Cố Thường vẫn giữ nguyên tư thế, ánh mắt vô hồn quét qua từng khuôn mặt.
“Chuyện này… ai làm?”
Giọng hắn vẫn nhẹ bẫng, nhưng lại như một lời nguyền rủa đổ xuống.
Tô Ảnh nhanh chóng lấy lại tâm tình, nàng trợn mắt quát “Hỗn xược! Ngươi không có tư cách loạn ngôn trước mặt chúng ta!”
Hai tên đệ tử áo đỏ trắng khác, vốn là đồng bọn ăn hùa với Tô Ảnh, thấy vậy liền bước ra, vẻ mặt hung hăng.
“Thôi đi Tô Ảnh sư tỷ, nói nhiều với loại này làm gì. Tán tu mà thôi, giết chết là được!”
Xoẹt!
Một tiếng động nhẹ như gió xé, gần như không thể nghe thấy, sợi chỉ trắng như tuyết được trộn lẫn với tuyết sương, làm nó càng thêm khó nhìn thấy.
Đầu của tên đệ tử vừa dứt lời bất ngờ bay lên không trung, xoay tròn vài vòng rồi rơi phịch xuống nền tuyết, máu tươi phun ra như suối, nhuộm đỏ một mảng. Thân thể không đầu của hắn đổ sập, co giật vài cái rồi bất động.
Tên đệ tử còn lại đứng kế bên, vẫn còn giữ nguyên nụ cười cợt nhả trên môi, nhưng ánh mắt liền co rụt, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì…
Phốc!
Lại một tiếng động nhẹ hơn gió thoảng. Đầu hắn cũng lìa khỏi cổ, rơi xuống bên cạnh cái đầu kia, tạo thành một vũng máu tanh tưởi trên tuyết trắng. Cả hai đều là tu sĩ Bàn Huyết Cảnh, giai đoạn Nung Huyết kỳ, nhưng lại chết dễ dàng như thể bị cắt bằng lưỡi dao vô hình.
Không ai nhìn thấy vũ khí, chỉ thấy giữa mặt Cố Thường có một tia máu vắt ngang lơ lửng.
Thanh Loan Đao của Cố Thường vẫn nằm im trong lớp tuyết dày, hoàn toàn ẩn mình, không dùng đến.
Ở túi vải treo một cuộn chỉ mỏng, một đầu được quấn lên ngón trỏ đã ươn ướt máu.
Hỏa Chi Minh và Hỏa Trọng Tấn cứng đờ người, khuôn mặt tái mét không còn một giọt máu. Các đệ tử còn lại rùng mình, lùi lại một bước.
Riêng Tô Ảnh, đôi mắt ả trợn tròn, nhìn hai cái xác không đầu rồi nhìn sang Cố Thường. Nụ cười trên môi ả đông cứng lại, thay vào đó là nỗi kinh hoàng tột độ.
Đôi chân ả run rẩy, mềm nhũn, không còn đứng vững mà khụy gối xuống nền tuyết, một vũng nước ấm nóng lan ra dưới chân.
Mùi khai nồng của nước tiểu xộc lên, hòa lẫn với mùi máu tươi tanh tưởi.
Tô Ảnh ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi giàn giụa, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây méo mó vì sợ hãi.
Ả bò đến bên chân Cố Thường, ôm lấy ống quần hắn, giọng nức nở van xin: “Không… không! Công tử tha mạng! Ta sai rồi! Ta không dám nữa! Công tử muốn chơi ta sao cũng được!”
Giọng ả thống khổ hơn, đổi luôn cả cách xưng hô: “Thiếp nguyện làm nô tỳ, làm chó, làm bất cứ thứ gì công tử muốn! Chỉ xin… xin người tha cho thiếp!”
Cố Thường vẫn lặng im. Ánh mắt đen đặc không chút dao động, thậm chí còn không thèm nhìn ả ta. Hắn chỉ khẽ nhướng mày, như thể câu hỏi của mình chưa được trả lời.
“Ai làm?”
Lời nói cất lên lần thứ hai, ngắn gọn hơn, nhưng âm điệu lại mang theo một sự lạnh lẽo thấu xương, như lưỡi hái của tử thần.
Phốc phốc!
Hai tiếng động giòn tan nữa vang lên. Hai tên đệ tử vừa cười khẩy và phụ họa lúc nãy, cũng đồng loạt biến thành những vũng máu bầy nhầy.
Không ai thấy hắn ra tay, chỉ thấy không gian thoáng rung động, rồi hai cái xác lại đổ sập, biến dạng hoàn toàn.
Nỗi kinh hoàng bao trùm lấy những kẻ còn lại. Hỏa Chi Minh và Hỏa Trọng Tấn lùi lại, va vào nhau, cả hai đều thở dốc, mồ hôi túa ra như tắm.
“Làm sao có thể, hắn dùng vũ khí gì?” – Hoả Chi Minh vừa giận vừa sợ nói…
Hoả Trọng Tấn cũng không khá hơn là bao: “Tuyết rơi dày quá, đệ không thấy!”
Cái chết không đến từ một đòn tấn công hữu hình, mà là từ một thứ gì đó vô ảnh, vô hình, nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn chúng. Chính điều đó mới là thứ đáng sợ nhất.
Cố Thường vẫn bình thản. Hắn chỉ đứng đó, giữa nền tuyết trắng đang dần nhuốm đỏ, như một bức tượng sống. Miệng hắn nhẹ thở ra.
Xoẹt!
Đầu của Tô Ảnh, kẻ đang van xin dưới chân hắn, bỗng nhiên lìa khỏi cỗ, lăn lóc trên nền tuyết trắng, đôi mắt vẫn còn mở to đầy kinh hoàng và sự hối hận. Thân thể ả co giật, đổ gục.
Cố Thường không hề nhìn. Hắn chỉ đứng đó, bất động. Máu tươi vẫn vương trên nền tuyết, một sự tĩnh lặng chết chóc bao trùm khắp khu rừng.
Hắn không vùng vẫy, tỏ ra ghê tởm khi máu vấy lên khắp y phục, ngược lại, một nụ cười nhàn nhạt phát ra, không quát, cũng không trầm. Lần thứ ba mở miệng, một chữ đơn giản.
“Ai?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 26/07/2025 06:39 (GMT+7) |