Không khí trở nên lặng như tờ.
“Lâm huynh, nơi này! Hình như không phải lối đi đến Kinh Vân Trấn!”
Giọng thiếu nữ cao vút, đi theo là hai người, hai nam một nữ, bọn họ đều vận một y phục khá giống nhau, đạo bạo trắng đỏ có ký hiệu hỏa diễm.
Thiếu niên đi đầu, gương mặt điềm tĩnh, hai mắt cẩn trọng nhìn xung quanh, cạnh đó có một dòng sông chảy xiết.
Thiếu niên này không nói lời nào, chỉ lẳng lặng quan sát. Đằng sau có một vệt độn quang tóe lửa ba động phi tới, một thanh kiếm rực lửa ẩn hiện lộ ra sau vệt linh quang, dấu hiệu cho thấy tinh lực hùng hậu đang được kiểm soát bởi hắn.
“Lâm sư huynh, khả năng thao túng linh lực của huynh để đến một tầm cao mới” – Phía sau một thiếu niên hớt hãi đuổi theo.
Lại một tổ đội khác đi tới, chừng bảy người, tất cả đều mặc đạo bào đỏ trắng, dấu ấn hoả diệm quen thuộc.
Tu vi chia Bàn Huyết Cảnh ba giai đoạn Dung Huyết – Nung Huyết – Ngưng Huyết…
Cảnh giới này tập trung vào khí huyết, ở giai đoạn cuối ở giữa tâm ngực, nơi hồng tâm trái tim sẽ ngưng tụ ra huyết châu, tác dụng duy trì bổ sung khí huyết, ở cảnh giới này sinh lực dồi dào xài mãi không hết, cực kỳ mạnh mẽ.
Sau giai đoạn này sẽ tới Nguyên Tinh Cảnh, cũng có ba giai đoạn – Tụ Lực – Tụ Khí – Tụ Tinh…
Tụ lực liền có thể khống vật trong tay, dùng thần thức điều khiển, giết kẻ địch từ xa, cực kỳ tiện lợi.
Một số thiên tài, ngay tại Bàn Huyết Cảnh, Ngưng Huyết kỳ đã có thể cảm nhận được Tinh Thể trong hồng tâm, nhờ đó thông tuệ và hiểu sâu được cách khống vật.
Lâm Uẩn Thành cười nói: “Sau này các ngươi cũng sẽ được như ta thôi, không việc gì phải tâng bốc như vậy!”
Thái độ không kiêu, không ngạo mạn này làm cho Khương Liên Y kế bên càng thêm sùng bái, nàng càng xích lại gần hắn hơn.
Phía sau thiếu niên tóc ngắn thấy cảnh này, nắm tay vô thức siết chặt nhưng không nói gì.
Khương Liên Y thấy nhiều tổ đội đã đi trước mình, bọn họ đều là đệ tử ngoại môn Chân Hoả Chi Môn, mục đích đều là đến hoàn thành nhiệm vụ, thu nhập hoả chủng.
“Mục sư đệ nhanh chân lên, làm gì mà chậm chạp thế!” – Nàng vừa nói vừa đứng sát Lâm Uẩn Hành…
“A…” – Mục Dương bất giác cử động, nãi giờ tâm thần hắn khó chịu khi thấy cảnh tượng người trong mộng của mình để ý đến ai khác, đặc biệt là Lâm Uẩn Hành. Hắn có gì hơn ta ngoài tư chất tốt hơn một chút?
Mục Dương cắn răng, nghiến lợi: “Khương sư tỷ, chúng ta đến đây là để làm nhiệm vụ, không phải để tình tứ. Sư tỷ tự trọng một chút!”
“Nào có?” – Khương Liên Y giận run người, hai má đỏ bừng, mắt vô thức liếc về Lâm Uẩn Hành rồi liếc đi: “Không cần ngươi quản, đây là chuyện của ta!”
Mục Dương hừ lạnh, cảm giác tức tối càng dâng trào, nhưng hắn cố kìm nén không nói gì, tự động đi trước.
Lâm Uẩn Hành khoát tay, cố giữ giọng ôn hòa:
“Đệ ấy tính khí bốc đồng, cứ mặc kệ.”
Nhưng vẻ mặt hắn đã trở nên nặng nề. Là đại đệ tử ngoại môn mà lại bị một kẻ thấp hơn ngang nhiên cãi lại trước mặt đồng môn.
Lâm Uẩn Hành cảm thấy mất thể diện, nhưng lại không thể nổi giận. Hắn hít sâu, cố giữ bình tĩnh, tiếp tục dẫn đường.
Cả ba men theo triền núi, phía dưới là dòng sông Tô Lịch chảy xiết.
Khương Liên Y chợt hỏi:
“Lâm huynh, vì sao không đi xuyên qua Tuyết Sương Lĩnh? Nếu đi thẳng, lẽ ra đã tới Kinh Vân Trấn từ hôm qua rồi.”
Lâm Uẩn Hành lắc đầu, ánh mắt trầm xuống:
“Không được. Nơi đó có hung thú.”
Mục Dương hừ mũi:
“Hung thú thì làm sao? Chúng ta là tu sĩ. Cứ thấy hung thú là sợ, vậy còn tu luyện cái gì?”
Lâm Uẩn Hành xoay đầu lại, mắt ánh lên tia lạnh:
“Ngươi từng nghe tới Dực Thử Tôn Giả Vương chưa?”
Khương Liên Y sắc mặt hơi biến:
“Nó… nó vẫn còn sống?”
“Phải,” Lâm Uẩn Hành gật đầu, giọng nặng nề. “Hướng Tây bắc Tuyết Sương Lĩnh, cách đây 370 dặm!”
“Dực Thử Tôn Giả Vương, hung thú thiên sinh, tu vi Nguyên Tinh Cảnh, giai đoạn Tụ Lực. Nhưng thực lực thì mạnh gấp mấy chục lần tu sĩ cùng cảnh giới.”
“Hung thú trời sinh có thân thể vượt trội, tốc độ cũng nhanh đến mức mắt thường khó theo kịp. Mỗi khi ra tay, không có thương tiếc. Dù địa bàn chính ở cách đây gần bốn trăm dặm, nhưng chỉ cần ngươi lỡ đặt chân vào vùng nó đánh dấu… là chết chắc.”
Khương Liên Y khẽ rùng mình, vô thức lùi lại nửa bước.
Mục Dương lại phá lên cười:
“Chỉ là một con chuột biết bay, Lâm huynh nói như thể nó là thần tiên vậy!”
Lâm Uẩn Hành không nhịn được nữa. Hắn nén giận, giọng thấp hẳn xuống:
“Ngươi không biết thì im mồm lại. Làm nhục chính mình chưa đủ, còn muốn hại người khác theo à?”
Mục Dương cũng gằn giọng:
“Ngươi nghĩ ngươi là ai? Chỉ là đại đệ tử ngoại môn mà đòi dạy dỗ ta? Còn muốn bắt ta đi đường vòng như một con rùa rụt cổ?”
Không khí lập tức lạnh xuống vài phần.
Mắt Lâm Uẩn Hành ánh lên tia giận thật sự. Nhưng hắn hít sâu một lần nữa, quay mặt đi.
Mục Dương cười nhạt, ánh mắt châm biếm:
“Ta hiểu rồi. Một người là Lâm đại sư huynh tài trí hơn người, một người là Khương sư tỷ vừa thông minh vừa biết thưởng thức.”
Hắn liếc xuống bàn tay Khương Liên Y thấy nàng đang siết chặt tay, giọng càng thêm mỉa mai:
“Thật là trời sinh một đôi.”
Khương Liên Y đỏ mặt, giận run người:
“Ngươi nói nhảm cái gì đấy?”
Mục Dương nhún vai, quay lưng bỏ đi, nhưng không quên ngoái lại:
“Ta đây là người xấu tính, không hợp với bầu không khí đạo lữ tình thâm này. Nhường đường cho hai vị từ từ tình tự.”
Hắn bật cười, phất tay:
“Ta đi trước. Không cần tiễn.”
Một luồng độn quang đỏ rực bùng lên, cuốn hắn bay đi về hướng rìa Tuyết Sương Lĩnh.
Lâm Uẩn Hành nhíu mày, hắn hít một hơi dài. Nếu tên điên này chết, hắn cũng không tránh khỏi bị xử phạt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 26/07/2025 06:39 (GMT+7) |