Bên kia đầu dây, sự im lặng kéo dài vài giây. Có lẽ chính Linh Nhi cũng nhận ra mình vừa nói điều gì đó quá mức thẳng thắn. Nhưng rồi, như không thể kìm nén được dòng suy nghĩ đang cuộn trào trong đầu, cô bé lại lí nhí lên tiếng, giọng nói mang theo một sự khao khát không thể che giấu.
“Ước gì… Ực…”
Cô bé lại nuốt nước bọt một cách khó khăn. Câu nói bỏ lửng đó còn đáng sợ hơn vạn lần một lời yêu cầu hoàn chỉnh. Ước gì? Ước gì được tận mắt nhìn thấy? Hay ước gì… được tự mình cảm nhận?
“Linh Nhi…”
Tuyết Nguyệt không thể chịu đựng được nữa. Nàng gằn lên một tiếng, giọng nói khàn đặc đầy cảnh cáo và tuyệt vọng. Nàng muốn con bé dừng lại, muốn nó đừng nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Nhưng Mạc Vấn đã hành động trước. Lão không hề quát mắng hay dùng vũ lực với nàng. Ngược lại, lão đưa bàn tay còn lại ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối của nàng, rồi xua tay một cách thản nhiên, ra hiệu cho nàng im lặng. Ánh mắt lão nhìn nàng đầy ý tứ: “Cứ để cho nó nói. Đây là chuyện giữa ta và nó.”
Hành động và ánh mắt đó vừa mang sự dịu dàng của một người chồng, lại vừa mang sự độc đoán của một kẻ thống trị. Nó khiến Tuyết Nguyệt cứng họng.
Nàng cảm thấy mình không chỉ là một nô lệ, mà còn là một người vợ đang ghen tuông vô cớ. Cái cảm giác phi lý và méo mó này làm nàng chỉ biết im lặng trong căm phẫn.
Mạc Vấn quay lại với lá phù, giọng điệu đầy khuyến khích, như một vị trưởng bối đang chiều chuộng đứa cháu gái mình yêu quý.
“Tiểu nha đầu, con cứ nói hết đi. Ước gì nào?”
Sự cổ vũ của lão dường như đã tiếp thêm dũng khí cho Linh Nhi. Cô bé hít vào một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nói ra một câu còn kinh thiên động địa hơn.
“Con… con muốn ngửi nó thử… Lần đầu… lần đầu tiên trong đời con thấy… cái đó… to như vậy.”
Lời yêu cầu trần trụi và bản năng đó khiến không khí trong mật thất như đông cứng lại. Nhưng ngay khi vừa dứt lời, một luồng lý trí dường như đã quay trở lại với Linh Nhi. Giọng cô bé đột ngột thay đổi, trở nên cao và có phần gay gắt, như để che đậy cho sự bạo dạn xấu hổ vừa rồi.
“Nhưng… nhưng mà tiền bối làm vậy là không đúng! Mẫu thân ta đã có cha ta rồi! Người không thể đối xử với mẫu thân như vậy… Làm như vậy… là không được!”
Mạc Vấn bật cười khẽ trước sự thay đổi thái độ đột ngột này. Lão biết, đây chính là thời điểm hoàn hảo để bẻ gãy hoàn toàn phòng tuyến tâm lý của tiểu nha đầu non nớt này.
“Không được sao?” Giọng lão trầm xuống, mang theo một sự thật trần trụi và tàn nhẫn.
“Vậy để ta nói cho con nghe một sự thật. Mẫu thân con cần một con cặc đủ sức làm thỏa mãn nàng! Cha con, kẻ vô dụng đó, có làm được không? Không! Hắn không thể! Hắn chỉ có thể để lại cho mẫu thân con sự cô đơn và “trống rỗng” trong những đêm dài.”
Lão ngừng lại một chút, giả vờ nghiền ngẫm, giọng điệu như một nhà hiền triết đang giảng giải đạo lý nhân sinh.
“Con biết không, Linh Nhi? Những cuộc hôn nhân thường tan rã, những mối tình thường rạn nứt, phần lớn là vì phái mạnh không thể thỏa mãn được phái yếu. Đó là quy luật của tự nhiên, là bản năng nguyên thủy nhất. Khi nhu cầu không được đáp ứng, người ta sẽ tự đi tìm một nguồn cung khác. Mẫu thân con tìm đến ta, đó là điều đương nhiên!”
Nói xong, lão đột ngột thở dài một tiếng, giọng nói nhuốm đầy vẻ ưu tư và phiền muộn, như thể lão là người phải chịu nhiều thiệt thòi nhất.
“Hầy! Ta cuối cùng cũng chỉ là kẻ đến sau. Dù có làm nàng sung sướng đến đâu, thì trong mắt người đời, ta vẫn là kẻ phá hoại, bị nhiều người phỉ nhổ! Thật bất công làm sao.”
Bên kia đầu dây, Linh Nhi hoàn toàn im lặng.
Những lời của Mạc Vấn như một dòng nước lũ, cuốn phăng đi mọi định kiến về đạo đức mà cô bé từng được dạy. Nó đơn giản, trực diện, và bằng một cách nào đó… lại vô cùng hợp lý.
Cô bé bắt đầu suy nghĩ. Nàng nghĩ đến Triệt ca, vị sư huynh mà nàng thầm thương trộm nhớ.
Triệt ca rất đẹp trai, rất dịu dàng, nhưng tính cách có phần nhút nhát, thân thể cũng có vẻ thư sinh yếu đuối. Nàng thích hắn vì vẻ ngoài đó.
Nhưng… sau này thì sao? Sau khi… làm chuyện đó thì sao? Dục vọng của nàng, qua những lời tự thú của mẫu thân và hình ảnh kinh người vừa rồi, dường như đã được đánh thức.
Nàng nhận ra mình không phải là một cô gái với những ham muốn nhỏ bé. Nếu Triệt ca không thể đáp ứng được nàng… liệu nàng có hạnh phúc không? Liệu nàng có giống như mẫu thân, phải đi tìm một người đàn ông khác mạnh mẽ hơn không?
Nghe tiền bối nói, ta đã hiểu ra rồi.
Sau một hồi lâu trầm mặc, giọng Linh Nhi lại vang lên, lần này mang theo một sự thông cảm và thành khẩn.
“Con… con xin lỗi, tiền bối. Những gì người nói… thật ra cũng có lý. Là do con suy nghĩ nông cạn.”
Mạc Vấn khẽ nhếch mép cười trong bóng tối. Một nụ cười của kẻ săn mồi đã hoàn toàn khuất phục được con mồi. Thao túng tâm lý thành công.
Nhưng Linh Nhi vẫn chưa dừng lại. Giọng cô bé nhỏ dần, quay trở lại với sự tò mò xấu hổ ban đầu, như thể đang phân tích lại “món quà” mà Mạc Vấn đã gửi.
“Khi con nhìn thấy hình ảnh người gửi… con không thể ngừng nghĩ về nó. Cái màu tím đỏ sẫm của nó… như thể được nung trong lửa địa ngục, nóng bỏng và đầy sức sống. Còn những đường gân xanh nổi cuồn cuộn trên thân nó, không giống mạch máu bình thường, mà như những con rồng nhỏ đang ngủ say, chứa đầy sức mạnh bùng nổ… Phần đầu của nó thì to bè và căng bóng, trên đỉnh vẫn còn rỉ ra một chút dịch trắng đục… đó… đó có phải là thứ đã ở trong người mẫu thân không ạ?”
Cô bé hít một hơi, giọng nói càng thêm mơ màng. “Con có thể tưởng tượng được mùi của nó… chắc chắn là mùi xạ hương nam tính của một cường giả, trộn lẫn với… với hương vị của mẫu thân… và cả mùi tanh nồng của dục vọng…”
Dường như cảm thấy mình đã đi quá xa, Linh Nhi vội vàng kết luận bằng một câu so sánh ngây ngô nhưng lại vô cùng hình tượng.
“Con chỉ cảm thấy… cặc của… tiền bối… Thật sự rất… to… To đến mức có thể che đi nửa khuôn mặt con khi con ở gần đó ạ… Xin lỗi, con nói thật lòng.”
Trong mật thất, Tuyết Nguyệt nghe xong thì mặt trắng bệch như tờ giấy, gần như ngất đi vì sốc và nhục nhã.
Mạc Vấn thì ngược lại, trong lòng đang vô cùng khoái trá. Thật là một tiểu nha đầu dâm đãng đến thú vị! Còn thú vị hơn cả mẫu thân nó nhiều.
Lão hắng giọng, cố nén đi sự hưng phấn trong giọng nói, giả vờ trách móc một cách đầy chiều chuộng:
“Tiểu nha đầu con thật là…”
Nhưng bất chợt giọng hắn khàn đi, ra vẻ thương tâm, ánh mắt mù lòa sâu hoắc cúi đầu xuống, hai tai đặt ra sau lưng, bộ dáng cực tự trách…
“Nhưng con không được nói như vậy… ta là của mẫu thân con hiểu không? Làm như vậy chẳng khác nào ta là kẻ có mới nới cũ sao?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 26/07/2025 06:39 (GMT+7) |