Truyện sex ở trang web truyensextv69.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv69.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Nhà có cô con dâu » Phần 6

Nhà có cô con dâu - Tác giả Lust Shiro


Update Phần 6

Phần 6: Lòng Biết Ơn và Sự Ngượng Ngùng

Sáng hôm sau, ánh nắng sớm len qua rèm cửa, chiếu những vệt sáng nhạt lên sàn gỗ phòng ngủ của Nhi. Nàng tỉnh dậy, cơ thể đã nhẹ nhõm hơn nhiều so với hôm qua. Cơn sốt đã gần như biến mất, chỉ còn lại chút mệt mỏi thoáng qua và cảm giác khô họng. Nhi ngồi dậy, đưa tay vuốt mái tóc dài còn hơi rối, nhìn quanh căn phòng yên tĩnh. Tuấn vẫn đang ở Hải Phòng, và ký ức về sự chăm sóc tận tình của ông Hùng hôm qua khiến lòng nàng thoáng ấm áp. Nàng thở dài, tự nhủ: “Hôm nay mình đỡ rồi, nhưng vẫn nên nghỉ thêm một ngày cho khỏe hẳn…”

Nhi lấy điện thoại, nhắn tin xin nghỉ làm với lý do sức khỏe chưa ổn định, xong xuôi, nàng bước vào phòng tắm, chậm rãi vệ sinh cá nhân, dòng nước mát khẽ xoa dịu cơ thể mệt mỏi. Sau đó, nàng trở lại giường, thả người nằm xuống, đôi mắt nhắm nghiền, cố xua đi những hình ảnh lẫn lộn từ hôm qua – ánh mắt ông Hùng, làn da nàng dưới tay ông khi đánh cảm, và cả khoảnh khắc ngượng ngùng khi nàng vô tình thấy dương vật ông cương cứng. Nàng khẽ lắc đầu, gò má thoáng ửng hồng, thầm trách mình trong lòng: “Trời ơi, sao mình cứ nghĩ lung tung thế này… bố chỉ muốn tốt cho mình thôi mà!”

Tiếng bước chân lạch bạch từ cầu thang vang lên, kéo Nhi ra khỏi dòng suy nghĩ. Ông Hùng đẩy nhẹ cửa phòng, tay bưng một khay nhỏ với bát cháo nóng và cốc nước lọc, giọng hiền lành:

– Nhi ơi, con dậy chưa? Bố nấu cháo cho con đây, ăn sáng đi kẻo nguội!

Nhi ngồi dậy, mỉm cười yếu ớt, giọng khàn khàn nhưng đã rõ hơn hôm qua:

– Dạ, con dậy rồi ạ. Cảm ơn bố, bố vất vả quá…

Ông Hùng đặt khay xuống bàn cạnh giường, ngồi xuống ghế, mắt nhìn Nhi với vẻ quan tâm:

– Ôi dào, có gì đâu mà vất vả! Con đỡ chưa? Bố lo hôm qua con tắm xong lại mệt thêm, giờ thấy con tỉnh táo là bố mừng rồi. Ăn đi, cháo gà bố vừa nấu xong.

Nhi gật đầu, cầm thìa múc cháo, hơi nóng bốc lên làm má nàng ửng hồng. Nàng ăn chậm rãi, cảm nhận vị ấm áp của cháo lan tỏa trong cơ thể. Ông Hùng ngồi đó, mắt thoáng liếc qua dáng Nhi trong chiếc áo phông rộng màu xám và quần đùi, cặp ngực căng tròn rung nhẹ khi nàng cúi xuống ăn. Ông nuốt nước bọt, vội quay mặt đi.

Nhi ngẩng lên, thấy ông Hùng ngồi trầm ngâm, nàng mỉm cười nhẹ:

– Bố ơi, con đỡ nhiều rồi, chắc mai đi làm lại được. Hôm nay con nghỉ thêm tí thôi, cảm ơn bố chăm con mấy ngày nay nhé!

Ông Hùng cười khà khà, gật đầu:

– Ừ, con khỏe là bố mừng rồi. Nghỉ thêm hôm nay đi, đừng gắng quá. Bố ở nhà với con, có gì cần thì gọi bố nhé!

Nhi gật đầu, tiếp tục ăn, lòng ấm áp vì sự tận tâm của ông Hùng. Cả ngày hôm đó, ông Hùng quanh quẩn trong nhà, lúc thì nấu nước gừng cho Nhi uống, lúc thì pha trà mang lên phòng cho nàng. Nhi nằm trên giường đọc sách, thỉnh thoảng nhìn qua cửa sổ, thấy ông Hùng lúi húi dưới bếp hay ngồi xem tivi ở phòng khách, lòng nàng càng thêm biết ơn. “Bố tốt với mình thật… không có bố chắc mình không qua nổi mấy ngày ốm này,” nàng nghĩ thầm, khóe môi khẽ nhếch lên.

Bạn đang đọc truyện Nhà có cô con dâu tại nguồn: http://truyensextv69.com/nha-co-co-con-dau/

Đến tối, khi ánh trăng nhạt lại len qua rèm cửa, không khí trong nhà trở nên yên tĩnh hơn. Nhi cảm thấy cơ thể đã gần như bình phục, chỉ còn chút uể oải do nằm nhiều. Nàng bước xuống giường, mặc một chiếc áo phông dài màu trắng và quần đùi, tóc buộc cao đơn giản, quyết định xuống phòng khách cảm ơn ông Hùng một lần nữa trước khi đi ngủ. Nàng bước xuống cầu thang, thấy ông Hùng đang ngồi trên sofa xem tivi, ánh sáng xanh từ màn hình chiếu lên khuôn mặt ông, làm nổi bật vẻ mệt mỏi thoáng qua.

Nhi ngồi xuống sofa cách ông một khoảng, giọng nhẹ nhàng:

– Bố ơi, con muốn cảm ơn bố lần nữa. Mấy ngày nay bố chăm con vất vả quá, con khỏe rồi mà bố vẫn lo cho con từng tí. Con không biết nói gì ngoài cảm ơn bố thôi ạ…

Ông Hùng quay sang, cười hiền, nhưng mắt ông thoáng lóe lên một tia khác lạ:

– Ôi, con nói thế làm bố vui lắm! Bố chăm con là chuyện bình thường mà, con khỏe là bố mừng rồi. Nhưng… – ông ngập ngừng, giọng trầm xuống – con cảm ơn bố thế này, bố cũng muốn… muốn nhờ con chút chuyện, được không?

Nhi nghiêng đầu, ngạc nhiên, giọng tò mò:

– Dạ, chuyện gì ạ? Bố cứ nói đi, con làm được là con làm ngay!

Trước khi ông Hùng lên tiếng, không khí trong phòng khách bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tivi vang vọng đều đều từ góc phòng. Nhi ngồi đó, tay đan vào nhau đặt trên đùi, ánh mắt vẫn hướng về ông Hùng với sự chân thành và tin tưởng. Nàng nhớ lại những ngày vừa qua – hình ảnh ông Hùng lúi húi trong bếp nấu cháo, cẩn thận đút từng thìa cho nàng khi nàng sốt cao, rồi cả lúc ông lo lắng chạy lên đỡ nàng khi nàng ngã ngoài phòng tắm. Tất cả những điều đó khiến lòng nàng ấm áp, cảm giác biết ơn dâng đầy. Nàng nghĩ thầm: “Bố tốt với mình thật, nếu bố nhờ gì mình cũng nên cố gắng, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà…”

Ông Hùng ngồi đối diện, tay đặt trên thành sofa, ngón tay vô thức gõ nhè nhẹ như đang cố tìm cách sắp xếp suy nghĩ. Ông hít một hơi sâu, ánh mắt thoáng dao động, dường như đang đấu tranh nội tâm. Ông nhớ lại những khoảnh khắc chăm sóc Nhi – làn da trắng nõn lấp lánh mồ hôi dưới lớp áo lót mỏng khi ông đánh cảm, cặp ngực căng tròn rung nhẹ theo nhịp thở gấp của nàng, và cả cái lần vô tình để nàng thấy dương vật ông cương cứng. Những hình ảnh ấy cứ lởn vởn trong đầu ông, làm cơ thể ông nóng ran, dục vọng âm ỉ không thể dập tắt. Ông biết điều mình sắp nói là sai trái, nhưng sự khao khát đã vượt qua lý trí, đẩy ông đến bờ vực của sự bộc lộ.

Ông cúi mặt xuống, tay xoa xoa đầu gối một cách ngượng ngùng, giọng nói bắt đầu run run, thoáng khàn vì xúc động:

– Thật ra… mấy ngày nay bố chăm con, thấy con… con đẹp quá, Nhi ạ. Dù con ốm, bố vẫn không kìm lòng được… Bố biết nói thế này là không đúng, không nên chút nào, nhưng bố muốn… muốn nhờ con thủ dâm cho bố một lần thôi. Bố… bố thèm lắm, từ hôm đánh cảm cho con đến giờ, hình ảnh con cứ ám ảnh bố mãi không thôi…

Nhi giật mình, mặt đỏ bừng như vừa bị tạt nước nóng, tay vô thức siết chặt mép áo phông dài màu trắng nàng đang mặc. Nàng lắp bắp, giọng run run, gần như không tin vào tai mình:

– Bố… bố nói gì vậy? Con… con là con dâu bố mà, sao bố lại… Con không làm được đâu ạ! Làm sao con dám chứ…

Ông Hùng ngẩng lên, đôi mắt ánh lên vẻ cầu xin pha chút tuyệt vọng, giọng khẩn khoản, hơi khàn vì xúc động:

– Bố biết, bố biết là không đúng! Nhưng con đẹp quá, Nhi ơi… Mấy hôm nay bố kìm lắm rồi, mà không chịu nổi. Bố không làm gì quá đâu, chỉ… chỉ nhờ con giúp bố một lần thôi, rồi bố thề không đòi nữa. Bố xin con, coi như bố già rồi, thèm chút ấm áp từ con. Con thương bố tí đi, bố khổ tâm lắm…

Nhi cúi mặt, lòng rối như tơ vò. Nàng vừa xấu hổ đến mức muốn chạy trốn, vừa bối rối vì không ngờ ông Hùng lại nói ra điều đó. Nhưng đâu đó trong lòng nàng lại thoáng cảm giác thương xót – ông Hùng đã chăm nàng mấy ngày qua, nấu cháo, pha nước, đánh cảm, lo lắng từng chút một. Nàng cắn môi, môi dưới run run, tay siết chặt mép áo, giọng lí nhí gần như không nghe rõ:

– Bố… con ngại lắm… Con không biết làm thế nào đâu… Mà chuyện này… lỡ ai biết thì sao ạ? Con sợ lắm…

Ông Hùng vội xua tay, giọng năn nỉ, cố gắng trấn an nàng:

– Không ai biết đâu, Nhi ơi, bố hứa mà! Chỉ có bố với con trong nhà thôi. Tuấn đi công tác mấy ngày nữa mới về, nhà mình kín lắm, không ai thấy được. Bố thề, chỉ một lần này thôi, xong bố không làm phiền con nữa. Con giúp bố đi, bố thèm lắm… từ hôm thấy con trong áo lót trắng, bố cứ nghĩ mãi không ngủ được…

Nhi im lặng, mặt đỏ rực như trái cà chua chín, tay run run đặt lên đùi, không biết phải làm gì. Nàng nhớ lại cảnh ông Hùng đánh cảm cho mình, ánh mắt ông nhìn cặp ngực căng tròn của nàng qua lớp áo lót mỏng, và cả khoảnh khắc nàng vô tình thấy dương vật ông cương cứng trong quần đùi. Cơ thể nàng thoáng nóng lên, bướm khẽ co bóp dù nàng cố kìm nén. Sau một lúc đấu tranh nội tâm, nàng lí nhí, giọng run đến mức đứt quãng:

– Dạ… nhưng chỉ lần này thôi nhé bố… Bố đừng nói gì với ai, con xin bố đấy…

Ông Hùng sáng mắt, gật đầu lia lịa như sợ Nhi đổi ý, giọng mừng rỡ xen chút ngượng ngùng:

– Ừ, chỉ lần này thôi, bố thề mà! Con tốt với bố quá, Nhi ơi… Bố cảm ơn con nhiều lắm. Con đừng lo, chuyện này chỉ mình bố với con biết thôi!

Ông Hùng rời khỏi sofa, bước chân chậm rãi tiến về phía Nhi, rồi ngồi xuống ngay sát bên nàng, chỉ cách một gang tay nhỏ. Ông hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng, tay run run cởi nút quần đùi, kéo xuống vừa đủ để lộ dương vật đã cương cứng từ lúc nào không hay. Nó dài cong, đầu đỏ hồng căng mọng lấp ló dưới lớp da mỏng, mạch máu nổi rõ như những đường gân nhỏ, rung nhẹ theo nhịp thở gấp gáp của ông. Nhi quay mặt sang một bên, tim đập thình thịch như trống đánh trong lồng ngực, bàn tay run rẩy đặt trên đùi mình, không dám nhìn thẳng vào thứ đang phô bày trước mắt. Ông Hùng nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của Nhi, từ tốn đặt lên dương vật mình. Khi làn da mềm mại của nàng chạm vào, ông khẽ rùng mình, một luồng điện chạy dọc sống lưng, cảm giác nóng ran từ điểm tiếp xúc lan tỏa khắp cơ thể. Giọng ông khàn khàn, run run vì kích thích:

– Con… con cứ nắm lấy, kéo lên xuống nhẹ thôi… Bố hướng dẫn con, không khó đâu… Con đừng sợ, cứ làm từ từ…

Nhi nhắm chặt mắt, gò má đỏ rực như vừa bị thiêu đốt, bàn tay run rẩy nắm lấy dương vật ông Hùng. Cảm giác nóng bỏng, cứng rắn của nó dưới lòng bàn tay làm nàng giật mình, toàn thân như tê dại vì xấu hổ xen lẫn bối rối. Nó nóng đến mức nàng tưởng như tay mình sắp bị bỏng, độ cứng ấy vừa lạ lẫm vừa khiến nàng hoang mang. Nàng cắn chặt môi dưới đến mức đau nhói, cố kìm nén tiếng thở dốc, tay bắt đầu kéo lên xuống chậm rãi, động tác vụng về, ngập ngừng như sợ làm sai điều gì. Dương vật ông Hùng nóng ran, trơn nhẵn dưới tay nàng, mỗi lần nàng trượt tay lên, đầu đỏ hồng lại nhô ra khỏi lớp da, lấp ló như trêu ngươi, khiến nàng thoáng co người vì ngượng. Trong lòng nàng hỗn loạn, vừa muốn buông tay chạy trốn, vừa bị cuốn vào một cảm giác tò mò không thể lý giải.

Đối với ông Hùng, mỗi cái chạm của Nhi như một ngọn lửa nhỏ bùng lên trong cơ thể ông. Làn da mềm mại, mát lạnh của bàn tay nàng vuốt ve dương vật làm ông ngỡ như toàn bộ giác quan đều tập trung vào điểm ấy. Ông cảm nhận rõ từng nhịp trượt tay của nàng, từng mạch máu trên dương vật căng lên dưới áp lực nhẹ nhàng ấy, khoái cảm dâng trào từ sâu thẳm khiến ông phải thở hổn hển. Mắt ông nhắm lại, đầu ngửa ra sau tựa vào sofa, giọng khàn khàn đầy thỏa mãn:

– Ừ… thế này được rồi… Con làm tốt lắm, Nhi ơi… Nhanh hơn chút đi con, bố sướng lắm…

Nhi nghe lời, tay tăng tốc một chút, nhưng vẫn run run vì chưa quen. Nàng cảm nhận rõ từng đường gân dưới tay mình, độ cứng của nó như thách thức sự kiểm soát của nàng, vừa ngại ngùng vừa làm nàng tò mò đến lạ. Nàng hé mắt, liếc qua một thoáng, thấy ông Hùng ngửa đầu ra sau, miệng há ra thở gấp, hai tay ông siết chặt mép đệm sofa đến mức các khớp trắng bệch. Tiếng rên khẽ của ông vang lên, đứt quãng vì khoái cảm:

– Ư… tốt lắm… Con làm bố sướng quá… Con kéo mạnh hơn tí đi, đừng ngại… Bố thích thế này…

Nhi cắn môi chặt hơn, môi dưới đỏ mọng vì áp lực, tay nàng nắm chắc hơn một chút, kéo lên xuống đều đặn hơn. Dương vật ông Hùng căng cứng thêm trong tay nàng, đầu đỏ hồng lấp ló mỗi lần nàng trượt tay lên, một giọt chất lỏng trong suốt rỉ ra từ đỉnh, làm lòng bàn tay nàng thoáng ướt át, trơn trượt. Nàng xấu hổ đến mức muốn khóc, mặt nóng bừng như lửa đốt, nhưng cơ thể nàng lại phản ứng trái ngược hoàn toàn với lý trí. Bướm nàng bắt đầu co bóp, một cảm giác ẩm ướt ấm nóng lan ra, thấm qua lớp quần lót mỏng, khiến nàng hoảng hốt nhận ra mình đang dần nứng lên. Ngực nàng căng tức, đầu ngực nhô lên dưới lớp áo phông, cọ vào vải làm nàng rùng mình. Nàng tự nhủ trong tuyệt vọng: “Chẳng có gì đâu, mình chỉ đang làm một việc để giúp bố thôi…” Nhưng cơn nứng ấy cứ dâng trào, không cách nào kìm nén.

Ông Hùng cảm nhận rõ sự thay đổi trong cách Nhi nắm tay, mỗi cái kéo mạnh hơn làm ông như trôi vào một cơn sóng khoái lạc không thể cưỡng lại. Da tay nàng mềm mại, mát lạnh, vuốt ve dương vật ông như một sự kích thích hoàn hảo, làm ông phải rên lên từng tiếng khàn khàn. Ông thở gấp, giọng pha chút van xin, gần như cầu khẩn:

– Con… con day chỗ đầu tí đi… Bố thích lắm… Nhanh hơn nữa, Nhi ơi…

Nhi ngập ngừng, nhưng rồi làm theo. Nàng dùng ngón cái day nhẹ lên đầu dương vật, cảm giác nó giật nhẹ dưới tay làm nàng giật mình, tim đập nhanh hơn. Ông Hùng rên to hơn, cơ thể ông hơi co lại, hai chân dang rộng hơn trên sofa, như muốn phô bày hết sự kích thích. Ông nắm lấy tay trái của Nhi, đặt lên đùi mình, giọng khàn khàn, run rẩy:

– Con… bóp đùi bố tí đi… Bố sướng hơn… Con làm tốt lắm…

Nhi run run đặt tay trái lên đùi ông Hùng, bóp nhẹ qua lớp da thô ráp, trong khi tay phải vẫn kéo lên xuống nhanh hơn. Nàng cảm nhận rõ nhịp thở gấp gáp của ông, từng tiếng rên khẽ thoát ra từ miệng ông: “Ư… ư… sướng quá…” Nàng xấu hổ đến mức nước mắt chực trào, nhưng cơ thể nàng lại càng phản ứng mãnh liệt. Bướm nàng ướt át đến mức quần lót thấm đẫm, một dòng nước ấm rỉ ra làm đùi nàng run lên. Ngực nàng căng tức hơn, đầu ngực cương cứng cọ vào áo phông, mỗi cái chạm nhỏ đều làm nàng rùng mình vì kích thích. Nàng tự mắng mình trong đầu: “Mình điên rồi… sao lại thế này… đó là bố chồng mình mà!” Nhưng cảm giác ấy không dừng lại, chỉ càng mãnh liệt hơn khi tay nàng tiếp tục trượt trên dương vật ông Hùng.

Ông Hùng đột nhiên siết chặt tay Nhi, giọng gấp gáp, gần như hét nhỏ trong cơn khoái cảm:

– Nhanh nữa đi con… Bố… bố sắp ra rồi… Con đừng dừng, làm mạnh lên…

Nhi cắn chặt răng, tay phải tăng tốc hết mức, trượt nhanh trên dương vật nóng hổi, lòng bàn tay nàng ướt át vì mồ hôi và chút chất lỏng từ ông Hùng. Tay trái nàng bóp mạnh hơn lên đùi ông, cảm nhận cơ đùi ông căng cứng như đá. Ông Hùng gầm lên một tiếng khàn khàn, cơ thể giật mạnh, hai tay siết chặt đệm sofa đến mức vải kêu lên. Dòng tinh dịch trắng đục bắn ra từng đợt, một ít dính lên tay Nhi, chảy dọc xuống các ngón tay nàng, ấm nóng và trơn nhầy, phần còn lại rơi xuống sàn gỗ, tạo thành những vệt nhỏ loang lổ. Ông thở hổn hển, mắt lim dim, giọng thỏa mãn xen chút mệt mỏi:

– Trời ơi… sướng quá… Cảm ơn con, Nhi ơi… Bố sướng lắm… Con làm bố thoải mái quá…

Nhi vội rụt tay lại, mặt đỏ rực như lửa đốt, tay dính tinh dịch ấm nóng làm nàng hoảng loạn. Nàng nhìn xuống tay mình, thấy chất lỏng trắng đục chảy dọc ngón tay, lòng bàn tay ướt át, mùi tanh nhàn nhạt xộc lên mũi. Nàng đứng bật dậy, chân run run đến mức suýt ngã, giọng lắp bắp vì xấu hổ:

– Con… con xong rồi đấy ạ… Con lên phòng đây! Bố… bố đừng nói gì nữa nhé…

Ông Hùng gật đầu, kéo quần đùi lên, tay run run vì vừa trải qua khoái cảm mãnh liệt. Ông nhìn Nhi, giọng ngượng ngùng nhưng vẫn thoáng mãn nguyện:

– Ừ… con lên nghỉ đi. Cảm ơn con nhiều lắm, Nhi ơi… Bố hứa không làm phiền con nữa. Con… con đừng ngại, bố biết ơn con lắm…

Nhi không đáp, quay người chạy nhanh lên cầu thang, tay phải vẫn dính tinh dịch nắm chặt để không nhỏ xuống sàn. Nàng lao vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh, rửa tay thật kỹ, xoa xà phòng liên tục đến khi tay sạch bóng. Nàng nhìn mình trong gương, mặt đỏ bừng, mắt long lanh vì xấu hổ và bối rối.

“Trời ơi, mình vừa làm gì thế này…” – Nàng tự nhủ, nhưng cơ thể nàng lại nóng ran, bướm ướt át thấm đẫm quần lót, ngực căng tức như muốn bung ra khỏi áo phông. Nàng lau tay, bước ra khỏi phòng tắm, nằm vật ra giường, kéo chăn kín người, cố ngủ để quên đi sự ngượng ngùng và những cảm xúc lẫn lộn đang trào dâng.

Ông Hùng ngồi lại sofa, thở dài, tay ôm trán. Ông vừa thỏa mãn đến tột độ, nhưng lòng lại nặng trĩu day dứt: “… Chỉ lần này thôi…” Ông đứng dậy, lấy khăn lau sạch sàn gỗ, tắt tivi, ngồi trong bóng tối, lòng âm ỉ một ngọn lửa vừa được giải tỏa, nhưng cũng đầy bứt rứt và tội lỗi.

Đêm ấy, căn nhà chìm trong bóng tối tĩnh lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đều vang lên từ phòng khách. Nhi nằm trên giường, chăn kéo kín đến cằm, mắt mở to nhìn trần nhà, không tài nào chợp mắt được. Tay phải nàng vẫn còn cảm giác ấm nóng và trơn nhầy từ tinh dịch của ông Hùng, dù đã rửa sạch bằng xà phòng đến đỏ cả da. Nàng xoay người, úp mặt vào gối, cố xua đi hình ảnh dương vật dài cong, đỏ hồng của ông Hùng rung lên dưới tay mình, nhưng càng cố quên, nó càng hiện rõ mồn một. Cơ thể nàng phản bội lý trí, bướm vẫn ướt át, ngực căng tức đến mức nàng phải ép chặt tay lên áo phông để kìm nén cảm giác rạo rực. Nàng lẩm bẩm, gần như muốn khóc: “Mình điên rồi…”

Dưới phòng khách, ông Hùng ngồi một mình trong bóng tối, tivi đã tắt, ánh trăng nhạt chiếu qua cửa sổ làm nổi bật khuôn mặt ông đầy day dứt. Ông cầm chiếc khăn vừa lau sàn, tay siết chặt, lòng nặng trĩu. Khoái cảm vừa trải qua vẫn còn âm ỉ trong cơ thể, nhưng nó nhanh chóng bị thay thế bởi cảm giác tội lỗi đè nén. “Mình làm gì thế này… Nhi là con dâu mình, sao mình lại để nó giúp mình…” – Ông tự mắng, giọng thì thầm khàn khàn trong bóng tối. Ông nhớ lại bàn tay mềm mại của Nhi trượt trên dương vật mình, từng nhịp kéo vụng về nhưng đầy kích thích, và cả ánh mắt ngượng ngùng của nàng khi chạy lên phòng. Ông thở dài, tay ôm trán: “Chỉ lần này thôi… mình thề không làm nữa…”

Đêm trôi qua chậm chạp, cả Nhi và ông Hùng đều không ngủ được, mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng, vừa xấu hổ vừa bứt rứt. Tiếng gà gáy từ xa vọng lại, báo hiệu trời sắp sáng. Nhi lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng chợp mắt được một chút khi ánh bình minh ló dạng.

Sáng hôm sau, ánh nắng sớm len qua rèm cửa, đánh thức Nhi khỏi giấc ngủ chập chờn. Nàng ngồi dậy, cơ thể đã gần như bình phục, chỉ còn chút uể oải sót lại. Nàng đưa tay vuốt mặt, tự nhủ: “Hôm nay mình phải đi làm… không thể nghỉ mãi được, phải bình thường lại…” Nàng đứng dậy, thay chiếc áo phông dài màu trắng và quần đùi bằng bộ đồ công sở – áo sơ mi trắng ôm sát và quần tây đen – trang điểm nhẹ để che đi quầng thâm dưới mắt. Nàng hít một hơi sâu, quyết định xuống nhà đối mặt với ông Hùng trước khi đi làm, dù lòng vẫn ngượng ngùng không yên.

Ông Hùng đã dậy từ sớm, đang lúi húi trong bếp nấu cháo như mọi ngày. Ông mặc áo ba lỗ và quần đùi, cố giữ vẻ bình thường, nhưng mỗi lần nhớ lại cảnh đêm qua, tay ông lại run run làm rơi muôi xuống sàn. Ông lẩm bẩm: “Phải làm như không có gì… không thì con bé ngại chết mất!” Ông hâm nóng nồi cháo gà, thêm chút hành lá, chuẩn bị mang lên cho Nhi như một cách chuộc lỗi trong lòng.

Nhi bước xuống cầu thang, thấy ông Hùng trong bếp, nàng dừng lại một chút, hít sâu để lấy can đảm rồi bước tới. Nàng lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ, thoáng run:

– Bố… bố dậy sớm thế ạ? Con đỡ rồi, hôm nay con đi làm đây, bố không cần nấu đâu mà…

Ông Hùng giật mình, quay lại, thấy Nhi đứng đó trong bộ đồ công sở gọn gàng, tóc buộc cao, khuôn mặt vẫn thoáng đỏ vì ngượng. Ông cười gượng, giọng cố giữ vẻ tự nhiên:

– Ừ… bố dậy sớm quen rồi. Con đỡ hẳn là tốt, nhưng cứ ăn sáng đi rồi hẵng đi làm, bố nấu cháo xong rồi đây. Con ngồi xuống đi, bố bưng ra cho!

Nhi gật đầu, không dám nhìn thẳng ông Hùng, ngồi xuống bàn ăn, tay đan vào nhau đặt trên đùi. Nàng cảm nhận không khí ngượng ngùng bao trùm, lòng thầm nghĩ: “Bố vẫn chăm mình như hôm qua… chắc bố cũng ngại lắm…” Ông Hùng bưng bát cháo ra, đặt trước mặt Nhi, đứng cách nàng một khoảng, giọng ngập ngừng:

– Con ăn đi, đừng ngại… Hôm qua… bố xin lỗi con, Nhi ơi. Bố không nên nói thế, không nên nhờ con chuyện đó… Bố hồ đồ quá, con đừng để bụng nhé!

Nhi cúi mặt, tay cầm thìa khuấy cháo, giọng lí nhí:

– Dạ… con không để bụng đâu bố… Con cũng… cũng muốn cảm ơn bố, nên mới… Bố đừng tự trách, con không sao mà…

Ông Hùng gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, giọng trầm xuống:

– Con tốt quá, Nhi ạ… Bố biết ơn con thật, nhưng bố thề không làm thế nữa. Con cứ yên tâm đi làm, bố ở nhà, có gì cần thì gọi bố nhé!

Nhi gật đầu, múc một thìa cháo đưa lên miệng, cố giữ vẻ bình thường. Nàng ăn nhanh, lòng thoáng yên khi nghe ông Hùng xin lỗi, nhưng ký ức đêm qua vẫn làm bướm nàng thoáng ướt, ngực căng tức. Nàng đứng dậy, cầm cặp, nói nhỏ:

– Con đi làm đây bố, tối con về!

Ông Hùng gật đầu, cười nhẹ:

– Ừ, đi cẩn thận, tối bố nấu gì ngon cho con!

Nhi bước ra gara, mở cửa chiếc ô tô, lái xe đến trường. Đường sáng sớm thoáng đãng, nhưng lòng nàng nặng trĩu, cố tập trung để quên đi chuyện đêm qua. Đến trường, nàng bước vào lớp, dạy vài tiết đầu với vẻ mặt mệt mỏi. Học sinh nhận ra cô giáo hôm nay không tươi tắn như thường lệ, nhưng nàng vẫn cố gắng hoàn thành bài giảng. Đến giờ nghỉ giữa buổi, nàng vừa ngồi xuống phòng giáo viên pha trà, chuông điện thoại reo – ông Trương, hiệu trưởng, gọi nàng lên văn phòng.

Nhi thở dài, đứng dậy, chỉnh lại áo sơ mi, bước đến phòng hiệu trưởng. Ông Trương, dáng cao gầy, tóc lưa thưa chải lệch, ngồi sau bàn làm việc, mắt lấm lét như mọi khi. Ông cười nham nhở khi thấy Nhi bước vào:

– Cô Nhi, vào đây ngồi đi, tôi có chuyện cần bàn với cô!

Nhi gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện, giọng mệt mỏi:

– Dạ, thầy cứ nói đi ạ, em nghe đây!

Ông Trương đứng dậy, bước ra khỏi bàn, cầm một tờ giấy ghi vài dòng, giả vờ nghiêm túc:

– Ừ, tôi đang nghĩ đến chuyện liên hoan 8/3 tuần sau. Ban giám hiệu muốn khảo sát quán ăn ngon để đặt tiệc, tôi muốn tối nay cô đi cùng tôi xem vài chỗ, được không? Công việc mà, cô không từ chối được đâu!

Nhi giật mình, lòng thoáng khó chịu, nhưng ông Trương là hiệu trưởng, nàng không dễ dàng từ chối. Nàng lí nhí:

– Em… em sợ về muộn, nhà em còn…

Ông Trương cắt lời, cười nham nhở, bước tới gần Nhi:

– Ôi dào, có tí thôi mà, xong tôi đưa cô về tận nhà! Công việc quan trọng, cô Nhi xinh đẹp thế này, đi cùng tôi là hợp nhất rồi!

Ông đứng sát bên ghế Nhi, cúi xuống đưa tờ giấy cho nàng, cố ý để tay chạm vào tay nàng. Ngón tay ông lướt chậm qua mu bàn tay Nhi, rồi nắm nhẹ cổ tay nàng như giữ lại, giọng giả vờ nghiêm túc:

– Đây, cô xem danh sách quán này đi, tôi ghi sẵn rồi. Tối nay 6 giờ tôi qua đón cô nhé!

Nhi rụt tay lại, mặt đỏ bừng, nhưng ông Trương không dừng lại. Ông đặt tay phải lên lưng ghế, ngón tay cái day nhẹ vào vai nàng qua lớp áo sơ mi mỏng, cảm nhận cơ vai mềm mại của Nhi rung nhẹ vì căng thẳng. Ông nghiêng người sát hơn, vai chạm vào vai nàng, hơi thở ông phả vào gáy nàng, ấm nóng và thoáng mùi thuốc lá. Ông nói tiếp, giọng trầm xuống, đầy ý đồ:

– Cô Nhi, tối nay đi với tôi, tôi kể cô nghe thêm về kế hoạch, tiện thể… thư giãn chút, cô thấy sao?

Tay ông trượt xuống thấp hơn, từ lưng ghế xuống lưng Nhi, ngón tay cái ấn nhẹ vào phần lưng trên, xoa chậm rãi như vuốt ve qua lớp áo. Nhi cảm nhận rõ cái chạm ấy, cơ thể nóng ran, bướm thoáng co bóp vì nhạy cảm sau đêm qua, nhưng nàng bối rối, vội đứng dậy:

– Thầy… em… em sẽ đi, nhưng em tự lái xe được ạ!
– Ôi dào, tự lái xe làm gì cho mệt! Tối nay 6 giờ tôi qua nhà đón cô, tiện thể tôi đưa cô về luôn. Công việc quan trọng, tôi phải đi cùng cô mới yên tâm, không thì cô lạc đường thì sao? Cô Nhi cứ để tôi lo, không từ chối được đâu!

Nhi mở miệng định phản đối, nhưng thấy ánh mắt ông Trương cứng rắn, nàng đành gật đầu miễn cưỡng, giọng nhỏ:

– Dạ… vậy cũng được ạ… 6 giờ thầy qua đón em nhé… Giờ em phải vào lớp, em xem giấy sau ạ!

Ông Trương đứng thẳng, mắt dán vào ngực Nhi, nơi áo sơ mi ôm sát làm nổi bật cặp ngực căng tròn, khe ngực lấp ló khi nàng thở gấp. Ông nuốt nước bọt, cười nham nhở:

– Ừ, 6 giờ tôi qua đón, cô Nhi chuẩn bị đi, mặc đẹp vào nhé!

Nhi quay người, bước nhanh ra khỏi phòng, tay ôm ngực che áo, mặt nóng ran. Nàng cảm nhận bướm mình ướt át, thấm qua quần lót, lòng vừa bực bội vừa rối bời.

Buổi chiều trôi qua chậm chạp, Nhi ngồi trong phòng giáo viên, mắt dán vào xấp tài liệu ông Trương đưa, nhưng đầu óc nàng rối bời chẳng tập trung nổi. Ký ức đêm qua với ông Hùng và cảnh ông Trương lợi dụng chạm vào nàng sáng nay cứ đan xen, làm nàng vừa xấu hổ vừa bực bội. Nàng thở dài, nhìn đồng hồ – đã gần 5 giờ chiều. Nàng đứng dậy, thu dọn đồ, quyết định về nhà chuẩn bị cho buổi tối, lòng nặng trĩu nhưng cố giữ vẻ bình thường.

Nhi lái xe về nhà, cả đoạn đường đầu óc nàng quay cuồng với hàng tá suy nghĩ. Chuyện đêm qua với ông Hùng, ánh mắt nham nhở của ông Trương sáng nay, và cả áp lực phải đi cùng ông ta tối nay làm nàng vừa bứt rứt vừa căng thẳng. Về đến nhà, nàng bước vào, thấy ông Hùng đang ngồi xem tivi dưới phòng khách. Nàng hít một hơi sâu, bước tới, giọng nhỏ nhẹ nhưng thoáng ngượng:

– Bố ơi, tối nay con đi liên hoan với trường, bố không cần nấu cơm cho con nhé. Con về muộn chút, bố cứ nghỉ ngơi đi ạ!

Ông Hùng quay lại, nhìn Nhi trong bộ đồ công sở, ông gật đầu, giọng hiền lành nhưng thoáng lo lắng:

– Ừ, con đi liên hoan à? Đi vui vẻ nhé, về cẩn thận, đừng để muộn quá! Bố ở nhà, có gì gọi bố nhé!

Nhi gật đầu, cười gượng, rồi bước lên phòng. Ông Hùng nhìn theo bóng lưng nàng, thở dài nhẹ. Ông quay lại tivi, lòng vẫn day dứt vì chuyện đêm qua.

Nhi vào phòng tắm, mở vòi sen, để dòng nước mát xoa dịu cơ thể mệt mỏi và làn da còn thoáng nóng vì xấu hổ. Nàng xoa xà phòng lên người, tay lướt qua cặp ngực căng tròn, cảm giác đầu ngực nhô lên dưới lòng bàn tay làm nàng rùng mình. Nàng vội tắt vòi sen, lau khô người, quấn khăn quanh thân, bước ra đứng trước tủ quần áo, trong đầu ngập tràn suy nghĩ lẫn lộn: “Mình nên mặc gì đây… mặc đơn giản thì ông Trương lại bảo mình không nhiệt tình… mặc đẹp thì ông ấy lại nhìn… Nhưng mình phải đi, phải chứng minh mình làm được, không ai được nói mình dựa vào nhà chồng!”

Nàng mở tủ, lấy ra chiếc váy liền màu xanh ngọc cổ trễ, ngắn trên đầu gối – một chiếc váy nàng ít mặc vì hơi táo bạo, nhưng lại tôn lên chiều cao 1m73 và đường cong cơ thể hoàn hảo của mình. Nàng thả khăn xuống, mặc váy vào, đứng trước gương toàn thân, thấy lớp vải mềm mại ôm sát vòng eo thon thả, phần cổ trễ để lộ xương quai xanh trắng nõn và khe ngực lấp ló gợi cảm, đôi chân dài thẳng tắp lộ ra dưới mép váy ngắn, làm nàng trông vừa quyến rũ vừa thanh thoát. Nàng buộc tóc cao, đi đôi giày cao gót đen, trang điểm nhẹ với chút son hồng.

Đúng 6 giờ, tiếng còi xe vang lên trước cổng. Ông Trương lái chiếc Toyota cũ kỹ, bước xuống xe, mặc áo sơ mi trắng và quần tây, tóc chải lệch bóng loáng bằng sáp. Ông ngẩng lên, thấy Nhi bước ra từ cửa nhà, mắt ông sáng rực, miệng há ra ngẩn ngơ. Chiếc váy xanh ngọc làm nổi bật làn da trắng nõn của Nhi, cặp ngực căng tròn rung nhẹ dưới lớp vải mỏng khi nàng bước đi, đôi chân dài thon thả lấp ló dưới mép váy khiến ông nuốt nước bọt cái ực. Ông cười nham nhở, giọng giả vờ lịch sự:

– Cô Nhi, cô đẹp quá! Mặc thế này đi với tôi đúng là hợp thật, chắc tối nay ai cũng phải ganh tị với tôi!

Nhi gật đầu, mặt thoáng đỏ vì ngượng, giọng nhỏ nhẹ:

– Dạ… cảm ơn thầy, em chỉ mặc bình thường thôi. Thầy lên xe đi, mình đi nhanh kẻo muộn ạ!

Ông Trương mở cửa xe bên ghế phụ, ra hiệu cho Nhi ngồi vào, mắt không rời khỏi cặp chân dài của nàng khi nàng cúi người bước lên xe. Ông vòng qua ghế lái, khởi động xe, vừa lái vừa liếc sang Nhi, giọng nham nhở:

– Cô Nhi, cô mặc váy thế này chắc tối nay tôi phải giữ kỹ, không mấy ông khác lại để ý cô mất!

Nhi cười gượng, quay mặt nhìn ra cửa sổ, tay siết chặt mép váy, lòng thoáng khó chịu nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh.

Xe dừng lại trước quán “Hương Biển”, một quán ăn ven sông với không gian thoáng đãng, đèn vàng nhạt ấm áp. Ông Trương dẫn Nhi vào trong, nhưng thay vì chọn bàn ở khu vực chung, ông nói nhỏ với nhân viên, giọng ra vẻ quan trọng:

– Cho tôi phòng riêng, loại dành cho cặp đôi ấy, yên tĩnh chút để bàn công việc!

Nhi giật mình, quay sang ông Trương, giọng ngập ngừng:

– Thầy… phòng riêng ạ? Mình ngồi ngoài kia không được sao, em thấy đông vui mà…

Ông Trương xua tay, cười nham nhở, bước sát Nhi, tay vô tình chạm vào eo nàng qua lớp váy mỏng:

– Ôi dào, ngồi ngoài ồn lắm, bàn công việc không tiện! Phòng riêng yên tĩnh, mình thoải mái hơn, cô Nhi đừng ngại, tôi quen thế này rồi!

Nhi cắn môi, lòng thoáng bất an, nhưng không muốn làm căng, đành gật đầu miễn cưỡng. Nhân viên dẫn họ vào một phòng nhỏ ở góc quán, tường gỗ cách âm, ánh đèn vàng mờ ảo, bàn tròn nhỏ đặt giữa phòng với hai ghế đối diện, không gian kín đáo như dành riêng cho cặp đôi. Nhi bước vào, cảm giác ngột ngạt bao trùm, nhưng nàng cố giữ vẻ bình thường, ngồi xuống ghế, tay đặt lên đùi, siết chặt mép váy.

Ông Trương ngồi đối diện, gọi nhân viên mang thực đơn ra, giọng hào sảng:

– Cô Nhi, tối nay cứ thoải mái, tôi gọi vài món ngon, mình vừa ăn vừa bàn chuyện liên hoan 8/3. Cô thích gì cứ nói, tôi chiều hết!

Nhi gật đầu, giọng nhẹ nhàng:

– Dạ, thầy cứ chọn đi ạ, em ăn gì cũng được. Mình bàn công việc xong sớm thì tốt, em còn về nghỉ nữa…

Ông Trương gọi vài món hải sản – tôm hùm nướng, ghẹ hấp – rồi quay sang nhân viên, thêm một chai rượu trắng, giọng hào hứng:

– Mang thêm chai rượu ngon ra đây, tối nay tôi với cô Nhi phải thử, khảo sát quán mà không uống thì sao biết chất lượng!

Nhi giật mình, vội xua tay, giọng ngập ngừng:

– Thầy… em không uống rượu được ạ, em yếu lắm, uống là say ngay. Mình cứ ăn thôi được không?

Ông Trương cười lớn, nghiêng người sát bàn, tay đặt lên mép bàn gần tay Nhi, giọng nửa đùa nửa ép:

– Ôi dào, cô Nhi đừng ngại! Uống tí thôi mà, không say đâu, tôi kiểm soát được. Công việc thế này, cô không uống là không nhiệt tình, người ta lại bảo cô không hết mình vì trường. Cô muốn làm tốt, muốn mọi người công nhận năng lực chứ không phải dựa vào nhà chồng giàu, đúng không? Vậy thì uống với tôi tí đi, tôi không ép nhiều đâu!

Nhi cắn môi, lòng rối bời. Nàng biết ông Trương đang lợi dụng, nhưng lời ông nói đánh trúng tâm lý nàng. Từ khi lấy Tuấn, nàng luôn bị vài người xì xào rằng mọi thành công của nàng đều nhờ gia đình chồng giàu có, chứ không phải năng lực thật sự. Nàng muốn chứng minh mình có thể tự đi lên, tự làm tốt công việc mà không dựa dẫm vào ai. Nàng thở dài, giọng lí nhí:

– Dạ… nếu chỉ tí thôi thì… em thử được ạ. Nhưng thầy đừng ép em nhiều nhé, em không quen thật mà…

Ông Trương sáng mắt, gật đầu lia lịa.

Khi món ăn đã lên đầy đủ, ông Trương vội rót rượu ra hai cái chén nhỏ, đẩy một chén về phía Nhi:

– Nào, nâng chén với tôi, chúc liên hoan 8/3 thành công nhé!

Nhi cầm chén rượu, tay run run, nhấp một ngụm nhỏ. Vị cay nồng xộc lên mũi, làm nàng ho khẽ, mặt đỏ bừng. Ông Trương cười lớn, nâng chén uống cạn, rồi rót thêm, giọng hào hứng:

– Thế mới là cô Nhi chứ! Uống thêm tí đi, ăn tôm hùm cho ngon. Cô cứ thoải mái, có tôi ở đây lo hết!

Nhi nhấp thêm ngụm nữa, đầu bắt đầu hơi choáng, nhưng nàng cố giữ tỉnh táo, tự nhủ: “Mình phải làm được… để chứng minh mình không dựa vào ai…” Ông Trương thấy Nhi uống, mắt sáng lên, đứng dậy, cầm chai rượu bước qua ngồi sát bên nàng thay vì đối diện. Ông cười nham nhỏ, tay cầm chén rượu của Nhi, đưa sát miệng nàng, giọng ép buộc:

– Nào, uống thêm một chén nữa đi, cô Nhi! Phòng riêng thế này, cô ngại gì mà không thả lỏng chút? Uống với tôi, tôi vui thì liên hoan 8/3 cô phụ trách chắc chắn thành công!

Nhi rụt người lại, nhưng ông Trương đã ngồi sát, vai ông chạm vào vai nàng, tay trái cầm chén rượu dí sát môi nàng, tay phải đặt lên đùi Nhi qua lớp váy, ngón tay cái xoa nhẹ lên phần đùi trên gần mép váy. Ông thì thầm, hơi thở phả vào tai Nhi, ấm nóng và thoáng mùi thuốc lá:

– Cô Nhi, cô uống đi, tôi thích cô thế này lắm… Đẹp thế này mà không uống thì phí quá!

Nhi run run, đầu óc mơ hồ vì men rượu, tay đẩy nhẹ tay ông Trương, giọng yếu ớt:

– Thầy… em… em uống đủ rồi ạ… Thầy đừng…

Ông Trương không dừng lại, tay phải trượt lên cao hơn, xoa mạnh hơn vào đùi Nhi, cách mép váy chỉ vài phân, giọng khàn khàn:

– Đừng ngại, cô Nhi… Uống thêm tí nữa, tôi với cô thân thiết hơn, công việc sẽ dễ thôi…


Còn tiếp…

Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensextv69.com, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv69.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Nhà có cô con dâu
Tác giả Lust Shiro
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Bố chồng nàng dâu, Truyện loạn luân
Tình trạng Update Phần 6
Ngày cập nhật 16/03/2025 11:59 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Lust Shiro

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba