Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv69.com là trang web dự phòng của website truyensextv2.cc, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv2.cc tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Vết cắt 2 » Phần 10

Vết cắt 2 - Tác giả Hiroshi D


Update Phần 10

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 10: “Cố nhân”

Hoàng ngồi trong căn phòng khách nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp rọi lên khuôn mặt anh. Cả đám bạn vẫn đang quanh quẩn ăn mừng chiến thắng của Hoàng tại Olympic, nhưng anh chẳng mấy bận tâm. Tay cầm chiếc điện thoại, anh nhìn vào màn hình, nhận ra số của mẹ.

Lời chúc mừng vang lên trong điện thoại. “Alo, mẹ vừa xem con trên tivi, con giỏi lắm. Mẹ rất tự hào về con!” Giọng của mẹ Hoàng, đầy sự ấm áp và yêu thương. Nhưng Hoàng chỉ im lặng, không đáp lại ngay. Một vài giây trôi qua, trước khi anh mở lời.

“Thật đúng lúc. Con cũng cần gặp mẹ.”

Duy đứng cạnh, nhìn Hoàng với ánh mắt có chút ngỡ ngàng. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không hỏi thêm, vì anh biết Hoàng là người kín đáo, không thích chia sẻ nhiều về những chuyện riêng tư.

Chuyển cảnh, bây giờ là một buổi chiều muộn. Hoàng và Duy đứng bên ngoài căn hộ 257, một chung cư cũ kỹ nằm trên con đường ít người qua lại ở San Jose. Dưới tầng, một nhóm thanh niên Việt Nam đang tụ tập, trò chuyện ầm ĩ và hút thuốc. Căn hộ này chẳng khác gì mấy khu nhà trọ tồi tàn, nhưng điều khiến Hoàng quyết định đến đây là một lý do riêng.

Hoàng quay sang Duy, nói nhẹ: “Em đi theo anh lên đó đi. Ở dưới này không an toàn đâu.”

Duy gật đầu, có chút tò mò nhưng không nói gì thêm. Hai người bước lên cầu thang cũ kỹ, với từng bước chân vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Đến trước cửa căn hộ số 257, Hoàng dừng lại, nhìn Duy một lần nữa rồi gõ cửa.

Cánh cửa mở ra, và Duy suýt chút nữa thì sững sờ. Anh cứ ngỡ sẽ gặp một bà cô lớn tuổi, nhưng không, đứng trước mặt họ là một phụ nữ trung niên, với khuôn mặt sắc sảo, mày thanh, mắt sáng. Cô ta có vóc dáng mảnh mai, nhìn rất mlem, như thể thời gian không thể làm gì được cô. Tuy đã có vài nếp nhăn trên trán và da mặt, nhưng cái nhìn ấy, sự hiện diện của cô khiến Duy cảm thấy có chút gì đó lạ lẫm và quen thuộc.

Hoàng nhìn cô với ánh mắt trầm lặng, rồi bước vào trong. Duy vẫn đứng đó một lúc, không thể không nhận ra một điều rất đặc biệt. Người phụ nữ này có khuôn mặt gần như giống hệt chị My, chỉ có sự khác biệt là những dấu hiệu của tuổi tác trên làn da.

Cô ta mỉm cười nhìn Hoàng rồi nói: “Đến rồi à? Đây là bạn con sao? Mời vào.”

Căn hộ tuy cũ nhưng sạch sẽ và gọn gàng, từng món đồ nội thất đều mang nét giản dị nhưng có phần chăm chút. Không gian nhỏ thoảng hương gỗ và chút mùi cà phê cũ… như thể bao năm qua, thời gian đã khép lại mọi ồn ào bên ngoài cánh cửa ấy.

Bà Dung – tên của mẹ Hoàng – mời hai người vào. Ánh mắt bà dừng lại nơi Duy một thoáng, rồi hơi cau mày như đang cố nhớ điều gì đó. Nhưng giây sau, bà đã lấy lại vẻ niềm nở quen thuộc, giọng nhẹ nhàng:

– Mời hai đứa ngồi. Uống trà hay café? Đợi cô pha nhé.

Duy vội vàng cười, lễ phép nói:

– Dạ… Cô Dung không nhận ra con sao? Con là thằng Duy nè, hồi nhỏ hay sang nhà chơi với chị My với anh Hoàng ấy!

Bà Dung hơi khựng lại, mắt nheo nheo như xoáy sâu vào gương mặt Duy. Một vài giây sau, khuôn mặt bà giãn ra, rồi bật cười thành tiếng:

– Ồ! Trời đất ơi, là thằng Duy thiệt đó hả! Trời ơi, con lớn nhanh quá, cô không nhận ra nổi luôn á!

Bà cười, vừa nói vừa đặt ấm nước lên bếp đun. Duy gãi đầu, cười ngượng nhưng lòng thấy ấm áp lạ thường. Không gian phòng khách như có phần dễ chịu hơn sau cái nhận ra ấy.

Bà Dung quay sang nhìn Hoàng, đôi mắt lấp lánh thứ cảm xúc mà chỉ người mẹ mới có:

– Lâu lắm rồi… mẹ không gặp con.

Hoàng không đáp, vẫn ngồi lặng trong một góc, ánh mắt nhìn đâu đó xa xăm như đang níu lại một đoạn ký ức.

Duy đứng lên, đảo mắt nhìn quanh phòng khách. Anh như kẻ vừa lạc vào viện bảo tàng ký ức, nơi mỗi vật dụng, mỗi bức tranh treo tường đều gợi nhớ điều gì đó thân thuộc.

Anh dừng lại trước một chiếc tủ gỗ nhỏ, bên trên có khung hình cũ kỹ. Anh nhẹ nhàng cầm tấm ảnh lên, mỉm cười:

– A! Cô chú nè… rồi anh Hoàng, chị My lúc nhỏ nè! Nhìn ai cũng dễ thương ghê!

Bức ảnh đã ngả màu, nhưng vẫn thấy rõ một gia đình nhỏ hạnh phúc: Người đàn ông rắn rỏi đứng sau lưng, tay đặt lên vai người phụ nữ xinh đẹp, còn hai đứa trẻ… một trai một gái… đang cười rạng rỡ trước ống kính.

Hoàng ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ động khi thấy Duy cầm tấm ảnh ấy. Anh hỏi, giọng trầm xuống:

– Mẹ vẫn còn giữ… tấm hình đó sao?

Bà Dung bước tới, nhìn tấm hình rồi ngồi xuống ghế. Bà không trả lời ngay. Chỉ có tiếng nước trong ấm sôi lên lục bục. Rồi bất ngờ, nước mắt bà lặng lẽ rơi xuống.

Bà lau nhanh giọt nước mắt, như thể sợ hai người đàn ông trẻ nhìn thấy. Nhưng quá trễ. Hoàng thì thầm:

– Mẹ…

Bà Dung khẽ lắc đầu, giọng run nhẹ:

– Mẹ tưởng mình quên được rồi… Nhưng ký ức… nó đâu dễ dàng trôi đi như người ta nói…

Duy bất giác lặng người. Trong khoảnh khắc ấy, cả căn phòng như lặng đi. Những tiếng cười nói của đám bạn khi nãy giờ chỉ còn là âm thanh mờ xa trong tâm trí.

Một điều gì đó rất sâu, rất cũ, đang dần sống lại nơi đây… dưới ánh đèn vàng và mùi trà mới pha…

Ánh đèn vàng ấm dịu từ trần nhà vẫn lan tỏa khắp căn phòng, nhưng không khí đã không còn nhẹ nhàng như lúc mới đến. Sau một khoảng lặng dài, Hoàng chợt lên tiếng, giọng anh đều và nhỏ, nhưng ánh mắt lại sắc như dao:

– Mẹ với ông Minh… không còn ở với nhau nữa sao?

Bà Dung khẽ chớp mắt, đang tựa lưng vào ghế. Lúc ấy bà vẫn còn đắm trong cảm xúc u hoài về tấm ảnh cũ, nụ cười mơ hồ trên môi như sắp tan vào kỷ niệm. Nhưng khi nghe nhắc đến cái tên ấy… Minh… mọi biểu cảm trên gương mặt bà như bị lột ra chỉ trong một tích tắc.

Đôi mắt bà bỗng rực lên như ánh lửa vừa được quẹt vào xăng, giọng bà trầm xuống, nhưng có gì đó gay gắt, gần như gằn lại từng chữ:

– Không. Cái lão già đốn mạt đó… hắn ta hủy hoại mẹ… quá đủ rồi!

Bà đứng bật dậy khỏi ghế như có một sức lực dồn nén từ lâu, bàn tay run lên, siết lấy tay vịn của ghế. Những nếp nhăn nơi khóe mắt bà hằn sâu hơn, nhưng không còn là dấu vết của tuổi già… mà là tàn tích của những đêm đau đớn, lặng lẽ nuốt nước mắt trong cô độc.

– Bây giờ… bà thở gấp một hơi, cố trấn tĩnh… ở đây chỉ còn một mình mẹ. Mỗi ngày, mẹ sống… qua ngày.

Không khí trong phòng như đặc quánh lại. Duy im lặng, ánh mắt thoáng chút e dè. Hoàng vẫn ngồi yên, ánh mắt không rời khỏi mẹ.

Anh chậm rãi nói, như thả một hòn đá xuống mặt nước đã lặng:

– Tháng trước… con gặp ông ta. Ở Việt Nam.

Đôi mắt bà Dung trừng lớn, cả thân người bà khựng lại như bị đóng băng:

– Gặp… ở đâu… Bà hỏi, giọng run run, nhưng đã thấp xuống.
– Ngay tại nhà… Hoàng đáp gọn.

Mặt bà Dung tái đi, hẳn là bà không ngờ tới. Hai tay bà buông thõng, rồi vội nắm lại, bước về phía Hoàng gần hơn một bước.

– Ông ta… có làm gì không… Bà hỏi dồn… My… My thế nào rồi? Lão ta có làm gì hai chị em không?

Hoàng nhìn bà một lúc. Trong đáy mắt anh có thứ gì đó nhòe nhòe, nhưng vẫn giữ giọng bình thản:

– Mẹ nghĩ ông ta làm gì?

Một nhịp trôi qua…

– Chị My… đã khóc rất nhiều hôm đó.

Câu nói vừa dứt, bà Dung lặng người đi trong vài giây. Rồi như bị một cơn thịnh nộ nuốt chửng, bà nghiến răng, gân cổ tay nổi lên, ánh mắt đỏ rực, cả người rung bần bật:

– Thằng chó…

Âm thanh bật ra từ cổ họng bà như một lời nguyền. Đầy giận dữ. Đầy đau đớn. Và đầy bất lực.

Hoàng lặng thinh. Duy cũng không nói gì. Không ai trong căn phòng ấy còn cười. Chỉ còn một người mẹ đang vật lộn với ký ức không thể xóa, và hai người con trai đang nhìn thấy rõ hơn bao giờ hết… nỗi căm thù không phải là thứ bùng lên nhất thời, mà là thứ đã được ủ mầm từ rất lâu… rất sâu… trong lòng một người đàn bà từng yêu và từng bị phản bội đến tận cùng.

Hoàng vẫn ngồi đó, nhưng toàn thân như đang căng cứng. Đôi tay anh khẽ run, rồi bất chợt rút từ túi áo ra một tờ giấy đã cũ, mép giấy nhàu nát như từng bị vò nhiều lần. Anh quăng nó lên mặt bàn, âm thanh giấy đập xuống mặt gỗ vang lên khô khốc.

Ánh mắt anh đỏ ngầu, giọng khàn đi vì nén giận:

– “Mẹ hãy xem đi. Đây là của lão Minh đưa cho tụi con… và hắn dùng nó để uy hiếp chị My.”

Bà Dung giật mình, nhìn chằm chằm vào tờ giấy. Đôi tay run rẩy cầm lấy nó, mắt bà lia nhanh qua từng dòng chữ, từng con số.

Hoàng vẫn tiếp tục, giọng càng lúc càng vỡ:

– “Là giấy nợ của ba và mẹ… với ông ta.”

Duy giật mình, ánh mắt đảo từ Hoàng sang tờ giấy, rồi nhìn về phía bà Dung – bà vẫn chưa nói gì, nhưng môi đã bắt đầu mím chặt, mắt bà trân trối.

– “Hắn nói… hắn muốn đòi khoản nợ, hắn muốn căn nhà đó…”… Hoàng thở dốc, rồi bật lên như hét… “… và hắn muốn chị My cùng bạn gái con phải ngủ với ông ta! Thế là thế nào hả mẹ?!”

Âm cuối vỡ ra thành tiếng nấc. Duy nhìn thấy rõ ràng: Những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn xuống má Hoàng. Anh không che giấu nữa, không cố tỏ ra mạnh mẽ nữa.

– “Mẹ đã không lo được gì cho tụi con, căn nhà đó là của ba, của mẹ, mà tại sao bây giờ… lại thành cái thứ để hắn ta mang ra ép buộc chị My?!”… Hoàng đập mạnh tay xuống bàn… “Mẹ nói tất cả sự thật đi!”

Không gian chìm vào một khoảng lặng chết người.

Bà Dung đứng bất động, như hóa đá. Mắt bà rời khỏi tờ giấy, nhìn đăm đăm vào Hoàng. Toàn thân bà run lên, không biết vì sợ hãi hay vì một cơn đau trong lòng vừa trào lên dữ dội.

– “Trời ơi…”… bà thốt lên, thì thầm như người mộng du… “Không thể nào…”
– “Mẹ biết chuyện đó phải không?!”… Hoàng gào lên, giọng nghẹn lại… “Ngay từ đầu, mẹ đã biết hắn là loại người gì mà vẫn để hắn sống trong nhà, vẫn để tụi con ở gần hắn… mẹ để mặc chị My chịu đựng hắn!”

Bà Dung lùi lại một bước, va vào chiếc ghế phía sau. Ánh mắt bà dại đi, như người vừa nghe thấy bản án tử. Bà không phủ nhận. Cũng không nói dối. Chỉ có đôi môi mấp máy:

– “Mẹ… không ngờ… hắn lại… đến mức đó…”

Một giọt nước mắt rơi xuống tấm giấy nợ trên tay bà.

– “Mẹ… chỉ nghĩ… mẹ nợ hắn… nhưng không ngờ… lại khiến các con cũng phải… trả cái giá đau đớn như vậy…”

Duy đứng lặng như tượng, tim đập loạn lên. Căn phòng giờ chỉ còn tiếng thở hổn hển của Hoàng, tiếng nước mắt nhỏ xuống sàn, và ánh đèn vàng như đang run rẩy theo những ký ức bị bóc trần từng chút một…

Bà Dung bỗng nhiên đứng bật dậy, ánh mắt hoảng loạn như vừa nhớ ra điều gì đó tồi tệ. Giọng bà vang lên, khẩn thiết và đầy sợ hãi:

– “Các con phải trở về Việt Nam ngay lập tức! Lão Minh rất nguy hiểm, không được để My ở gần hắn, My sẽ gặp nguy hiểm!”

Hoàng ngẩng phắt lên, còn Duy thì chau mày.

– “Cô Dung, chuyện đó tụi con đã biết rồi nên cô đừng lo. Tụi con đã cử một người bạn ở lại nhà để bảo vệ chị My và bạn gái của anh Hoàng.”… Duy nói nhanh, cố trấn an.

Nhưng bà Dung không dịu đi chút nào, giọng bà càng lúc càng run rẩy:

– “Như vậy vẫn không đủ! Không có gì có thể cản bước ông Minh đâu! Các con không hiểu… lão ta rất nguy hiểm!”

Bà siết chặt hai tay, mắt rực lên nỗi ám ảnh:

– “Hắn là mafia! Là trùm buôn ma túy ở khu người Việt bên này, từng dính tới nhiều vụ thanh toán. Chính phủ Mỹ đã đưa tên hắn vào danh sách truy nã đặc biệt!”

Cả căn phòng bỗng như lạnh đi. Hoàng nghe xong, cả người cứng đờ. Giọng anh lạc đi:

– “Là sao… Trùm ma túy? Vậy sao… ông ta lại sống nhởn nhơ ở Việt Nam? Không ai làm gì sao?!”

Bà Dung nhìn thẳng vào mắt con trai, gương mặt bà già đi mười tuổi chỉ trong mấy phút:

– “Mẹ không biết. Mẹ cũng chẳng hiểu tại sao hắn có thể về Việt Nam mà không bị ai sờ đến. Nhưng hắn có tiền, có mạng lưới, có lính lác, và nếu hắn muốn gì, hắn sẽ làm mọi cách để có được nó… hoặc không để ai khác có được!”

Duy siết chặt nắm tay, ánh mắt tối sầm. Còn Hoàng, từ tức giận chuyển sang một nỗi sợ trầm lặng. Anh hỏi:

– “Vậy còn… cái món nợ của gia đình… với ông ta thì sao?”

Bà Dung lắc đầu:

– “Đó là thật… nhưng không đáng để đổi lại sinh mạng của tụi con. Ngày xưa mẹ đã ngu ngốc, tin hắn, mượn tiền làm ăn và lo cho bệnh tình của ba con… để rồi mắc kẹt. Nhưng mẹ không ngờ… hắn lại biến tất cả thành công cụ để ép mẹ… ép My… để hủy hoại tụi con!”

Một khoảng im lặng như nuốt chửng cả không gian. Bà Dung bước lại, cầm lấy tay Hoàng:

– “Nghe mẹ… về đi! Về ngay trong đêm nay! Trên đường đi, hãy gọi lại cho mẹ. Mẹ sẽ kể hết mọi chuyện, mẹ không muốn giấu con nữa…”

Hoàng gật đầu, không nói gì. Nhưng ánh mắt anh bây giờ đã không còn chỉ là đau đớn. Nó là lửa… thứ lửa của một người đàn ông sắp đối đầu với quỷ dữ, để giành lại người mình yêu thương.

Duy đã đứng dậy từ lúc nào, lấy điện thoại ra, gọi chuyến bay sớm nhất. Không cần hẹn, cả hai biết: Trận chiến thực sự đang chờ ở quê nhà.

Tiếng loa vang lên trong khoang máy bay:

“Quý khách vui lòng tắt thiết bị điện tử hoặc chuyển sang chế độ máy bay. Chuyến bay sẽ cất cánh trong ít phút nữa…”

Duy ngồi im bên cửa sổ, gương mặt căng thẳng nhìn ra màn đêm loang ánh đèn phi trường. Hoàng thì cúi đầu, điện thoại vẫn mở, tay nắm chặt, mắt không chớp… vì giọng nói run rẩy của mẹ anh đang vang lên trong chiếc tai nghe bluetooth nhỏ gắn vội vào tai.

Bà Dung nghẹn ngào trong từng tiếng, nhưng vẫn cố nói cho trọn:

“Mẹ biết… mẹ có lỗi với hai chị em con… nhưng xin các con hãy hiểu cho mẹ… Món nợ đó… là ba và mẹ ngày xưa mượn ông Minh để làm ăn…”

Phía bên kia tin nhắn voice, giọng bà Dung như vỡ tan, tiếng nấc kìm nén khiến cổ họng cũng nghẹn theo:

“Ba mẹ đã tính… sẽ trả hết trong vòng hai năm, cả nợ lẫn lãi… Ba con khi đó còn khỏe mạnh, mẹ tin mọi thứ sẽ suôn sẻ… nhưng cuộc đời đâu có như mình mong…”

Hoàng nhắm chặt mắt, không dám thở mạnh.

“Rồi ba con… bị ung thư. Bao nhiêu tiền đổ vào thuốc thang, hóa trị… kể cả số tiền đã vay ông Minh… cũng tan theo từng đợt mổ… từng toa thuốc. Mẹ đã vay thêm, vay cả họ hàng, bạn bè… Nhưng đến một lúc… không ai còn dám cho mượn nữa.”

Một khoảng lặng nặng nề. Duy khẽ quay sang nhìn Hoàng, tay đặt lên vai bạn. Nhưng Hoàng không ngẩng lên, chỉ lặng người nghe tiếp đoạn voice thứ hai bật lên.

“Lúc đó… mẹ chỉ mới hơn ba mươi… dù đã sinh hai đứa con nhưng mẹ vẫn còn trẻ, và… mẹ không phủ nhận… mẹ vẫn còn đẹp. Ông Minh khi ấy đã để ý mẹ lâu rồi… Hắn… hắn dùng lời lẽ ngọt ngào… nói rằng nếu mẹ chiều hắn một đêm… thì hắn sẽ xóa nợ, còn đưa ba con ra nước ngoài chữa trị…”

Một tiếng nấc nghẹn bật ra khỏi tai nghe.

“Mẹ đã nghe theo… tin là chỉ một đêm thôi… Mẹ ngu ngốc. Nhưng… lần một rồi đến lần hai… lần ba…”

Dòng lệ của Hoàng trượt xuống, không ồn ào, không tiếng động. Duy thì nắm tay thành quyền, quay mặt đi tránh để Hoàng thấy mắt mình đỏ hoe.

Máy bay dần rời khỏi mặt đất. Bầu trời đêm bên ngoài tối đặc, lốm đốm vài ánh đèn leo lét từ thành phố bên dưới. Trong khoang, tiếng động cơ ù ù như vọng lại từ một thế giới khác – thế giới mà Hoàng và Duy đang tạm rời xa.

Nhưng giọng nói của mẹ Hoàng – bà Hà Dung – thì vẫn vang lên, gấp gáp, nức nở, như từ cõi lòng bị bóp nghẹt gửi qua những đoạn voice run rẩy.

Hoàng không thể rời tai nghe, dù từng chữ như cứa vào tim.

“… Và rồi ba con mất…”

Giọng bà Dung khản đặc, nghẹn lại giữa chừng, như thể chính bà vẫn không dám tin điều đó, dù nó đã qua nhiều năm.

“… Mọi thứ như sụp đổ. Mẹ… mẹ không biết phải làm gì… Nhìn hai đứa con còn nhỏ dại, mẹ thấy mình như sắp chìm xuống đáy địa ngục.”

Một tiếng thở dài, như một hơi tuyệt vọng, vang lên giữa tiếng nấc đứt quãng.

“Nợ nần thì chồng chất. Họ hàng bắt đầu xa lánh. Bạn bè lảng tránh. Căn nhà ngày càng lạnh, từng góc đều là bóng dáng của ba con… Mẹ sống như một cái xác không hồn, chỉ còn hai đứa con là lý do duy nhất để mẹ không phát điên.”

Một khoảng im lặng. Rồi giọng bà như bật ra, không còn kìm nén nổi nữa.

“Rồi ông Minh lại đến…”

Câu nói ấy khiến Duy quay sang nhìn Hoàng đầy lo âu. Hoàng siết nắm tay đến trắng bệch.

“Ông ta nói… nếu mẹ đi theo ông ta sang Mỹ… làm việc cho ông ấy, gửi tiền về… thì mẹ có thể trả nợ dần. Nuôi hai đứa con ăn học. Ông ta hứa sẽ xóa nợ cũ, không nhắc đến chuyện cũ nữa…”

Lại một khoảng ngắn im lặng – như thể bà Dung đang nuốt lấy chính những giọt nước mắt chưa kịp rơi.

“Ông ta… nói mẹ hãy kết hôn với ông ấy. Vì ông ta có quốc tịch Mỹ. Như vậy giấy tờ sẽ dễ dàng hơn. Mẹ sẽ có visa, có thẻ xanh. Có thể tìm được việc làm, có thể gửi tiền về…”

Giọng bà giờ đây trở nên lạc đi, như người đã mỏi mòn sau hàng vạn lần tự trách và rơi lệ:

“Lúc đó mẹ không còn lựa chọn nào khác. Mẹ đã quá yếu đuối, quá mỏi mệt. Và… mẹ nghĩ… nếu chịu thêm một lần nữa, có thể mọi chuyện sẽ được cứu…”

Một tiếng nức lên thật khẽ, tưởng chừng như một mảnh vỡ cuối cùng trong tâm hồn một người mẹ.

“Mẹ sai rồi… Mẹ đã dấn thân vào địa ngục mà không hay… Mẹ đã để hắn biến mẹ thành thứ tài sản riêng… Và đến lúc nhận ra… thì đã quá muộn.”

Giọng nói ngưng bặt. Nhưng trong đầu Hoàng, từng chữ như dao khắc sâu.

Máy bay đã vào vùng ổn định, đèn báo thắt dây an toàn mờ dần. Nhưng trong lòng Hoàng và Duy, có thứ gì đó vừa sụp đổ mà không thể nào cứu vãn.

Một đoạn voice khác từ bà Dung vang lên, nhỏ nhưng đau đến tận tủy.

“Mẹ sang đây… mẹ đã chuẩn bị tinh thần sẽ cực khổ. Một nơi xa lạ, mẹ không biết tiếng, không có ai quen, không biết phải bắt đầu từ đâu…”

Giọng bà như vọng từ một căn phòng tối om, lặng lẽ đến tuyệt vọng.

“Ban đầu… ông Minh chỉ bắt mẹ ở nhà… làm nội trợ… Nhưng mỗi đêm… mẹ phải chiều theo ý ông ấy… Mẹ thấy mình như một con rối… không hơn không kém.”

Giọng bà nghẹn lại. Không phải vì nước mắt, mà vì nỗi nhục không thể gọi thành tên.

“Nhưng rồi… mọi chuyện đi xa hơn. Ông ta bắt đầu đánh đập mẹ… gọi đàn em đến… làm nhục mẹ… Không phải một… mà là nhiều lần.”

Một khoảng ngưng đầy ám ảnh. Cả khoang máy bay chật kín, mà Hoàng thấy như mình đang ngồi giữa hư vô.

“Ông ta không coi mẹ là vợ… chỉ là món hàng, là cái xác để tiêu khiển.”

Bà Dung ngừng lại, rồi như lấy hết can đảm, bà tiếp tục – từng câu như rút máu:

“Một thời gian sau… ông ta bắt mẹ phải đi khách. Ban đầu là người châu Á… rồi tới Mỹ, da trắng, da đen, đủ cả…”

Duy đưa tay lên che mặt. Hoàng cứng đờ, ngón tay run rẩy.

“Mẹ… không chịu nổi nữa. Đã nhiều lần… mẹ muốn kết thúc tất cả. Nhưng nghĩ đến… hai đứa con… mẹ lại không thể. Không thể bỏ các con mà đi…”

Giọng bà Dung lúc này gần như thì thầm:

“Những lần mẹ và ông ta về Việt Nam… mẹ phải tạo ra cái vỏ bọc rằng mẹ và ông ấy rất hạnh phúc… Vì nếu mẹ lộ ra điều gì… các con sẽ gặp nguy hiểm.”

“Nhưng với ông Minh… chừng đó chưa bao giờ đủ. Hắn là ác quỷ đội lốt người. Sau cái lần hắn… làm hại chị con… mẹ thề, mẹ không muốn quay lại Việt Nam nữa. Chỉ cần ông ta tránh xa các con là mẹ chấp nhận mọi thứ.”

Dòng voice khựng lại, rồi tiếp tục, khẩn trương hơn:

“Rồi một ngày… cơ hội đến. Ông ta bị điều tra… bị truy nã cấp liên bang vì buôn ma túy. Cảnh sát bắt mẹ đi thẩm vấn suốt nhiều tuần… nhưng ông ta thì biến mất như ma quỷ…”

“Các cơ quan bảo trợ xã hội bên này đã giúp mẹ làm thủ tục đơn phương ly dị. Mẹ tưởng… mọi thứ đã kết thúc.”

Một tiếng nấc bật ra:

“Nhưng không… hắn vẫn ở ngoài kia…”

“Hắn không quên gì đâu, Hoàng à… hắn chỉ đang chờ đúng lúc để trả thù. Và mẹ biết… lần này, hắn nhắm vào các con.”

Voice ngưng bặt. Không có tiếng khóc. Không còn hơi thở.

Chỉ còn lại sự im lặng ghê người trong khoang máy bay – và nỗi giận dữ, kinh hoàng, thương xót, đang bùng cháy âm ỉ trong ngực Hoàng và Duy.

Máy bay vẫn lặng lẽ xuyên qua tầng mây, ánh sáng mờ ảo rọi vào khuôn mặt tái đi vì phẫn nộ và lo âu của Hoàng. Nhưng rồi, tiếng chuông báo tin nhắn lại vang lên… một đoạn voice cuối cùng từ bà Dung, giọng bà khàn khàn nhưng dứt khoát, khác hẳn những lời nức nở trước đó:

“Mẹ… không còn nợ gì ông ta cả. Món nợ đó… mẹ đã trả hết từ hai năm trước, nhờ những người bạn của mẹ ở đây giúp đỡ. Các con nghe rõ chưa? Đừng tin lời hắn! Đừng để hắn dùng món nợ đó để làm hại chị con nữa…”

Ngay sau đoạn voice, một tấm ảnh đính kèm hiện lên. Hoàng mở ra, tay run nhưng ánh mắt như bừng tỉnh. Đó là bản xác nhận xóa nợ. Một tờ giấy nhàu, nhưng chữ ký của Dung và Minh hiện rõ.

‘Ngày… tháng… năm…

Tôi, Nguyễn Văn Minh, xác nhận đã nhận đủ số tiền nợ từ bà Nguyễn Thị Dung. Không còn bất kỳ nghĩa vụ tài chính nào giữa hai bên kể từ thời điểm ký tên.’

Hoàng nhìn vào tờ giấy như nhìn thấy lối thoát trong cơn giông. Tia sáng đầu tiên sau chuỗi ngày mù mịt.

“Hắn… đã chấp nhận xóa nợ vì khi đó… công việc phi pháp ở Mỹ của ông ta vẫn yên ổn. Hắn sợ mẹ sẽ tố giác nếu làm căng. Nhưng giờ, hắn không còn sợ gì nữa…”

Giọng bà Dung lại vang lên, mạnh mẽ:

“Hãy về nhà thật nhanh. Bảo vệ chị con. Bảo vệ bạn gái con. Tố giác hắn với police bên đó. Có giấy tờ, có bằng chứng…”

Một khoảng lặng, rồi giọng bà chùng xuống, như lời dặn cuối cùng:

“Mẹ sẽ về Việt Nam… vài ngày nữa thôi. Mẹ sẽ gặp các con. Lần này, mẹ không trốn nữa.”

Hoàng siết chặt tay, ánh mắt kiên định. Không còn run rẩy. Không còn hoang mang.


Còn tiếp…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Danh sách truyện cùng bộ:
Vết cắt 1
Vết cắt 2 (Update Phần 10)
Thông tin truyện
Tên truyện Vết cắt 2
Tác giả Hiroshi D
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện sex đồng tính luyến ái, Truyện sex gay
Tình trạng Update Phần 10
Ngày cập nhật 18/06/2025 05:55 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Hiroshi D

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân