cùng buổi chiều là tiết thể dục. Cả lớp tôi xếp hàng ngay ngắn bên sân bóng, mẹ đứng thẳng ở đầu hàng, đọc sổ điểm danh với vẻ mặt không cảm xúc.

Điểm danh xong, mẹ cầm chiếc còi treo trước ngực thổi một tiếng: “Cán sự thể dục dẫn đội, chạy nhẹ ba vòng quanh sân. Chuẩn bị… chạy!”

Đội hình từ từ rời khỏi sân bóng, bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng phàn nàn của những người khác, tôi vẫn bước đều, coi như không nghe thấy gì. Chạy xong ba vòng, tôi phát hiện mình đã hơi thở hổn hển, lúc này mới hiểu ra sự phóng túng điên cuồng đã vô hình gây tổn hại cho cơ thể như thế nào.

Cả đội lại tập trung bên sân bóng, mẹ khoát tay, nói một tiếng giải tán, thế là đến giờ hoạt động tự do.

Trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. Mẹ sở dĩ đã gần bốn mươi tuổi mà vẫn giữ được trạng thái tuyệt vời, rạng rỡ như vậy, có lẽ cũng có liên quan đến công việc khá nhàn hạ mà Ủy ban Thể dục Thể thao tỉnh đã sắp xếp cho mẹ. Dù sao thì vận động viên cấp quốc gia ít nhiều cũng có chút thể diện.

Tôi không nhịn được mà cười, vì nói cho cùng thì tôi cũng có công lao. Mẹ sở dĩ yêu cầu đến đây làm việc chủ yếu cũng là vì tôi. Dù sao thì trường số 6 cũng là một trong những trường trung học trọng điểm hàng đầu của Sài Gòn, tỉ lệ đỗ vào Bách Khoa quanh năm đều ở mức 10%.

“Cười ngây ngô cái gì đấy?”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi vội thu lại vẻ mặt, xua tay lia lịa: “Dạ không, không có gì ạ.”

Mẹ thấy bộ dạng căng thẳng, luống cuống của tôi, liền nghiêm giọng: “Đàn ông con trai sao lại rụt rè như thế!? Đứng thẳng lên!”

“Vâng!”

Tôi vội vàng ưỡn ngực ngẩng đầu, đứng thẳng như lính gác.

Mẹ dùng đôi mắt đào hoa lạnh lùng im lặng nhìn tôi một lúc, rồi nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Mặt còn đau không?”

Tôi do dự một lát, rồi thành thật trả lời: “Đau ạ.”

“Đau là tốt, đau mới nhớ lâu!”

Mẹ tuy giọng điệu nghiêm khắc, nhưng lại đưa tay qua lấy một chai thuốc xịt vết thương.

Tôi nhất thời sững sờ, trong lòng cảm động vô cùng.

“Sao thế? Muốn mẹ xịt giúp à?”

Thấy tôi không phản ứng ngay, ánh mắt mẹ càng trở nên lạnh lẽo.

“Dạ không, con cảm ơn mẹ.”

Tôi sợ đến rùng mình, lập tức nhận lấy chai thuốc xịt, đã có chút phản ứng căng thẳng với câu nói này rồi.

Mẹ không để ý đến tôi nữa, tự mình quay về phòng dụng cụ.

Tôi thở phào một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán, nhét chai thuốc xịt vào túi áo, rồi đi về phía Tường Mập đang vừa biểu diễn kỹ thuật dẫn bóng hoa mỹ vừa liên tục liếc mắt thương hại về phía tôi.

Nói ra thì, trong gần một tháng chìm trong vực sâu dục vọng này, tôi cũng không mấy khi chơi bóng. Bây giờ nghe thấy tiếng bóng rổ đập xuống đất giòn tan, tôi lập tức cảm thấy ngứa ngáy tay chân.

Là cao thủ số một của trường, dĩ nhiên tôi rất được chào đón. Tường Mập muốn kéo tôi về đội nó, nhưng tôi không đồng ý.

Tuy có vài chuyện không thể trách nó, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút bực bội. Tôi quyết định sẽ dạy cho nó biết thế nào là bóng rổ. Lâu rồi không chơi, lại đang nén một cục tức muốn hành hạ Tường Mập, sau khi khởi động trên sân, tôi lập tức tìm lại được cảm giác tung hoành sân bóng ngày nào.

Đổi hướng qua người, ném ba điểm sát vạch, ngả người ném rổ, lên rổ kiểu cối xay gió. Chơi một lúc, tôi dần quên đi những ưu phiền, phiền não gần đây, cũng quên đi dục vọng cấm kỵ ẩn sâu trong lòng, toàn tâm toàn ý tận hưởng âm thanh tuyệt diệu của trái bóng lướt qua vành lưới.

Cho đến khi tôi dùng một chiêu đổi hướng đột ngột qua mặt Tường Mập, chuẩn bị lên rổ, thì đột nhiên cảm thấy chân phải mềm nhũn. Tôi hiểu đây là biểu hiện của việc kiệt sức.

Nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn. Tôi cắn răng nhảy cao, đẩy bóng về phía rổ, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào quả bóng đang xoay tròn trên không. Không ngờ lúc tiếp đất, mắt cá chân phải đột ngột gập lại, tôi còn loáng thoáng nghe thấy một tiếng “rắc” giòn tan.

Cơn đau dữ dội ập đến, tôi ngã thẳng xuống đất, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Toang rồi!

Xung quanh các bạn học vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng Tường Mập đã thấy sắc mặt tái nhợt và mồ hôi rịn đầy trên trán tôi.

Nó vội vàng chạy đến định đỡ tôi dậy: “Sơn Dương! Sao thế? Mày có sao không?”

Cơn đau càng lúc càng dữ dội, tôi hít một hơi khí lạnh, hai tay ôm lấy bắp chân nhìn xuống, thấy mắt cá chân đang sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vội vàng lắc đầu với Tường Mập: “Đừng động vào, chắc là gãy rồi.”

“Á!”

Tường Mập sợ đến ngẩn người tại chỗ.

Lúc này, cuối cùng cũng có người nhận ra điều bất thường, lập tức chạy như điên về phía phòng dụng cụ.

Một lát sau, mẹ chạy đến với vẻ mặt hoảng hốt, rẽ đám đông đang vây quanh xông đến trước mặt tôi. Vừa nhìn thấy mắt cá chân sưng vù không ra hình dạng, khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú của mẹ lập tức mất hết sắc máu.

Là một vận động viên cấp quốc gia, mẹ hiểu rõ hơn tôi chấn thương này có nghĩa là gì.

Mẹ dùng hàm răng trắng ngần cắn chặt đôi môi đầy đặn, bực bội lườm tôi một cái, rồi đứng dậy nói với các bạn học: “Giải tán hết đi, Tường Mập em ở lại một chút.”

“Cô Kỳ Duyên, để bọn em giúp khiêng Sơn Dương đến phòng y tế ạ.”

Có bạn học không nhịn được lên tiếng.

Ánh mắt mẹ lạnh đi, quét qua đám đông không chịu rời đi, nghiêm giọng nói: “Giải tán!”

Uy danh của Diệt Tuyệt Sư Thái ở trường số 6 quả thực không phải dạng vừa, các bạn học lập tức giải tán như chim vỡ tổ.

“Sao con lại bất cẩn như vậy!?”

Mẹ vừa phàn nàn vừa lấy điện thoại trong túi ra. Tôi đau đến nhe răng trợn mắt, cũng không hơi đâu mà trả lời.

“Tường, lát nữa phiền em cùng cô đưa nó đến bệnh viện, bên phía ba mẹ em cô sẽ giải thích.”

Mẹ mở khóa điện thoại, nhanh chóng bấm số 115, trong lúc chờ kết nối liền nói với Tường Mập.

Tường Mập lúc này mới phản ứng lại, vội nói: “Cô Duyên đừng gọi 115 nữa ạ, để con liên lạc, mình đi thẳng đến bệnh viện số 3 luôn!”

Mẹ ngẩn người. Mẹ biết tôi và Tường Mập thân nhất, cũng biết sơ qua về điều kiện gia đình nó. Do dự một lát, mẹ cất điện thoại đi, nói với vẻ biết ơn: “Vậy cảm ơn em nhé.”

Thân hình tròn quay của Tường Mập đang đi về phía cột bóng rổ, nghe vậy liền xua tay: “Cô Duyên đừng khách sáo ạ, chuyện của Sơn Dương cũng là chuyện của con. Con sắp xếp, cô cứ yên tâm!”

Nói rồi nó nhặt áo lên, lấy điện thoại ra gọi.

Không lâu sau, tiếng còi xe cứu thương 115 vang lên từ xa. Mẹ đã sớm thông báo với nhà trường, xe cứu thương một đường thông suốt đến tận sân bóng. Tôi được khiêng lên cáng, đưa vào xe. Mẹ và Tường Mập ngồi hai bên.

Bệnh viện số 3 là bệnh viện chấn thương chỉnh hình tốt nhất thành phố Sài Gòn. Có Tường Mập lo liệu quan hệ, các loại kiểm tra đều được ưu tiên, chưa đến nửa tiếng, phó viện trưởng bệnh viện số 3 đã cầm phim chụp của tôi.

Kết quả kiểm tra có thể nói là nửa mừng nửa lo. Mừng là không bị gãy xương, chỉ là rạn xương khá nghiêm trọng. Lo là khớp mắt cá chân là một bộ phận khá nhạy cảm, muốn hoàn toàn bình phục mà không để lại di chứng, ít nhất phải nằm viện một tháng, theo dõi tình hình hồi phục liên tục.

Nghe chẩn đoán của phó viện trưởng, tâm trạng mẹ vô cùng nặng nề, hai mắt đã đỏ hoe. Mẹ dìu tôi đến khu vực nghỉ ngơi, do dự một lát rồi ngại ngùng nói với Tường Mập: “Tường, cô lại phải phiền em một việc nữa.”

Tường Mập có chút thụ sủng nhược kinh, dù sao thì trước mắt đây cũng là Diệt Tuyệt Sư Thái Lâm Thị Kỳ Duyên lừng lẫy!

“Cô cứ nói ạ, giúp được con nhất định không từ chối.”

Mẹ cười khổ: “Cô muốn phiền em tìm quan hệ, giúp Sơn Dương sắp xếp một phòng bệnh đơn.”

Tường Mập ngẩn người, tôi cũng kinh ngạc nhìn mẹ.

Mẹ thở dài: “Các con sắp lên lớp 12, lúc đó tất cả các môn đều phải ôn lại từ đầu nội dung lớp 10. Để kịp tiến độ, giai đoạn cuối lớp 11 này thực chất là học chương trình lớp 12 rồi.”

“Sơn Dương ít nhất phải nằm viện một tháng, nó không đến trường được thì bắt buộc phải tự học, nếu không kéo đến sang năm là hoàn toàn không theo kịp nữa. Vì vậy cô muốn nó ở phòng đơn, ít nhất môi trường cũng yên tĩnh hơn một chút.”

Tường Mập gật đầu hiểu ra: “Cô Duyên yên tâm, con nói với mẹ con một tiếng, mẹ con quen viện trưởng bệnh viện số 3, đảm bảo sẽ tìm cho cô chú một phòng bệnh yên tĩnh nhất.”

“Cảm ơn em, thật sự phiền em quá.”

Mẹ liên tục cảm ơn.

Tường Mập lắc đầu, đột nhiên nhìn tôi, vẻ mặt trên khuôn mặt tròn trịa có chút không nỡ: “Sơn Dương, thật ra lần này có thể giúp được mày, tao vui lắm.”

Tôi tuy vẫn còn đau điếng, nhưng vẫn không nhịn được mà lườm một cái: “Thằng Mập mày bị điên à! Tự dưng sến súa làm gì!”

Mẹ bực mình đánh tôi một cái: “Ăn nói kiểu gì đấy!?”

“Không sao đâu cô Duyên.”

Tường Mập cười vui vẻ, cảm khái nói: “Sơn Dương, gia cảnh nhà tao mày cũng biết rồi đấy. Từ nhỏ đến lớn tao chưa từng coi đứa bạn cùng tuổi nào ra gì, cho đến khi lên cấp hai quen mày.”

“Vừa đẹp trai, học giỏi, chơi bóng rổ lại hay, ngay cả tính cách cũng hoàn hảo như vậy. Tao ngoài gia cảnh ra thì chỗ nào cũng không bằng mày, nhưng lại cứ thích chơi với mày.”

“Chúng ta quen nhau hơn năm năm, tao chưa bao giờ tìm được cơ hội nào để khoe khoang gia cảnh. Đây là thứ duy nhất tao hơn mày! May mà trời có mắt, trước khi đi cuối cùng cũng cho tao tóm được một lần.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Thông tin truyện
Tên truyện Mẹ tôi - cô giáo thể dục
Tác giả Cửu Long Di Quan
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện loạn luân
Tình trạng Update Phần 8
Ngày cập nhật 05/08/2025 01:58 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Cửu Long Di Quan

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - sex viet - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân