Truyện sex ở trang web truyensextv99.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv69.com là trang web dự phòng của website truyensextv99.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv99.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Thư ký và người tình » Phần 17

Thư ký và người tình


Update Phần 18

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv99.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 17

Buổi tối, Phúc đứng dưới nhà đợi Chi trước giờ hẹn khoảng 5 phút. Anh mặc quần kaki xám trắng, áo sơ mi sáng màu bên trong và bên ngoài là chiếc áo len cổ tim hơi mỏng. Nam tính, gọn, đẹp mà lại không phô trương, cách anh ăn mặc cũng phần nào nói lên bản tính của mình.

Cũng không bao lâu sau Chi bước xuống. Em mặc giản dị với váy dài màu kem, áo khoác len màu nâu nhạt, thêm một chiếc túi xách nhỏ trên tay và băng đô trên đầu cho mái tóc buông dài ngay ngắn.

Phúc như chết lặng trước vẻ đẹp trong trẻo bình dị kia, đến nỗi quên cả bó hoa để trong cốp.

– Anh Phúc đến sớm thế, anh đợi em lâu chưa?
– Không… anh vừa mới đến thôi. Chi hôm nay xinh quá, anh muốn tặng em… ơ, đâu rồi.

Phúc gãi đầu, anh lật đật mở cốp xe lấy bó hoa đặt vào tay em. Chi nhận lấy mà phì cười vì sự lúng túng rất đáng yêu.

– Hihi, em cảm ơn, anh Phúc mặc như này cũng đẹp trai lắm ạ.

Lời nói ngọt ngào cùng nụ cười tươi sáng khiến tim anh như hẫng nhịp, chút xao nhãng làm Phúc quên cả phép galang thông thường là đội mũ bảo hiểm cho em.

Chiếc xe lăn bánh đúng giờ chở theo sự khấp khởi của hai người. Chi ngồi phía sau, tay nắm hờ vào vạt áo len của Phúc, dáng ngồi khép nép, thẳng người để tránh chạm quá sát vào lưng anh. Lần đầu đi chơi buổi tối với một người đàn ông, cô vừa hồi hộp vừa ngại ngùng, gương mặt dưới ánh đèn đường hồng lên như đào chín. Gió cuối thu hơi se sắt, thổi qua mái tóc dài mượt mà của cô, khiến vài sợi bung ra khỏi chiếc băng đô đơn giản. Đôi lúc như thế Phúc cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ thoảng từ sau vai, thoáng qua thôi nhưng lại rất thấm, làm lòng ai đó nếu xao xuyến sẽ nhớ mãi không quên.

Khi xe rẽ qua một con phố nhỏ rợp bóng cây. Chi ngước mắt lên cao, miệng cười thật tươi và đưa tay chỉ.

– Anh Phúc nhìn kìa, giàn hoa leo! Đẹp nhỉ anh nhỉ, mấy lần em định chụp ảnh mà toàn đi một mình nên ngại dừng lại…

Phúc ngẩng đầu nhìn lên rồi cười nhẹ, đáp bằng giọng nửa đùa nửa thật.

– Lần sau anh sẽ làm “phó nháy” cho em.
– Thật không đó?

Cô hỏi lại, giọng nói pha trộn thêm niềm vui khó giấu.

Cái cách cô hào hứng với những điều nhỏ bé khiến anh bỗng thấy lòng nhẹ tênh. Lâu lắm rồi anh mới có một phút giây mà không phải nghĩ tới kế hoạch, doanh số hay kỳ vọng của người khác. Cô gái ngồi sau, vừa vô tư, vừa thân thuộc, khiến anh tìm thấy chút thanh thản vô tư lự đã mất từ lâu rồi.

Dưới ánh đèn vàng hắt qua kẽ lá, một đôi trẻ mặc đồ như đồ đôi, họ chỉ trỏ rồi cười giống như đang nhìn thế giới qua cảm xúc riêng của họ. Họ đại diện cho một cảm xúc dạt dào của tuổi thanh xuân khiến những người đi qua ai cũng phải ngoái nhìn. Nhưng cả hai không quan tâm lắm, họ còn mải mê ngắm phố xá, háo hức kể về quán cà phê lát gạch đỏ sắp đến, và đón đợi những thú vị của một buổi tối khó quên.

Phúc bỗng nói, rất cảm xúc mà nhẹ như gió qua tai.

– Em vui như thế, làm anh cũng thấy dễ thở theo.

Chi bật cười trong trẻo phía sau.

– Em vẫn vui mà… mình đâu có 2 lần thanh xuân.
– Ồ… thật đúng, nhưng với mình thì không, mình không được có thêm lần nào bồng bột hay nổi loạn. Mình đã tự giết thanh xuân của mình và cả nhiều điều tốt đẹp khác nữa…

Một chút trầm lắng lại từ Phúc cho đến lúc cả hai đến quán. Quán nằm ở cuối con đường lát đá cũ, hai bên trồng nhiều hoa giấy rủ xuống bờ tường rêu xanh. Không gian thơm mùi trà ấm pha chút hương gỗ mục, thứ mùi như dỗ dành mọi người dừng bước chân.

Họ chọn một góc bên trong, không nổi bật mà cũng không quá tối lại vừa ngắm được trọn vẹn không gian hoài cổ này.

– Chi có hay đến nơi này không?
– Dạ chỉ thỉnh thoảng thôi ạ, những lúc muốn chill, muốn lắng, hoặc cả khi muốn ăn mừng. Nhưng thường thì em sẽ đến vào ban ngày và chỉ có một mình mà thôi. Lúc nào đó anh nên thử, hoa ở đây có nhiều màu sắc lắm, ngắm chúng nở sẽ tốt cho tâm trạng anh vô cùng.
– Vậy sao, anh sẽ.

Phục vụ mang lên menu, không hẹn trước mà họ hẹn nhau gọi luôn 2 tách trà.

– Em cũng thích uống trà sao, có phải ảnh hưởng từ thói quen của bố anh.
– Không hẳn ạ, nhà em có một khoảng đất đồi nho nhỏ, trên đấy bố em có trồng vài cây trà, từ bé em đã thích mùi lá trà và học mẹ cách pha. Còn anh, đi du học lâu vậy mà anh vẫn nhớ vị của nó sao.

Phúc chỉ cười nhẹ rồi nâng ly trà lên nhấp một ngụm, anh thầm nghĩ ở trong lòng.

– Trà uống đã quen, cách pha cũng thuần thục, chỉ có cơ hội để cùng uống với người ấy thì chưa, haizz.
– Thời tiết se lạnh, uống trà, ngắm hoa, hì hì, anh em mình cứ như quý tộc vậy.
– Nhưng mùa này chẳng còn mấy hoa mà ngắm.

Đúng vậy, đã giữa tháng 10, cây cối không còn ở trong mùa xanh tươi, những loài hoa nở ở mùa này cũng rất thưa thớt. Đặc biệt là hoa giấy, chúng không còn nở rộ và sặc sỡ như những tháng trước đây. Sợ câu nói của mình làm ảnh hưởng tâm trạng của em, Phúc định quay ra xin lỗi, đâu ngờ vẫn thấy Chi cười thật xinh.

– Anh Phúc nhìn lại đi. Kia, kia, kia nữa, đấy cũng là hoa mà quan trọng là mình có tâm trạng hay không thôi, lúc nào chẳng có hoa để ngắm.

Thứ Chi chỉ vào là những chậu hoa nhỏ trồng những loại hoa đặc biệt, thêm cả những bông hoa in trên trang phục của người khác, đặc biệt hơn cô cũng gọi nụ cười của họ là hoa. Sự lạc quan yêu đời của Chi một lần nữa lại làm cho Phúc ấn tượng, anh lại cười rồi hùa theo.

– Vậy ngay đây anh cũng có một bông hoa rất đẹp, với anh lúc này là đẹp nhất.

Lời anh khen làm mặt Chi đỏ ửng, cô cúi đầu nghịch ly trà của mình một lúc lâu, biết lời của mình quá bất ngờ, Phúc đổi chủ đề ngay.

– Lúc trước anh có nghe tin mẹ em bị bệnh nặng, cô hiện tại thế nào, đã khỏi hẳn hay chưa.

Nhắc về mẹ, khóe miệng em cong lên rồi nói chuyện nhiệt tình trở lại.

– Nhờ ơn của bố anh, mẹ em khỏe rồi, giờ chỉ cần điều dưỡng, bồi bổ và giữ thói quen sinh hoạt lành mạnh là sẽ tốt thôi. Hi hi, chẳng mấy mà em và mẹ sẽ cùng đi du lịch.
– Vậy sao, thật quá tốt, tuổi trẻ thì nhớ hãy đi thật nhiều, để học được thật nhiều, bởi mỗi chuyến đi sẽ cho ta nhìn và hiểu thêm những điều hay ho, mới lạ.
– Hi hi, đấy là mong ước chung của mẹ con em, vì thế em muốn và sẽ làm cùng mẹ.
– Em ấy thật hạnh phúc, mình còn chẳng biết bố thích gì ngoài trà, và chắc chắn mình sẽ chẳng bao giờ được đi du lịch cùng bố.

Phúc ngồi lặng, chăm chú nhìn đôi mắt long lanh và lắng tai nghe những câu chuyện của nàng lúc tuổi thơ. Anh nhận ra em cũng lớn lên trong một gia đình khuyết thiếu, nhưng sao thứ năng lượng tỏa từ em lại vui tươi ấm áp thế, phải chăng vì em không có nỗi ân hận trong lòng.

– Thế tuổi thơ của anh Phúc thì sao, lúc mà trước khi đi Anh ấy.
– Mẹ anh mất sớm, anh ở với ông bà ngoại từ năm 9 tuổi, quãng thời gian ấy bố anh mới thành lập công ty nên một năm chỉ gặp ông 2 lần, là tết và giỗ mẹ.
– Hồi đấy chắc chú vất vả lắm, khổ thân. Thế mới biết Tổng Giám đốc của ta kiên cường thế nào, thật ngưỡng mộ.
– Ừ, 7 năm sau thì anh đi Anh du học, nếu nghỉ dài thì về thăm ông bà, đôi khi cũng được gặp bố. Còn từ khi ông bà mất thì hầu như không.
– Em nghe nói anh được bằng giỏi hoàn thành chương trình thạc sĩ với học bổng toàn phần đúng không ạ.
– Ừ, đúng vậy.
– Vậy thì anh cũng kiên cường và cầu tiến hệt như chú. Đúng là con nhà tông mà.
– Giá mà bố cũng khen mình như vậy.

Câu chuyện tiếp nối với những sở thích của hai người, lúc này họ mới biết, ngoài những sở thích tách biệt vì giới tính thì cả hai có thể làm được rất nhiều việc với nhau. Ví dụ như đi xem phim, học tiếng nước ngoài, học pha trà… vv…

Hoặc như lúc này, khi giai điệu của bài hát “khi giấc mơ về” vang lên họ lại cùng lẩm nhẩm, cùng lắc lư, cùng bình luận.

– Em mới từng này tuổi mà nghe nhạc này có bị gọi là già không anh. Ngày trước bạn cùng đại học của em toàn nghe STM, SBHS… vv… Họ hát những bài hát trẻ trung và thời thượng, em toàn phải xuống tận chân cầu thang và đeo tai nghe nghe nhạc của Trịnh Công Sơn, Đức Trí đôi lúc là Anh Bằng. Em nghĩ lúc ấy mọi người đều thấy em lập dị.
– Ha ha, sao em lại nghĩ như vậy, nói cho anh biết khi nghe một bài nhạc hay em thấy gì.
– Em thấy một bức tranh hoặc một câu chuyện.
– Đúng thế. Vậy tức là em có một tâm hồn phong phú, nhiều màu sắc, như thế thì đâu thể gọi là già hay lập dị được. Nói như vậy không phải là anh chê âm nhạc của bạn em nghe, chỉ là cách rung động của mỗi tâm hồn mỗi khác. Họ thích sôi động, đơn giản và trực tiếp, em lại hợp với sâu lắng nhẹ nhàng, vì thế em mới không thể “cảm” được âm nhạc của họ.
– Dạ vâng, giá lúc đó có anh giải thích em đã chẳng mang tiếng “bà cụ” suốt 4 năm.
– Ha ha, có bà cụ nào lại thích ngồi xe máy dạo phố và tạo dáng chụp ảnh bên giàn hoa leo kia chứ. Anh chỉ thấy một cô gái tươi trẻ, đáng yêu với tâm hồn đẹp thuần khiết đáng được nâng niu và trân trọng mà thôi.

Lại một lời khen làm em lúng túng, khiến từ đó về sau em cũng bớt tự nhiên hơn cho đến khi cả hai có ý đứng dậy đi về.

– Cũng khá muộn rồi đấy, mình về thôi anh Phúc ơi, em không muốn mẹ em chờ lâu quá.
– Ừ, anh cũng nghĩ vậy, mình ra xe đi.

Con đường về vắng và lạnh hơn, anh vội vã đi qua những con đường chỉ vì em nói lo mẹ sẽ đợi lâu, anh đâu biết rằng Chi ngồi sau tay ôm bó hoa mà run lên cầm cập. Đến khi xuống xe thấy gương mặt em tái mét anh mới thấy mình hơi vô tâm.

– Anh xin lỗi, thôi em lên nhà rồi ủ ấm nhanh đi chẳng cảm lạnh bây giờ.
– Vâng, anh đừng quá lo… em không sao mà… tại em bắt anh phải đi nhanh đấy chứ. Thôi anh về đi, em cũng lên nhà đây ạ.

Phúc quay xe ra về, Chi cũng bước vội lên nhà cho đỡ lạnh. Cô thấy buổi tối hôm nay thật thoải mái, lâu lắm rồi cô mới tâm sự với một ai lâu đến thế.

– Cảm giác rất nhẹ lòng, cũng học hỏi được nhiều điều từ anh và cũng biết thêm về chú. Anh hẹn lần sau đi chơi tiếp, mình không biết có nên nhận lời không đây. Mà chỉ là cùng nghe nhạc, uống trà, hoặc xem phim chứ đâu có gì to tát, giống như ngồi chung với một người bạn có cùng sở thích thôi mà. Kiếm được một người đồng điệu đâu phải dễ.

Hai chữ “đồng điệu” làm cô dừng lại rồi chợt nhớ đến một người đã nói với cô, trong tình yêu, cặp đôi phải có sự đồng điệu thì mới đủ gọi là yêu.

– Lại nghĩ vẩn vơ, anh ấy cùng trang lứa, lại là con chú thì đi chơi cùng mà thôi, yêu đương nỗi gì, người ta là giám đốc đấy.

Còn Phúc lúc này cũng vừa cất xe rồi mở cửa vào nhà. Anh vẫn giữ nụ cười trên môi và tâm trí thì liên tục tua đi tua lại về một buổi đi chơi đáng nhớ.

– Cô gái nhỏ thật biết cách làm người ta dễ chịu và thoải mái. Không biết mình có nên…

Suy nghĩ của chàng bị cắt ngang bởi một cuộc điện thoại mà khi nhìn vào cái tên trên màn hình Phúc phải cẩn thận, lấy lại tinh thần mới dám nhấc máy.

– Dạ alo, con đây ạ.
– Trong ngày mai anh tranh thủ, tôi muốn gặp anh ở nhà tôi.
– Vâng sáng mai con sẽ đến gặp bố lúc 9h.

“Tút tút”, đầu dây bên kia vừa nghe hết câu liền tắt máy Phúc cũng đã quen với sự lạnh lùng của cha, mỗi lần như thế anh không thấy giận mà lại thấy đau.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Thông tin truyện
Tên truyện Thư ký và người tình
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ thư ký, Truyện bóp vú
Tình trạng Update Phần 18
Ngày cập nhật 03/09/2025 05:58 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Tám năm - Tác giả Oceano
Trên đường về, bụng đói cồn cào, chị nhất quyết không cho dừng, chị bảo phạt làm chị ra nhiều. Nhưng tôi đồ rằng chị ngại vì nó dính bết vào chân chị, đặc và nhiều thế cơ mà. Ôm bụng đói, chị lại ôm thật chặt phía sau. Tôi tự tin phóng về nhà chị. Về đến nơi, đã nửa đêm. Chị...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ thư ký Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú vú Truyện sex có thật
Em tôi
Mở mắt ra thì đã 9h sáng, em vẫn thở nhẹ nhàng trong vòng tay tôi. Dậy đi nhóc, 9h rồi em. Em mỉm cười quay lại ôm hôn tôi, ấm sực... Về thành phố đi anh Hai, ở đây chán quá. Anh có muốn ở lại thêm không? Ừm thôi về, ở đây cũng chẳng có gì xem... ngoài em... Tôi cười gian xảo. Xiiiii... Em nhảy...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ em gái Tâm sự bạn đọc Truyện liếm đít Truyện người lớn Truyện sex phá trinh
Ân Tố Tố - Dịch giả Meode
Cô nương đó chính là Chung Linh, niên kỷ nàng ước chừng tầm mười bảy tuổi, một thân thanh sam, gương mặt tròn trịa, sắc mặt như ánh bình minh, mắt so thu thuỷ, làn da trắng nõn nà, nụ cười như hoa, tươi đẹp sáng rọi, nhất là khi nàng cười rất là ngây thơ, một bộ biểu hiện như tiểu tiên...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Truyện cổ trang
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân