Bình ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận đưa tay vuốt nhẹ lên má chị gái. Dù mặt cô cũng bầm một bên, khóe môi rướm máu, ánh mắt lại sáng rực và đầy cương quyết.
– “Chị không sao đâu…” – My nói trong tiếng nấc.
Bình lắc đầu, khẽ cười dịu dàng:
– “Khóc một chút cũng được, chị không phải lúc nào cũng phải mạnh mẽ đâu. Nhưng rồi lau nước mắt đi, vì em cần một người chị thật bình tĩnh để còn chỉ đạo vụ này.”
Cô nhẹ nhàng lấy khăn lau máu và bụi bẩn trên mặt My, rồi nói tiếp:
– “Từ giờ chị đừng lo nữa. Có em ở đây rồi, sẽ không ai làm gì được chị… hay căn nhà này đâu.”
My sững người nhìn Bình. Cô bé từng hay sợ gián, từng chỉ biết núp sau lưng chị trong mấy lần đi chợ đêm… bây giờ lại là người đứng chắn trước chị lúc nguy hiểm nhất. Ánh mắt My lặng đi, vừa biết ơn, vừa xót xa, vừa khâm phục.
Bình chợt nghiêm giọng:
– “À, chuyện này… trước mắt đừng nói cho anh Hoàng hay Duy. Hai ảnh đang tập trung thi đấu, lỡ có xem qua camera thì lúc đó hẵng hay.”
My nhìn em, ngạc nhiên:
– “Em trưởng thành từ lúc nào vậy…”
Bình nháy mắt:
– “Chắc từ lúc biết yêu chị…”
Tiếng chuông cổng vang lên, cắt ngang bầu không khí.
My đứng dậy mở cửa – là cán bộ Công An lúc sáng.
– “Chào hai cô. Tôi nghe báo cáo có vụ gây rối ở đây. Tôi đến để ghi nhận hiện trường và lấy lời khai.”
My mời anh ta vào. Cả hai chị em lần lượt kể lại toàn bộ sự việc – từ lúc lão Minh đột nhập, hành vi xâm hại, đến sự xuất hiện của người áo đen bí ẩn.
– “Hai cô có camera an ninh chứ?” – Anh Công An hỏi.
My gật đầu, lấy thẻ nhớ đưa cho anh.
– “Đây, tất cả đều lưu trong này.”
Anh nhận lấy, nói đây sẽ là bằng chứng quan trọng để khởi tố ông Minh và đám đàn em. Sau khi ghi biên bản và dặn dò thêm một số điều, anh chào hai cô rồi rời đi.
Khi mọi chuyện tạm ổn, Bình bảo:
– “Giờ đi bệnh viện xem Trí sao rồi. Không biết ổng tỉnh chưa nữa”
Trí đã tỉnh, nằm trên giường bệnh với cánh tay phải được băng kỹ càng. Bác sĩ đứng cạnh dặn dò bằng giọng đều đều:
– “Không gãy, nhưng bị trật khớp. Nghỉ ngơi, kiêng vận động mạnh ít nhất hai tuần. Mấy vết bầm ngoài da thì không sao.”
Khuôn mặt có vài vết trầy nhưng ánh mắt vẫn tinh anh. Cậu vừa tỉnh dậy đã càm ràm:
– “Tới nhà chị My chưa được bao lâu mà bị đánh còn hơn lúc đi thi đấu…”
My bật cười khúc khích, ngồi xuống ghế bên cạnh, trong bộ hoodie màu xám rộng thùng thình. Nhưng dù có mặc gì đi nữa thì My vẫn là My – dáng ngồi nghiêng khiến phần vải trước ngực hơi căng ra, đủ cho người đối diện tưởng tượng phía sau lớp áo ấy là gì. Dưới ánh đèn trắng bệnh viện, gương mặt My trông mềm mại, đôi mắt to hơi sưng vì khóc càng khiến cô thêm mong manh, quyến rũ lạ thường.
Bình đứng cạnh Trí, tay chống cằm lên thành giường, nũng nịu:
– “Thì đổi lại, em với chị My sẽ thay phiên nhau chăm sóc cho anh. Được hai cô gái xinh đẹp bóp tay, xoa lưng, đút cháo thì có mà sướng hơn lên tuyển.”
Trí cười trừ:
– “Nghe thì sướng đó, nhưng sao thấy run…”
My không nói gì, chỉ nhìn Trí một lúc lâu bằng ánh mắt sâu thẳm. Rồi cô nhẹ nhàng đưa tay lên vén tóc, để lộ phần cổ trắng ngần. Giọng cô chậm rãi, mang theo một nỗi buồn khó tả:
– “Sáng nay… chị sợ lắm. Lúc đó… chị tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc rồi. Chị chưa từng run như vậy. Nhưng khi thấy em bị đánh… chị lại quên cả sợ…”
Cô nghẹn lời, rồi cúi mặt. Bình nhẹ nhàng bước lùi ra sau hôn nhẹ vào tai Trí làm anh nổi cả da gà.
Trí nhìn My, hơi nhích người lên, rồi đưa tay lành lặn nắm nhẹ lấy tay cô. My không rụt lại, mà còn khẽ siết tay anh lại, áp lên má mình.
– “Em biết không… mấy năm nay, chị gồng lên mạnh mẽ. Nhưng thật ra… chị mệt lắm. Chị cũng cần một người để dựa vào, để bảo vệ, để lau nước mắt… giống như cách em đã làm hôm qua.”
Trí im lặng, không biết nói gì, chỉ cảm thấy tim đập loạn nhịp. Bình bịt miệng nín cười nói thầm “Bà My này cũng thảo mai quá”
My khẽ cười, nụ cười buồn như gió sớm:
– “Cho chị ích kỷ một chút, được không? Để chị dựa vào em, để em ôm chị một cái… chữa lành những vết thương mà chị không biết gọi tên…”
My dịch người lại gần, đặt đầu lên vai Trí, nhẹ như một cơn gió, nhưng đủ khiến Trí cứng người. Mùi hương từ tóc cô, làn da mát lạnh, hơi thở phập phồng nơi cổ – tất cả như một liều thuốc kích thích choáng ngợp.
Bình luồn tay xuống đũng quần Trí, bóp lấy dương vật đang cương lên của Trí.
– “Hay chị em em, chữa lành cho anh ở đây nhá.”
Trí chưa kịp phản ứng, My đã nhẹ nhàng kéo tay anh, áp lên ngực mình – qua lớp vải dày nhưng vẫn cảm nhận được độ mềm mại, ấm áp nơi đó. Giọng cô thì thầm như mộng:
– “Ở đây… đau lắm. Em xoa nhẹ thôi, chị hứa sẽ ngoan…”
Trí suýt nữa thì ngất.
Bình khẽ cười:
– “Đúng là bệnh nhân may mắn nhất bệnh viện. Chăm sóc kiểu này chắc khỏi liền.”
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên khi bác sĩ trực bước vào, tay cầm theo hồ sơ và giấy xuất viện.
– “Chúc mừng, cậu có thể xuất viện rồi… ơ…”
Vị bác sĩ đứng sững trong vài giây. Trước mặt ông là hai cô gái vừa mở cửa bước ra – mặt ai nấy đều đỏ ửng như vừa xông hơi trong phòng tắm xông tinh dầu. My thì áo hoodie xộc xệch, vai trễ một bên, tóc rối nhẹ và cổ áo có vết mờ mờ chẳng rõ là nước hay mồ hôi. Bình thì cột lại tóc, môi bóng loáng, khóe miệng còn vương vệt trắng đục mơ hồ.
Trí thì vẫn ngồi trên giường, mặt đờ đẫn như vừa đi xuyên vũ trụ. Cái quần bệnh viện lùng thùng của anh chưa kịp kéo lên hết, áo sơ vin chỉ một bên, lưng còn đọng vài dấu tay nhỏ. Trông chẳng khác gì một chàng trai vừa bị rút cạn linh hồn bởi hai nàng hồ ly hiện đại.
Bác sĩ cúi xuống ký giấy mà miệng lẩm bẩm:
– “Thanh niên thời nay bạo thật… Nhưng mà hai con bé đó… trời ơi, đẹp thiệt. Tướng tá ngon quá chứ… má ơi, tôi mà trẻ lại hai mươi tuổi…”
Ông vừa đi vừa nhìn lại vài lần, còn Trí thì thều thào:
– “Cho em… thêm một ngày ở đây nữa… tay em chưa lành mà…”
… Bạn đang đọc truyện Vết cắt 2 tại nguồn: http://truyensextv69.com/vet-cat-2/
Ba người bắt taxi về nhà. Trên xe, Bình tựa đầu vào vai Trí ngủ gật, còn My thì ngồi phía trước, ánh mắt xa xăm nhìn trời chiều qua lớp kính xe, nhưng khóe môi vẫn khẽ cười. Khi về đến nhà, cả ba cùng ăn bữa cơm đơn giản nhưng ấm cúng, rồi ai về phòng nấy.
My vừa nằm lên giường chưa kịp kéo chăn thì điện thoại reo.
– “Alo?”
Giọng Hoàng vang lên ấm áp:
– “Em nhớ anh không?”
My khựng lại một chút, rồi dịu dàng trả lời:
– “Em nhớ anh lắm… Bình cũng nhớ anh… Anh và Duy ổn không”
Bình đang lau tóc ngoài phòng tắm, nghe vậy thì chạy vào ôm lấy điện thoại, hét lên:
– “Nè Hoàng! Nhớ gì mà bỏ tụi em ở nhà thiếu thốn mấy tuần nay!”
Hoàng bật cười:
– “Nhớ anh thì mắc gì hỏi tới Duy nữa hả? Hừm, hay là… em nhớ luôn cả Duy rồi?”
My ngượng ngùng định đáp thì Hoàng nói tiếp, giọng đầy tinh nghịch:
– “Mà hai người cũng ghê ha… anh đi vắng cái là… ở nhà “ấy” với Trí. Anh thấy hết rồi đó nha.”
My giật bắn mình, mặt đỏ như cà chua luộc:
– “Anh… anh coi camera hả?”
Bình chen ngang, không hề ngại ngùng:
– “Chớ sao! Ai biểu anh bỏ tụi em ở nhà, làm tụi em… thiếu thốn tình cảm trầm trọng. Tại anh hết trơn á!”
Hoàng cười phá lên:
– “Được rồi, về anh đền bù. Đền tới khi em khóc xin tha mới thôi.”
Bình lè lưỡi:
– “Vậy thì anh chuẩn bị đi nha… em đâu có xin tha dễ vậy đâu!”
My bật cười, nhưng ngay sau đó giọng Hoàng trầm xuống, hỏi nhẹ:
– “Ở nhà dạo này có chuyện gì không? Có gì lạ không?”
My và Bình nhìn nhau. Cả hai thoáng chần chừ rồi lắc đầu, My trả lời:
– “Không có gì đâu, mọi thứ vẫn ổn. Anh yên tâm đi. Chỉ cần thi đấu tốt là tụi em mừng rồi.”
Hoàng im lặng một chút, rồi nói nhẹ nhàng:
– “Ừ, lát nữa anh và Duy chính thức thi đấu rồi. Xong là về ngay. Nhưng trước khi về… anh muốn gặp một người.”
My khựng lại. Giọng cô chùng xuống:
– “Gặp ai vậy?”
Hoàng nói khẽ:
– “Mẹ.”
Chỉ một chữ, nhưng lòng My nhói lên. Gương mặt cô dần lặng đi, ánh mắt trôi xa vào quá khứ mịt mờ như sương chiều Đà Lạt. Bình ngồi cạnh, khẽ nắm tay chị, không nói gì.
Hoàng cũng không nói thêm. Cậu chỉ dịu dàng:
– “Giữ sức khỏe. Chăm sóc nhau nhé. Gặp lại sau trận đấu.”
– “Ừ. Chúc anh thi đấu tốt. Bọn em đợi.”
Cuộc gọi kết thúc, cả căn phòng chìm trong yên lặng. Nhưng trong sự yên lặng ấy lại có điều gì đó đang lớn dần lên – một nỗi chờ mong, một niềm hy vọng, và cả những bí mật… chưa thể nói ra. Mẹ của họ sẽ nói gì nếu biết tình cảm của hai chị em họ.
Tiếng gõ cửa vang lên ba nhịp nhẹ.
My đang ngồi bó gối xem điện thoại, còn Bình thì đang dưỡng tóc bằng mặt nạ thiên nhiên gì đó xanh lè, hai chị em cùng ngước lên.
– “Ai vậy?” – My hỏi vọng ra.
– “Là… là em, Trí nè…”
My liếc Bình, cười cười rồi đi ra mở cửa. Cô không mặc hoodie như lúc nãy nữa mà thay bằng chiếc áo thun trắng mỏng, không quá gợi cảm nhưng vẫn khiến phần ngực nhô cao một cách đầy ẩn ý. Cô dựa hờ vào cánh cửa, cười toe:
– “Gì đây ông tướng… muốn nữa hả?”
Trí đỏ bừng mặt như học sinh cấp hai lỡ thấy cảnh hôn trên phim. Cậu gãi đầu gãi tai, miệng lúng búng:
– “Thôi… em nghĩ em cần nghỉ ngơi á. Hôm nay… hôm nay chắc chị My và Bình cũng mệt rồi…”
My phì cười, vén tóc qua một bên tai, rồi nghiêng người nhường lối:
– “Vậy còn gõ cửa làm gì? Vào đi, hay định đứng ngoài hành lang tâm sự?”
Trí đỏ mặt, vội vàng lắc đầu, lí nhí trả lời: “Không có đâu, chị My. Em… em chỉ muốn nói chuyện chút thôi.”
Bình ngồi trên giường, liếc nhìn Trí rồi nhếch môi cười: “Nói chuyện gì mà gấp gáp vậy? Trí nói đi.”
Trí nhìn xuống đất, hít một hơi thật sâu rồi mới dám ngẩng lên nhìn hai cô gái. “Em… nghĩ là hai chị em nên học võ tự vệ. Vì… không phải lúc nào cũng có người bảo vệ, và em nghĩ chị My và Bình sẽ thấy nó cần thiết.”
Bình ngạc nhiên: “Võ tự vệ??”
Trí hơi bối rối nhưng vẫn tiếp tục, cố gắng kiên định: “Em biết mình đang bị thương, nhưng muốn giúp mọi người. Tuyệt đối không phải là dễ dàng gì đâu, sẽ rất khổ cực. Nhưng em nghĩ… Vovinam sẽ phù hợp hơn, đặc biệt là cho các cô gái, vì môn võ này không yêu cầu sức mạnh quá lớn như Muay Thái hay Taekwondo. Nó cần một chút dẻo dai, cái mà cơ địa con gái có sẵn. Nó sẽ giúp chị My và Bình tự vệ tốt hơn.”
Trí liếc mắt qua My và Bình, tay anh hơi run một chút nhưng kiên quyết tiếp tục: “Vậy, hai chị em có sẵn sàng không?”
My nhìn Bình một lúc rồi cười nhẹ, ánh mắt đầy quyết tâm: “Chị không ngại. Tập luyện khó khăn hay khổ sở gì thì chị cũng sẽ làm được. Mình phải có khả năng tự bảo vệ mình.”
Bình cũng gật đầu, ánh mắt của cô đầy kiên quyết: “Em không sao đâu, Trí. Nhờ anh hãy dạy hai chị em nha.”
Trí thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tự hào vì quyết tâm của hai cô gái. “Tốt rồi, vậy thì bắt đầu từ sáng mai.”
Ngày hôm sau, ba người họ có mặt trên sân thượng của tòa nhà. Trí tháo băng ở tay ra mặc dù vẫn còn bị thương và bắt đầu hướng dẫn My và Bình về những đòn thế trong Vovinam. Anh giải thích kỹ lưỡng từng chi tiết về các đòn bẻ, vật, đánh vào điểm yếu của đối thủ, đặc biệt là đòn đu lên kẹp cổ – một đòn tự vệ rất mạnh mẽ.
“Vovinam không chỉ là đấm đá. Nó là sự kết hợp của các đòn đánh nhanh, mạnh và chính xác vào điểm yếu của đối thủ,” Trí giải thích.
My và Bình chăm chú lắng nghe, cố gắng thực hành những động tác một cách chính xác. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán họ, nhưng cả hai đều không hề nản chí. Cả ba người đều luyện tập hết mình suốt buổi sáng.
Lúc này, Trí nhận được một cuộc gọi. Là Duy.
“Trí à, tin vui rồi!” Duy nói, giọng vui vẻ. “Anh đã giành huy chương đồng, bên này mọi người đang vui lắm, còn anh Hoàng thì…”
Duy im lặng một lúc, khiến cả Trí, My và Bình đều tò mò. Trí đưa điện thoại cho hai cô gái, và cả hai lập tức hỏi dồn dập: “Hoàng sao rồi? Có chuyện gì không?”
Duy bật cười làm dịu đi bầu không khí căng thẳng: “Hoàng giành huy chương vàng rồi! Anh ấy đang bị các cô gái vây quanh phỏng vấn đó.”
My và Bình nhìn nhau, nụ cười nở trên môi. Cả ba người đều vui mừng vì thành công của Hoàng, niềm tự hào trào dâng trong lòng. Đây là kết quả của sự kiên trì, quyết tâm và nỗ lực không ngừng nghỉ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vết cắt 2 |
Tác giả | Hiroshi D |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện sex đồng tính luyến ái, Truyện sex gay |
Tình trạng | Update Phần 10 |
Ngày cập nhật | 18/06/2025 05:55 (GMT+7) |