– Ơ, cậu Phúc, đúng cậu Phúc rồi, lâu quá mới thấy cậu về, cậu vào nhà đi, có ăn uống gì không để tôi nấu.
– Cháu chào cô, cháu cảm ơn nhưng cháu vừa ăn sáng rồi. Cô dạo này vẫn khỏe chứ ạ. Cháu có ít hoa quả tươi cô rửa giúp cháu.
– Cậu đưa đây, tranh thủ đi thắp hương cho mẹ với ông bà cậu đi, bố cậu vừa tập thể dục xong, giờ đang tắm, chắc cũng sắp ra ăn sáng tới nơi rồi.
– Vâng, để cháu lên thắp hương cho mọi người ạ.
Tầng 2 của căn biệt thự, có một góc riêng biệt hết sức trang nghiêm với ánh nắng chứa chan, cửa sổ đón gió và những âm thanh thiên nhiên quen thuộc. Nơi này không quá nhiều đồ, rất ngăn nắp và sạch sẽ. Nổi bật nhất trong phòng là chiếc tủ thờ với 3 bức ảnh đặt ở giữa, xung quanh là hoa và trái cây tươi được thay đổi mỗi ngày.
Phúc rút 3 cây hương thắp lên rồi cắm cho từng người lần lượt, anh khấn mà như tâm sự với ông bà và mẹ của mình.
– Ông bà, mẹ, mọi người thấy con không, con đã lớn rồi, là một giám đốc quản lý giúp bố con đến hàng nghìn công nhân. Mọi người chắc hẳn vui lắm, mọi người cứ yên nghỉ thôi, không cần lo cho con nữa làm gì.
Anh thắp hương rồi còn đứng đó một hồi lâu, nói gì không ai biết, chỉ đến khi cây hương cháy hết ⅓ anh mới quay người đi xuống.
Dưới nhà, ông Danh đang dùng bữa, có thể ông đã nghe thấy bước chân anh nhưng lại không quay đầu.
– Con chào bố ạ.
– Ừ.
Phúc đến sau lưng ông rồi chào, ông vẫn không quay lại mà chỉ đáp gọn lỏn rồi tiếp tục ăn. 2, 3 Phút sau ông buông đũa, sau khi gọi chị giúp việc dọn bàn ông mới nói với anh.
– Ngồi đi.
Phúc ngồi xuống, cách ông một hàng ghế, trước ông anh luôn thu mình như một đứa trẻ chờ nghe trách phạt, dù chưa biết điều ông muốn nói là gì.
– Anh biết hôm nay tôi gặp anh có việc gì không?
– Dạ, con không biết.
Phúc vừa trả lời vừa rót nước ra cho bố, ông Danh nhận cốc nước rồi mới tiếp tục nói thêm.
– Tối hôm qua chắc anh và cô bé Chi kia đã đi chơi phải không.
Phúc nhẹ gật đầu.
– Vâng ạ.
– Vậy anh thấy sao.
Phúc suy nghĩ mất vài giây mới nói.
– Con thấy cô bé ấy xinh đẹp, dễ thương, là một người có tâm hồn trong sáng, tươi vui và đặc biệt là một người con rất hiếu thảo. Cô ấy cũng là người bình dị, ham học hỏi sở thích lành mạnh không cầu kỳ và rất nữ tính. Cô ấy nói thích nghe nhạc Trịnh, nhạc Anh Bằng, Đức Trí cũng trau dồi thêm ngoại ngữ, học pha trà, đan lát và sẽ đi du lịch cùng mẹ trong một ngày gần đây.
– Những cái đấy tôi cũng biết ít nhiều, anh không phải liệt kê ra như thế, cái tôi không biết và muốn hỏi anh là thái độ của anh kìa. Anh có thật lòng với người ta không, có xác định tiến tới hay muốn chơi bời đong đưa. Nên nhớ đây là Việt Nam chứ không phải cái xứ buông thả bên trời Tây của anh trước kia đâu.
– Dạ không, con không giống như bọn họ, kể cả khi ở bên kia con cũng chỉ quen một người, lúc biết con về Việt Nam hẳn, cô ấy cản con nhưng không được thì đã chia tay rồi.
– Quên hẳn chưa.
– Rồi sẽ quên ạ.
– Nói là phải làm, xác định lâu dài với người ta thì mới tiếp tục, người ta là người hiền lành, trong sáng không đáng để anh làm khổ rồi bỏ rơi đâu. Những người vì anh mà phải đau đớn đã quá nhiều rồi đừng thêm ai nữa.
– Dạ con biết, con xin lỗi.
– Thôi, giờ anh định thế nào xác định và tiếp tục lâu dài với cái Chi chứ, nếu không thì chấm dứt luôn đi.
Phúc tự vấn lòng mình, anh biết mình có chút xao xuyến với Chi, cũng có thể nói là hơi thích. Có điều nếu xét xem đủ rung động để tiến tới lâu dài hay chưa thì anh không dám chắc. Nhưng nhìn từ trên thái độ của bố như vậy anh sợ nếu mình còn lưỡng lự sẽ dễ làm phật ý ông, điều này anh càng không dám. Vì vậy Phúc lấy hết quyết tâm mà trả lời.
– Dạ, con sẽ nghiêm túc theo đuổi cô ấy ạ, con sẽ không làm khổ cô ấy hay thêm bất kỳ một ai nữa đâu.
Ông Danh đã bắt anh lựa chọn, nhưng ông cũng không biết chắc rằng điều anh vừa nói có phải điều ông muốn hay không, vì khi nghe xong câu trả lời của anh ông thấy lòng mình có chút nghẹn. Nhưng rồi ông gạt bỏ chút khó chịu ấy đi ngay, vì ông chỉ rung động với một người và người kia đã mất, với người khác cảm giác chỉ như cơn gió, thoáng qua và sẽ chẳng còn gì đọng lại.
– Vậy giờ mỗi cuối tuần con sẽ về lại thành phố để mời cô ấy đi chơi, cũng mua hoa, tặng quà được không ạ.
– Tùy anh, nhưng tôi khuyên anh đừng quên tặng quà cho mẹ cô ấy, cô ấy rất rất yêu mẹ mình.
– Vâng con sẽ tìm một ít đồ bổ dành cho bác ấy.
– Haizz, bà ấy không thích hợp dùng những đồ như thế đâu, cũng đừng tìm mua mấy thứ dược phẩm bổ thận linh tinh. Bà ấy ở trên này buồn thì thử tìm mua cho bà ấy một vài khóa học trà đạo hoặc nấu ăn. Cuối năm thì mua cho mẹ con cô ấy một gói du lịch vài ngày để 2 mẹ con cô ấy du xuân. Hãy đặt sự quan tâm ở trong món quà, đừng nặng về hình thức.
Cách 11 năm Phúc mới lại được nghe lời cha dạy, lần trước là khi anh chuẩn bị bước lên máy bay để sang Anh. Lúc đó ông cũng chỉ dặn anh vài lời, đến bây giờ anh vẫn nhớ.
– “Tôi không cần anh phải giỏi giang hơn người, cũng không cần anh phải học để đẹp mặt tôi. Anh chỉ cần nhớ rằng mẹ anh đang dõi theo anh, hãy học tập và làm việc việc sao cho bà ấy được mỉm cười. Đấy là việc tối thiểu phải làm được của một người đàn ông.”
Lần này ông dặn nhiều và tỉ mỉ hơn, anh càng phải quyết tâm làm thật tốt, anh nghiêm túc trả lời.
– Vâng con nhớ rồi ạ, nhất định con sẽ làm theo.
Ông Danh nói gì thêm nữa mà đứng lên bước về phòng, trước khi đóng cửa lại ông nói với ra ngoài vừa đủ để Phúc nghe rất rõ.
– Về sau có thể thường xuyên đến để thắp hương cho mẹ anh, cô ấy nhớ anh lắm đấy.
– Vâng, con sẽ thường xuyên về.
Chỉ vì câu nói ấy thôi mà Phúc vui đến độ muốn hét lên, vì đây vẫn luôn là điều anh mong mỏi.
Ông Danh đứng từ phòng làm việc nhìn qua ô cửa, ông cầm một khung ảnh trong tay vuốt ve rồi nói chuyện với nó.
– Em thấy không, con trai em trưởng thành rồi đấy, người nó muốn theo đuổi là một cô gái xinh đẹp, tử tế, và cũng có nhiều nét giống em.
Thích đan lát, pha trà và nghe nhạc Anh Bằng, những sở thích của Chi vô tình gợi ông nhớ lại hình bóng cũ thân thương. Buồn thay, hình bóng ấy đi rồi nhưng trong lòng ông lại chưa bao giờ phai nhạt.
Ông đưa mắt, say mê nhìn vào bức ảnh đã cũ. Trên đó, một người phụ nữ trẻ với nét đẹp mộc mạc chân phương đang mỉm cười. Chỉ một chiếc áo hoa đơn giản, tóc tết đuôi sam để một bên cùng nụ cười e ấp, nhưng nét đẹp dịu dàng của cô gái khiến người ta khó có thể quên.
Những ký ức như sống lại trong đầu ông, một buổi chiều tà khuất nắng, ở ngôi nhà nhỏ dưới chân đồi, bóng người thôn nữ kia bên hiên khâu áo, miệng lẩm nhẩm một câu hát du dương.
Lúc đấy Danh còn trẻ lắm, chắc chỉ ngang tuổi Phúc bây giờ. Anh đã rời đoàn phim, từ bỏ công việc ở đài phát thanh vì tìm thấy định mệnh, anh chọn ở đây vun đắp hạnh phúc và lập nghiệp đã gần 5 năm.
Hôm nay là một ngày mệt mỏi mà lại không như ý muốn, anh đã vác tre đi bộ xuống tận chợ mà cái giá họ trả chẳng ra gì. Mang nỗi bực dọc ấy anh thất thểu đi về nhưng chỉ vừa nghe thấy tiếng hát, nụ cười anh đã trở lại trên môi.
Danh rón rén tiến lại gần, cố để mình không bị phát hiện, rồi anh chọn góc quan sát tốt nhất để ngắm cô. Cô đã là vợ anh được 3 năm, con trai họ năm nay cũng 2 tuổi nhưng với cô Danh chưa bao giờ hết si mê.
Mái tóc dài như thác đổ, làn da trắng tựa trứng gà bóc, gương mặt trái xoan, đôi má lúm đồng tiền và khuôn miệng xinh chúm chím. Hai tay cô thành thạo từng đường chỉ mũi kim để xong tấm áo cho chồng trước khi trời tối. Khung cảnh ấy yên bình đến lạ, khiến mọi bực dọc và mỏi mệt của Danh được xua tan.
Anh tiến lại gần hơn, muốn cho vợ bất ngờ, nhưng cũng lúc này vợ anh mỏi người phải vươn vai. Hai tay dơ cao, tạo với lưng thành đường thẳng, phía trước ngực ưỡn ra, căng đầy như muốn xé tan chiếc áo mỏng. Đằng sau đôi mông đồ sộ thì chu lên, cong veo như đang đốt mắt người. Vóc dáng người đàn bà một con không cố tình khoe khoang nhưng cũng đủ làm cho anh cực độ kích thích. Danh không chịu nổi, anh nuốt nước bọt cái ực rồi áp đến sau lưng, ôm ngang eo vợ, anh nói như thổi nhẹ ở bên tai.
– Vợ ơi anh về rồi, em đang làm gì đấy cả buổi chiều có thấy nhớ anh không.
Nàng khẽ giật mình, nhưng khi cái mùi đàn ông quen thuộc của Danh tràn vào trong mũi và nghe thấy những lời êm ái ở bên tai thì cô cười vui tươi rồi nhu mì đáp lại.
– Ơ… anh, anh về sớm thế, đã bán hết tre chưa ạ. Chờ em chút nhé chỉ còn mấy mũi nữa thôi rồi em dọn cơm cho anh ăn.
Danh không buông tay mà siết thêm càng chặt, anh để bàn tay xù xì chai sạn của mình lướt trên da thịt cô.
– Không vội, em cứ ngồi yên để anh xoa bóp cho em đỡ mỏi, có gì chút hai vợ chồng cùng làm.
Miệng anh đã kề lên gáy rồi phà hơi, bàn tay cũng trượt dần lên, chạm vào chiếc áo con. Da gà nàng nổi khắp nơi, tay cố giữ tay anh, miệng van xin đứt quãng.
– Ôi… anh, đừng mà, cả chiều cu Phúc nó quấy, giờ nó ngủ… anh làm ồn, con nó dậy thì sao.
– Nó mà dám phá chuyện tốt của anh, anh đánh cho sưng đít… uhm, vợ anh thơm quá, chiều anh đi anh sẽ làm nhẹ nhàng, con mình không biết đâu… chụt.
Hai bàn tay ranh ma đã ôm trọn hai quả tuyết lê rồi mân mê qua lần vải áo, phía sau anh cũng ấn chặt cây dương vật căng cứng lên khe đít của nàng. Nàng run chân, một tay chống bàn, tay kia vít cổ anh để đứng vững, hơi thở của cô đã có dấu hiệu nặng nề.
– Anh… nhẹ thôi, mới cai sữa, ngực em đang căng… làm mạnh em đau.
Danh xoay người vợ lại, bế cô đặt lên bàn, miệng anh âu yếm hôn cô, còn hai bàn tay cũng thôi không còn vồn vã.
– Uhm… chụt… chụt… anh nhớ vợ quá…
Đôi môi dày của Danh chiếm trọn đôi môi vợ, anh bú mút, kéo, cắn, rồi lùa lưỡi vào bên trong. Trong khi miệng cô bị xâm chiếm trọn vẹn thì phía dưới hai bàn tay to đã lột ngược chiếc áo lót rồi bắt đầu mân mê. Hai vú nõn nà, căng to, đầu nhũ hoa vẫn còn rỉ sữa, chỉ cần cảm nhận bằng đôi tay, Danh cũng biết rằng chúng tròn trịa và tươi đẹp đến mức nào.
Tay lão luyện tình trường đang khơi lên dục vọng của cô thôn nữ, và dù đã làm vợ được 3 năm thì sự thanh thuần, e lệ của cô vẫn nhanh chóng bị sự dạn dĩ, ranh ma của chồng cô đánh gục. Mọi phản kháng lúc này chỉ là hình thức, nàng bắt đầu đòi hỏi và thấy ngứa ở giữa 2 chân. Chỉ đến khi bàn tay kia lần vào cạp của chiếc quần chun nàng mới giật mình dùng cả hai tay giữ tay anh lại.
– Anh, ngoài này không được, mình vào nhà đi anh.
Dục vọng của Danh rực cháy, hắn muốn một phút giây cuồng nhiệt táo bạo hơn, hắn cố ghì chặt vợ, tiếp tục dùng tay đòi lột đi chiếc quần chun sờn cũ.
– Ôi… anh, vào nhà đi, vào đi em sẽ chiều anh mà… ứ… đừng ở đây… em ngại… ư, anh ơi…
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thư ký và người tình |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ thư ký, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 18 |
Ngày cập nhật | 03/09/2025 05:58 (GMT+7) |