Cái lạnh buốt như xé rách cả da thịt, khiến cơ thể Mục Dương dường như muốn đóng băng, khí huyết trong người ngưng trệ, cảm giác tất cả mọi sức mạnh đều bị giảm đi năm phần.
“Con mẹ nó! Lạnh dữ vậy!” – Mục Dương run như cầy sấy, miệng lập cập oán trách, hắn không ngờ cái nơi khỉ ho cò gáy này lại nguy hiểm và tàn khốc tới như vậy.
Mọi cọng cỏ, hay những vách núi cheo leo, ngay cả những cây tùng vững chãi cũng bị nhuộm bởi một màu trắng lạnh lẽo.
Nhưng hắn nghĩ tới tổ đội khi nãy đã bước đi trước, bọn chúng chắc chắn đã có pháp bảo phòng thân, hoặc một kiện vật phẩm nào đó có thể khiến tu sĩ giảm bớt cái lạnh thấu xương này.
“Hoả Linh Thập Tam đội đã đi trước, xung quanh chắc vẫn còn người chịu được! Ta phải nhanh chóng đi mau thôi, phải không? Lão Cẩu” – Mục Dương vừa đi vừa lẩm bẩm nói với ai đó…
Một khí tức tràn đục hiện lên, tông giọng như cõi u mê: “Tiểu tử! Chớ nói linh tinh, ta là Hoàng Kim Khuyển, không phải lão cẩu!”
Mục Dương bật cười “Hắc hắc! Cậu vàng thì nói là cậu vàng, ta bảo lão cẩu cho xong. Cứ Hoàng Kim nghe chói tai quá!”
“Câm miệng!” – Linh hồn run rẩy quát, sau đó hắn bấm tay, ánh mắt xa xăm nhìn về một hướng: “Hoả chủng lần này rất nghịch thiên! Ngươi phải lấy cho bằng được!”
Mục Dương nghe vậy, hai mắt bỗng sáng lên.
“Thật à? Vật nghịch thiên?” – Hắn thầm nói, môi tím tái nhưng chân bước nhanh hơn. Tim đập rộn ràng.
Vừa rẽ qua một khúc núi, hắn bất chợt phát hiện vài dấu chân còn mới in trên nền tuyết. Mục Dương khom người, nhìn kỹ:
“Sắp gặp bọn chúng rồi…”
Hắn lập tức vận khởi hoả độn, linh quang đỏ rực cuốn quanh, thân ảnh vút bay theo hướng dấu vết để lại.
Nhưng chỉ được một đoạn, cảm giác bất an bỗng ập đến khiến hắn khựng lại giữa không trung.
Mục Dương vội thu quang, đáp xuống một thân cây tùng lớn. Hắn men theo vỏ rêu mà leo lên.
Cũng ngay tại lúc đó.
Linh Tuyến Đài bị phá tan tành, từng viên Bạch Tinh trắng muốt rạn nứt, khói trắng bốc lên âm ỉ.
Bảy người mặc đạo bào đỏ trắng đang đứng quanh, nhìn xuống tàn tích.
Hoả Chi Minh, dáng người vạm vỡ, áo choàng phất nhẹ trong gió, ánh mắt lạnh băng. Phía sau hắn là đệ đệ, Hoả Trọng Tấn, cùng ba đệ tử nam và hai thiếu nữ, Tô Ảnh, Mị Chân.
Không ai để ý… có người khác đã đứng ở đó từ trước.
Một thiếu niên áo trắng sọc đen, sắc mặt bình thản như nước, tay chắp sau lưng. Cố Thường.
Bên cạnh hắn là Lạc Lạc, dáng người mềm mại như lụa, ánh mắt thấp thoáng sự lo âu.
Cố Thường không nói, tay đặt lên hạch tâm vụn vỡ…
Một giọng nói vang lên…
“Tiểu tử kia!” Hoả Trọng Tấn chống nạnh, mặt kênh lên đầy kiêu ngạo: “Kinh Vân Trấn đi hướng nào?”
Cố Thường dửng dưng không đáp, cũng không quay lại, hắn hơi nghiêng đầu:
“Chỗ này…” – Cố Thường chỉ tới hạch tâm, thắc mắc hỏi Lạc Lạc: “Là hư rồi đúng không?”
“Mất gốc rồi… linh mạch bị đứt đoạn. Hết… hết cứu!” – Lạc Lạc nói mắt hơi cụp.
Cố Thường lặng im. Tay siết nhẹ, những nguyên liệu này mắc lắm đấy…
Hoả Trọng Tấn thấy hắn không trả lời, tức giận quát: “Điếc à? Tên khốn”
Phía sau, ánh mắt Hoả Chi Minh như dán chặt lên thân thể Lạc Lạc. Hắn nuốt khan một tiếng, thì thầm với giọng như lửa:
“Mỹ phụ này… nhìn nứng thật… Nếu được đè dưới thân… chắc vui lắm.”
Mị Chân đứng gần đó, sắc mặt lập tức lạnh như băng:
“Hai vị sư huynh… bớt lời càn rỡ. Chân Hỏa Chi Môn ta lấy tâm pháp vi đạo, các ngươi nên hạn chế ngôn từ một chút.”
Lời nói như roi quất lên mặt. Không khí lập tức trầm xuống.
Hoả Trọng Tấn nhếch môi, cười khan.
“Lời Mị sư muội nặng quá. Chúng ta chỉ… đùa chút thôi mà!”
Tô Ảnh nheo mắt lập tức chen vào, giọng the thé:
“Phải rồi, đùa tí cũng không được? Ngươi tưởng mình cao quý chắc? Có cha làm Chấp Sự thì sao? Làm bộ làm tịch, thanh cao dữ chưa?”
Mị Chân không đáp, chỉ nghiêng đầu nhìn Tô Ảnh một cái.
Ánh mắt đó… lạnh đến rợn sống lưng. Tô Ảnh vô thức rụt vai, nhưng vẫn cố lấy lại tinh thần. Ả lập tức quay sang Cố Thường, giọng chua ngoa:
“Còn ngươi nữa! Điếc rồi à? Biết chúng ta là ai không? Đệ tử của Chân Hoả Chi Môn đấy! Được chúng ta hỏi han là phước đức ba đời của ngươi rồi, ra vẻ lạnh lùng?”
“Bị người ta quát vào mặt mà không hé miệng, như chó bị giẫm đuôi” – Có người ở sau cười khẩy tiếp lời…
“Con mẹ nó! 20 tuổi, Bàn Huyết Cảnh? Còn chưa tới Dung Huyết kỳ, cười chết ta mất!”
“Haha, phải! Thế gọi là phế vật cũng không ngoa!”
Tô Ảnh cười khanh khách chen vào: “Các huynh đừng khinh người quá đáng, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thường thiếu niên nghèo. Khanh khách!”
Cả đám người cười phá lên, không khí lạnh lẽo như được sưởi ấm, đem tên phàm nhân này ra làm trò tiêu khiển, ít nhiều cũng có chút giải khuây.
Hoả Trọng Tấn liếm mép, cười dâm tiện:
“Chậc, phế vật cũng có mỹ nhân theo hả? Mẫu thân của ngươi à? Chẹp! Thế sau này ta sẽ làm phụ thân ngươi, thế nào?!” – Hắn nói xong, miệng chép chép thèm thuồng nhìn cặp mông Lạc Lạc rồi nói tiếp: “Nào, lại đây, gọi tiếng phụ thân nào, cha hứa sẽ địt mẹ con tới mang thai. Hắc hắc!”
Một tên đệ tử phụ họa:
“Đại sư huynh! Ta cũng muốn địt ả, haha!”
Hoả Chi Minh cười gằn, ánh mắt không rời thân hình Lạc Lạc.
Lạc Lạc không nói gì. Ngón tay nàng khẽ run, cánh môi tím nhợt cắn vào nhau. Trong mắt là một tia giận… lướt qua rồi biến mất, như chưa từng có.
Cả đám phá lên cười. Cười vang giữa rừng tuyết. Một tiếng cười dâm đãng và xảo trá.
Chỉ có Mị Chân đứng im, ánh mắt khẽ dao động, trong lòng dấy lên một cảm giác nguy hiểm nhưng không thể nói ra.
Hoả Chi Minh nghĩ thầm, nếu có thể tách Mị Chân ra được, hắn sẽ tha hồ cưỡng hiếp mỹ phụ phía trước…
Hoả Trọng Tấn nhìn huynh ruột mình, hiểu được ý đồ của hắn, ánh mắt lộ ra vẻ dâm tà.
“Được rồi hôm nay cũng coi như thu nhập không tệ, rời đi thôi!”
Cả đám dần chuẩn bị rời đi, Một tên hăm hở cười đùa lên tiếng:
“Hoả Chi Minh sư huynh! Những trụ đá này vẫn còn nhiều! Hay ta đập thêm vài cái rồi gom về, sư phụ thể nào cũng khen thưởng!”
Một câu tưởng chừng như bình thường nhưng rơi vào Cố Thường lại như cơn sóng vỗ.
“Ra là vậy…” – Cố Thường lẩm bẩm, hắn không hề quan tâm bọn người này nói gì, hắn chỉ quan tâm đồ vật của hắn là ai phá. Nhưng giờ hắn đã có câu trả lời.
Lúc này bỗng nhiên, cả đám người rùng mình.
Không khí tắt lặng.
Không ai kịp nhận ra. Nhưng mọi âm thanh dường như bị cắt ngang. Không còn tiếng gió. Không còn tiếng thở.
Sát khí, từ một người, đang tỏa ra như nước sôi dưới đáy hồ, không cuồng bạo, không gào rú. Chỉ lặng lẽ… nhấn chìm tất cả.
Cố Thường ngẩng đầu.
Đôi mắt hắn đen đặc như mực, không ánh sáng.
Giọng nói nhẹ đến vô hình.
“Chuyện này… ai làm?”
Cả bảy người nín thở.
Không biết vì sao… mà tim khẽ run lên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 26/07/2025 06:39 (GMT+7) |