Sự tĩnh lặng đó không kéo dài lâu. Hỏa Chi Minh, kẻ còn lại đứng giữa cái chết lạnh lẽo của đồng môn, đôi mắt đỏ ngầu.
Hắn không thể để mình sụp đổ. Hắn thấy đệ đệ ruột mình, Hoả Trọng Tấn, có vẻ hơi vô thức lùi lại phía sau, nỗi sợ hãi hiện rõ trên mặt.
“Không phải hoảng!” – Hỏa Chi Minh trấn an đệ đệ, hai tay vội vã kết ấn, tốc độ nhanh đến mức hoa mắt.
Từ ngực hắn, một luồng huyết hỏa đỏ thẫm tuôn trào như máu tươi bị đun sôi.
Huyết Châu: Là tinh hoa của cảnh giới Bàn Huyết, đặc biệt ở giai đoạn cuối Ngưng Huyết.
Huyết Châu được hình thành hai giai đoạn nhỏ sẽ cộng hưởng với huyết mạch của tu sĩ, sau đó được linh căn bẩm sinh bổ trợ, cho phép người sở hữu thi triển những bí pháp cấm kỵ, rút cạn tiềm năng bản thân để tạo ra đòn tấn công hủy diệt.
Nó là cột mốc quan trọng đánh dấu sự trưởng thành về sức mạnh trong cảnh giới.
Hỏa Trọng Tấn cũng không chần chừ. Thân thể hắn run rẩy vì sợ hãi, nhưng ý chí cầu sinh lại thúc đẩy hắn hành động.
Tay hắn kết ấn cấp tốc, một quả cầu lửa khổng lồ màu lục chói mắt hiện lên, tỏa ra linh lực hùng hậu xoay tròn và khéo léo ôm lấy vòng xoáy lửa của huynh trưởng.
Hai luồng hỏa lực, một huyết đỏ tàn bạo, một xanh lục u ám, hòa quyện vào nhau, xoắn xuýt lấy nhau như hai con mãng xà khổng lồ đang giao chiến.
Chúng không còn là những ngọn lửa riêng lẻ, mà là một thực thể sống động, nuốt chửng linh lực của cả hai, hóa thành một vòng xoáy hủy diệt mang theo hai màu lục đỏ quỷ dị.
Hoả Chi Minh và Hoả Trọng Tấn gầm lên đồng thanh, hai khuôn mặt vặn vẹo vì dồn nén linh lực.
“Huyết Lục Phệ Hồn Viêm!”
Cú va chạm không tạo ra tiếng nổ long trời lở đất, mà là một sự tĩnh lặng dị thường. Huyết Lục Phệ Hồn Viêm lao thẳng vào Cố Thường, nuốt chửng thân ảnh hắn vào giữa tâm bão lửa.
Nơi ngọn lửa đi qua, tuyết trắng lập tức bốc hơi, không kịp tan chảy. Những cây tùng cổ thụ bị nhuộm màu trắng lạnh lẽo trong chớp mắt chuyển sang màu đen cháy xém, không còn một chiếc lá.
Nền đất đá cứng rắn rạn nứt thành từng mảng, đen kịt vì sức nóng khủng khiếp. Không khí lạnh lẽo trước đó bị xua tan hoàn toàn, thay vào đó là một luồng nhiệt khô khốc, đầy khói và tro tàn. Mùi máu và thịt cháy xém xộc vào không khí, rợn người đến tận xương tủy.
Mị Chân, người vẫn đứng ngoài vòng xoáy hỗn loạn, toàn thân khẽ rùng mình.
Nàng đã từng chứng kiến Huyết Lục Phệ Hồn Viêm hủy diệt một ngọn núi nhỏ chỉ trong gang tấc. Hai vị sư huynh này, Hoả Chi Minh và Hoả Trọng Tấn, được Chân Hỏa Chi Môn coi trọng không phải vì tu vi, mà còn vì bí pháp hợp lực tự sáng tạo ra, rất đáng nể.
Một đòn đánh tàn bạo không chừa đường sống. Nàng biết, nếu trúng đòn này, ngay cả tu sĩ Nguyên Tinh Cảnh cũng khó mà toàn thây.
Hoả Chi Minh và Hoả Trọng Tấn thở dốc, cả hai đều lảo đảo. Bí pháp này đã thôn phệ gần hết linh lực của họ, Huyết Châu trong ngực hai người như bị rút cạn, không còn sức lực. Tuy nhiên, một nụ cười tự mãn, thậm chí có chút điên cuồng, lại hiện lên trên khuôn mặt bọn chúng.
Sau cú va chạm, một màn khói bụi khổng lồ bốc lên, che khuất hoàn toàn tầm nhìn.
Giữa tàn tích đó, một bộ áo bào màu trắng sọc đen, bị cháy xém đến tan hoang, rơi vương vãi trên nền tuyết.
Hai huynh đệ nhìn thấy, ánh mắt lóe lên vẻ khoái trá tột độ.
“Haha! Chỉ có thế? Một chiêu là chết!” – Hoả Trọng Tấn cười phá lên, tiếng cười đầy khinh thường…
Hoả Chi Minh cũng nở nụ cười kiêu ngạo, ánh mắt tràn đầy sự khinh miệt. Cứ tưởng tên này có chút bản lĩnh, hóa ra chỉ là phế vật, không chịu nổi một đòn.
Ánh mắt họ tràn ngập sự tự mãn. Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói lạnh băng vang lên ngay sát bên tai họ, nhẹ bẫng như hơi thở của tử thần.
“Uy lực mạnh thì được gì?”
Hỏa Chi Minh và Hỏa Trọng Tấn đồng loạt cứng đờ người, đôi mắt trợn ngược vì kinh hãi tột độ.
Không thể nào! Hắn đã đứng đây từ bao giờ? Cả hai quay phắt mặt qua. Ngay bên cạnh, Cố Thường đứng đó, áo bào đã rách một phần ngực, để lộ ra cơ thể trắng tinh như mỡ đông…
Ánh mắt hắn đen đặc như mực không chút dao động, nhưng lại chứa đựng một vẻ khinh miệt sâu sắc, như nhìn hai kẻ ngốc.
Mạnh mẽ và có thể giết chết hắn? Trong khi loại chiêu thức này, hắn có thể dễ dàng né tránh ngay từ đầu mà không tốn chút sức lực.
Chưa kịp định hình, một lực đạo khủng khiếp ập đến. Cả hai nghe tiếng ‘rắc!’ Khô khốc.
“A…”
Hai đầu gối của bọn chúng đồng loạt bị đánh gãy, thân thể không kiểm soát được mà quỵ xuống nền tuyết.
“AAAAA… đau… Đau quá!” – Hoả Trọng Tấn thét gào như cô hồn quỷ dữ, xương từ đùi hắn đâm xuyên qua lớp thịt chọt thẳng luôn ra ngoài, nhìn cực kỳ ghê rợn.
Bên kia Hoả Chi Minh cũng không khá hơn là bao.
Đôi mắt bọn chúng giờ này chỉ còn lại sự kinh hoàng và không thể tin nổi, nhìn lên Cố Thường – kẻ vẫn giữ vẻ mặt bình thản, lạnh như băng.
“Ngươi… ngươi… không được, đừng tới đây!” – Hoả Trọng Tấn run rẩy tay đầy máu ôm đùi miệng sợ hãi.
Hoả Chi Minh thì lộ vẻ tức giận, hai mắt nhìn Cố Thường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn: “Súc sinh, dám phế chân ta? Phụ thân ta sẽ không tha cho ngươi!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 26/07/2025 06:39 (GMT+7) |