Cô bé hít một hơi thật sâu, âm thanh truyền qua lá phù rõ mồn một.
“Con… Con muốn xem thử!”
Câu nói đó như một quả bom nổ tung trong tâm trí Tuyết Nguyệt. Nàng há hốc miệng, không thể tin vào tai mình. Con gái nàng, đứa con gái ngây thơ mà nàng hết mực yêu thương, lại vừa nói ra một lời yêu cầu kinh thiên động địa như vậy.
Mạc Vấn lại bật cười, nhưng lần này tiếng cười không hoàn toàn là sự tàn bạo, mà còn có cả sự thích thú chân thành. Lão đưa mắt nhìn Tuyết Nguyệt đang kinh hoàng, rồi lại nhìn lá phù trong tay, bất chợt hắn dường như nhớ lại được gì đó… hắn nhìn Tuyết Nguyệt, gương mặt nàng rất quen thuộc nhưng lại không có cách nào nhớ ra. Bất quá cũng không sao cả.
Thú vị… thật sự rất thú vị, Mạc Vấn nghĩ thầm. Tiểu nha đầu này không những không sợ hãi mà còn dám gọi lại để xác nhận sự tò mò của mình. Can đảm, hay là tò mò đến mức lấn át cả lý trí?
“Nhìn chung, tính ra tiểu nữ này cũng hiền, không la hét, chỉ muốn biết sự thật. Được rồi… Trò chơi hành hạ thể xác có lẽ nên tạm dừng. Con mồi đã thuần phục, giờ là lúc thuần hóa trái tim nó. Ta sẽ nâng niu nàng, cho nàng thấy sự dịu dàng trong bão táp của ta, để nàng không thể rời xa ta được nữa.”
Quyết định xong, Mạc Vấn đột ngột thay đổi thái độ.
Lão nhẹ nhàng bước tới, cúi người xuống, vòng tay qua tấm lưng trần của Tuyết Nguyệt và bế nàng lên một cách dịu dàng.
Hành động bất ngờ này khiến Tuyết Nguyệt cứng đờ người. Hơi ấm từ lồng ngực rắn chắc của lão bao bọc lấy nàng, một sự ấm áp mà nàng đã quên mất từ lâu.
Lão bế nàng đến bên chiếc giường ngọc, cẩn thận đặt nàng nằm xuống, thậm chí còn kéo tấm chăn lụa mỏng đắp lên cơ thể trần trụi của nàng, chỉ để lộ khuôn mặt xinh đẹp đang ngơ ngác và chiếc cổ trắng ngần với vòng xích nô lệ.
Lão đưa tay, ngón tay thô ráp khẽ lau đi giọt nước mắt nhục nhã còn đọng trên má nàng. Giọng lão trầm xuống, không còn sự hung bạo, chỉ còn lại uy quyền tuyệt đối và một chút gì đó… gần như là ôn nhu.
“Ta không bạc đãi ngươi.” Lão nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt sâu thẳm như muốn hút cả linh hồn nàng vào trong. “Ta biết ngươi hận ta, nhưng ngươi cũng không thể phủ nhận khoái cảm ta mang lại cho ngươi. Cơ thể của ngươi đã thuộc về ta. Vậy còn trái tim thì sao?”
Mỹ phụ run rẩy, không biết phải trả lời thế nào.
“Nói xem,” Mạc Vấn tiếp tục, giọng nói như một lời đề nghị không thể chối từ. “Làm vợ ta nhé?”
Làm vợ… của hắn?
Mỹ phụ sững sờ. Nàng nhìn vào mắt lão, cố tìm kiếm một tia giả dối, một sự trêu đùa, nhưng không có.
Chỉ có sự nghiêm túc đến đáng sợ. Làm vợ của ác quỷ… ít nhất… còn hơn làm một món đồ chơi vô danh, một con chó cái bị xích lại.
Trong tận cùng của sự tuyệt vọng, lời đề nghị này giống như một cọng rơm cứu mạng méo mó. Nàng không nói gì, nhưng sự phản kháng trong ánh mắt dần dần tan đi, thay vào đó là một sự chấp nhận cam chịu. Nàng khẽ nhắm mắt lại, một cái ngầm chấp nhận.
Mạc Vấn hài lòng gật đầu. Lão biết nàng đã hiểu.
Sau đó, lão quay lại với lá Truyền Âm Phù vẫn đang phát sáng trên bàn. Lão cầm nó lên, nói với giọng thản nhiên.
“Tiểu nha đầu, con đã có câu trả lời của mẫu thân con rồi đấy. Và vì con đã thành tâm muốn biết, ta sẽ cho con toại nguyện.”
Lão rút ra từ trong túi trữ vật một lá phù khác, nó có màu vàng nhạt và được vẽ những ký tự phức tạp hơn. “Đây là Truyền Tinh Ảnh Phù. Nó sẽ khắc lại một hình ảnh và truyền đi trong một khoảnh khắc.”
Nói rồi, lão đứng dậy, tấm áo choàng tuột xuống, để lộ thân dưới gầy guộc. Con cặc khổng lồ của lão, sau khi bắn vào trong Tuyết Nguyệt, vẫn chưa hoàn toàn mềm đi, nó vẫn đang trong trạng thái bán cương, sừng sững một cách đáng sợ, tím đỏ và gân guốc, phần quy đầu vẫn còn rỉ ra một chút tinh dịch trắng đục.
Lão cầm lá Truyền Tinh Ảnh Phù, đặt nó đối diện với cự vật của mình, truyền vào một luồng linh lực.
Lá phù lóe lên một cái rồi vụt tắt.
Cùng lúc đó, lá Truyền Âm Phù trong tay lão cũng lóe lên rồi tắt ngấm, như thể người ở đầu bên kia đã nhận được “món quà”.
Trong mật thất, không gian lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng.
Nhưng chỉ vài giây sau…
Một lá Truyền Âm Phù thứ ba lại sáng lên. Mạc Vấn nhếch mép, bắt lấy nó.
Lần này, không có lời nói nào phát ra ngay. Chỉ có một sự tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Rồi, một âm thanh rất nhỏ, nhưng vô cùng rõ ràng vang lên qua lá phù.
“Ực…”
Đó là tiếng nuốt nước bọt một cách khó khăn. Một âm thanh vô thức của một người khi nhìn thấy thứ gì đó vượt quá sức tưởng tượng của mình.
Sau tiếng nuốt nước bọt đó, giọng nói run rẩy, lạc đi vì kinh hoàng và một cảm xúc không tên khác của Linh Nhi mới vang lên, nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Trời ơi… Thật… Thật to…”
Giọng cô bé như bị rút cạn không khí.
“… Nó… nó còn lớn hơn cả cánh tay của Long ca… Gân xanh nổi lên… thật đáng sợ… Làm sao… làm sao mẫu thân có thể… chứa được nó…”
Âm thanh của Linh Nhi, dù nhỏ, lại vang vọng trong mật thất tĩnh lặng như sấm sét.
Từng câu, từng chữ của cô bé như những nhát búa vô hình nện thẳng vào trái tim đang tan nát của Tuyết Nguyệt. Nàng trừng lớn mắt nhìn lá Truyền Âm Phù trong tay Mạc Vấn, toàn thân run rẩy không phải vì khoái cảm, mà là vì kinh hoàng và nhục nhã.
Con gái nàng… đứa con gái mà nàng luôn bao bọc, gìn giữ, lại đang dùng một giọng điệu đầy tò mò và thán phục để miêu tả thứ vũ khí đã chà đạp lên nhân phẩm của nàng. “Lớn hơn cả cánh tay của Long ca…” Câu so sánh với huynh trưởng ruột thịt của mình lại càng khiến nàng cảm thấy đau đớn và phi lý đến cực điểm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 26/07/2025 06:39 (GMT+7) |