Hơn mười năm trôi qua, Ngọc Tú càng thêm hoa nhường nguyệt thẹn, toàn thân váy trắng như trích tiên, bớt đi một phần thanh xuân tươi trẻ, nhiều hơn một tia phong vận thành thục như một quả mật đào chín mộng chờ người đến hái.
Đã sắp tiến vào Độ Kiếp Kỳ, Ngọc Tú có khí chất của một nữ cường nhân cao cao tại thượng ở thế giới này.
Mà ở phía đối diện, thiếu nữ tuổi đôi mươi tỏa sáng như ánh mặt trời, tóc đen bay múa theo từng động tác, một thân váy công chúa màu hồng khoe ra những đường nét thân thể uyển chuyển yêu kiều, đôi chân dài miên mang, bàn chân trần như ngọc.
Mắt nàng to tròn lấp lánh như ánh sao, mũi quỳnh thanh tú, môi đỏ ngát hương… lại có một cổ khí chất kiêu sa cao quý.
Lạc Nam không thể không cảm thán thời gian như nước chảy, bé gái hắn trông coi ngày nào nay đã trở thành một đại cô nương khuynh quốc khuynh thành.
Vô Hối dưới sự bồi dưỡng của hắn, hai mươi tuổi đã là một Luyện Hư Viên Mãn… tùy thời có thể đột phá Hợp Thể.
Nghĩ đến người so với người đúng là tức chết, thời điểm hắn bằng tuổi Vô Hối… hắn vẫn còn là một tiểu tử vô danh tiểu tốt tại Việt Long Tinh Cầu.
Cũng dễ hiểu mà thôi, những năm qua hoàng thất Kinh Quốc hỗ trợ tìm kiếm, Vô Hối đã thu được hơn mười loại Dị Thuộc Tính, trong đó có hai loại Dị Hoả.
Lạc Nam lại đem Thần Hoả Đạo Kinh của Thần Hoả Đạo Thống truyền cho nàng, giúp Vô Hối đem hai loại Dị Hoả thăng cấp tiệm cận với Vĩnh Hằng Hoả.
Thế cho nên dù chỉ có tu vi Luyện Hư Viên Mãn, Vô Hối vẫn có thể dùng ngọn lửa miễn cưỡng đánh với Ngọc Tú.
Lạc Nam nhìn chỉ biết thèm nhỏ dãi, năm đó hắn phải chật vật muốn chết, phi thăng Tiên Giới mới có cơ hội tiếp xúc với Vĩnh Hằng Thuộc Tính a.
Nhưng Ngọc Tú và Vô Hối càng cường đại, bản thân hắn càng an tâm…
Bởi lẽ hắn đã sống nửa đời người ở kiếp này, ngày rời đi cũng không còn xa nữa… hai nữ dưới sự bồi dưỡng của hắn đã có thể tự bước đi trên con đường của bản thân các nàng.
Hắn sẽ ở nơi đó chờ đợi, chờ một ngày các nàng đến gặp hắn…
Hai nữ đối chiến nhưng tinh thần vẫn luôn chú ý đến Lạc Nam, thấy hắn rơi vào trầm ngâm, các nàng lập tức thu tay lại.
“Công tử, lại không an lòng về chúng ta sao?” Ngọc Tú cắn nhẹ phiến môi bước đến.
“Ca ca, không cho ngươi nghĩ lung tung, Hối Hối rất mạnh.” Vô Hối nũng nịu khoác một bên tay của hắn.
“Là thúc thúc.” Lạc Nam sắc mặt tối sầm, nha đầu này chẳng biết vì sao từ khi lớn lên đã luôn mồm gọi hắn là ca ca, thật là không biết tôn ti trật tự.
“Hứ, thế giới này cường giả vi tôn, Hối Hối mạnh hơn ngươi, gọi ngươi là ca ca đã nể mặt lắm rồi.” Vô Hối chống nạnh, trong lòng lại âm thầm cười trộm.
Người ta muốn gả cho ngươi, đương nhiên phải rút ngắn khoảng cách gọi ngươi là ca ca, chứ gọi thúc thúc thì lại chênh lệch thế hệ, nàng đâu có ngu.
Lạc Nam làm sao không nhìn ra ý đồ của nha đầu này?
Bất quá một kiếp phàm trần quá ngắn, hắn cũng không thể hứa hẹn cái gì…
Con đường của hai nàng còn rất dài, thật nhiều năm sau đến khi gặp lại ở nơi đó… có lẽ hắn sẽ cân nhắc.
“Không, ta rất tự tin và tự hào về hai người.” Lạc Nam nở nụ cười.
Hắn đứng lên ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ vuốt hàm râu dưới cằm, khóe miệng nhếch lên:
“Kinh Long che giấu sâu thật, có lẽ sẽ là bất ngờ lớn cho Vệ Quốc và Thất Đại Thế Lực… Tuy nhiên số lượng cường giả của địch vẫn đông hơn, hai người trợ chiến một phen đi.”
“Vâng.”
Hai nữ nhìn nhau tự tin cười, triệu hoán một tôn Cửu Kiếp Lân Mã bùng nổ khí tức Thất Giai cường hoành.
Hai nữ cưỡi lên lưng nó, biến thành lôi đình chớp động lao vọt đi.
“Hy vọng trận này có thể sớm kết thúc, ta muốn dành khoảng thời gian còn lại cho hai nàng…” Lạc Nam thở dài một tiếng.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 16 tại nguồn: http://truyensextv69.com/con-duong-ba-chu-quyen-16/
Vệ Quốc tập hợp toàn bộ binh mã, tu sĩ, cường giả tinh nhuệ thanh thế ầm ầm, căn bản không thể che giấu được toàn thiên hạ.
Mà Vệ Quốc cũng chẳng hề có ý định che giấu…
Đích thân Vệ Quốc Hoàng Đế – Vệ Chấn dẫn binh trực chỉ lãnh thổ Kinh Quốc.
Trước đây tuy Vệ Quốc và Kinh Quốc thường hay đối đầu, nhưng ngăn cách lãnh thổ giữa hai quốc gia này chính là địa bàn của ba thế lực trung lập lần lượt là Linh Kiếm Các, Hoả Diệm Tông, Bất Chu Sơn.
Vậy nên dù Vệ Quốc và Kinh Quốc bất hòa nhưng cũng rất ít khi nổ ra chiến đấu quy mô lớn, bởi lẽ lo lắng ba thế lực trung lập kia sẽ nhảy vào ngư ông đắc lợi, bỏ đá xuống giếng.
Nhưng hiện tại không chỉ ba… mà có đến bảy đại thế lực hợp sức ủng hộ Vệ Quốc tấn công Kinh Quốc.
Nên khi đại quân Vệ Quốc hành tẩu qua nơi này chẳng những không gặp chút trở ngại, mà còn được sự gia nhập của ba thế lực lớn.
Chưa dừng lại ở đó, tứ đại thế lực còn lại cũng ở bốn phương hướng khác nhau tập hợp, liên thủ cùng đại quân.
Trong lúc nhất thời, nội tình của một trong hai quốc gia mạnh nhất, bảy thế lực mạnh nhất gộp lại thành một, chấn động càn khôn… như một mũi tên có sức công phá cực mạnh bắn thẳng về hướng Kinh Quốc, muốn cường hoành san bằng tất cả.
Thất đại thế lực mỗi thế lực đều do đích thân người đứng đầu có tu vi Độ Kiếp thống lĩnh, dưới trướng là toàn bộ trưởng lão và các đệ tử tinh anh.
Một trận chiến này quyết tâm nhổ bỏ tận gốc Kinh Quốc ra khỏi bản đồ Cầu Tiên Đại Lục, kẻ thuận thì sống, nghịch chỉ có chết…
Năm vị Độ Kiếp Kỳ của Vệ Quốc, bảy vị Độ Kiếp Kỳ của Thất Đại Thế Lực… cùng với vài chục vị cường giả Hợp Thể Kỳ, vài trăm vị Luyện Hư Kỳ, quân đội và đệ tử tất cả đều là Nguyên Anh tới Kim Đan chia ra thành từng đội do hóa Thần cầm đầu, cực kỳ bài bản…
Trận hình như vậy, dù là Kinh Quốc ở thời kỳ toàn thịnh cũng chỉ có con đường chết… huống hồ hiện nay đã suy yếu đến cực điểm rồi.
“Dựa theo kế hoạch, chúng ta cứ đánh thẳng vào biên quan, mục tiêu là Lạc Phàm Thành.” Vệ Chấn cưỡi trên một tôn Thượng Cổ Man Tượng cất tiếng cười oai hùng:
“Cho Kinh Long biết Lạc Phàm Thành của hắn là trò hề của toàn thiên hạ, không chịu nổi dù chỉ một kích.”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 16 tại nguồn: http://truyensextv69.com/con-duong-ba-chu-quyen-16/
Trái ngược với thanh thế to lớn của Vệ Quốc, tại Lạc Phàm Thành lúc này có vẻ khá yên tĩnh.
Đích thân hoàng đế Kinh Long và toàn thể thành viên trong hoàng thất đều có mặt trên tường thành, xung quanh là bá quan văn võ.
Không hề có sự quân thần bất hòa như những gì các thế lực đối nghịch nghe ngóng được, hiện tại cả Kinh Long, ba vị quan nhất phẩm, Thiên Nhạc, tứ đại tộc trưởng và văn võ bá quan đều tập hợp đông đủ… hơn nữa lại đoàn kết phi thường, hướng mắt nhìn về phía xa xa, chờ đợi con mồi lớn nhất.
“Bệ hạ, màn kịch này đã diễn hơn mười năm, lưới cũng đã giăng sẵn từ rất lâu… chỉ chờ bầy cá này lọt lưới.” Đại Nguyên Soái cất tiếng cười hưng phấn và mong chờ.
“Ừm.” Kinh Long hít sâu một hơi, nghiêm túc siết chặt nắm tay:
“Một trận này, có thể lưu danh thiên cổ hay không… trẫm tin các vị đều hiểu tầm quan trọng của nó.”
“Bệ hạ xin cứ an tâm.” Quần thần nhiệt huyết sục sôi:
“Dù có máu chảy đầu rơi, cũng sẽ đánh cho những kẻ có ý đồ ngấp nghé Kinh Quốc ta vạn kiếp bất phục.”
“Hảo!” Kinh Long cười phá lên, lại quan tâm hỏi:
“Dân chúng xung quanh thế nào?”
“Bẩm bệ hạ, đã di dời tất cả về Kinh Đô… hiện tại nghênh địch đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.” Thừa Tướng kính cẩn nói.
ẦM ẦM ẦM… VÈO VÈO VÈO…
Mà lúc này ở hướng xa xa, đối diện ngay đại môn Lạc Phàm Thành… từng mảng đen kịch khổng lồ đang lấy tốc độ như phong lôi vũ động điên cuồng tiếp cận.
Mặt đất lại đại quân cường hoành, bầu trời là cường giả đạp không…
Chỉ riêng khí thế ngưng tụ thành một khối đã đủ thiên địa rung chuyển.
“Đến rồi…” Kinh Long hưng phấn siết chặt nắm tay.
Trưởng công chúa Kinh Kha đứng bên cạnh phụ hoàng của mình, ánh mắt lại như hướng về phía Kinh Đô xa xa kia…
Người nam nhân đó, liệu có đang lẳng lặng theo dõi trận đại chiến này?
Bên phía Vệ Quốc, một vị quan tam phẩm mở ra Bí Thuật – Ưng Nhãn của mình quan sát toàn cảnh.
Rất nhanh, y chắp tay bẩm báo:
“Thưa bệ hạ, đích thân Kinh Long và cao tầng Kinh Quốc đều tập hợp tại Lạc Phàm Thành, có vẻ muốn nghênh chiến.”
“Ồ, chẳng phải nói bọn chúng đang bất hòa, Kinh Long sắp bị ép đến mất ngôi rồi sao?” Vệ Quân Sư vuốt cằm nghi hoặc.
“Hừ, dù gà chó cắn nhau… nhưng khi bị ép vào đường cùng, chúng nó vẫn phải hợp sức chống lại.” Vệ Quốc Đại Tướng ngạo nghễ nói:
“Đáng tiếc vẫn chỉ là lấy trứng chọi đá.”
“Đại Tướng nói không sai, trước thực lực tuyệt đối… mọi âm mưu quỷ kế chỉ là phù vân.” Vệ Quốc Tể Tướng gật đầu tán thành:
“Vệ Quốc ta vốn đã mạnh hơn Kinh Quốc một chút, nay có thêm bảy đại thế lực tương trợ, không có lý do nào để lùi.”
“Nói không sai.” Bảy vị Độ Kiếp đến từ thất đại thế lực cười sảng khoái:
“Trừ phi Tiên Nhân giáng trần cứu giúp, bằng không ngày tàn của Kinh Quốc đã đến.”
“Trước thăm dò bọn chúng.” Vệ Chấn hạ lệnh:
“Cho Kỵ Quân áp thành, khuyên Kinh Quốc nâng cờ trắng quy hàng.”
“Để đích thân bổn tướng lên!” Vệ Đại Tướng Quân tiếp chỉ.
“Tốt, ái khanh lên!” Vệ Chấn hài lòng nói.
Để tránh bị Kinh Quốc bất ngờ tập kích làm hao tổn sĩ khí quân ta, để Vệ Đại Tướng Quân có tu vi Độ Kiếp xuất mã đầu tiên là hợp lý.
Bởi vì thân là một trong những cường giả hàng đầu đại lục, dù có bị đột kích bất ngờ, tin tưởng Vệ Đại Tướng Quân vẫn có thể thong dong đào thoát.
“Kỵ Binh nghe lệnh, theo bổn tướng áp thành, khuyên Kinh Quốc cẩu hoàng đế quy thuận Vệ Quốc.” Vệ Đại Tướng Quân uy nghiêm hạ lệnh, cưỡi trên lưng một tôn Tam Vân Báo lao vọt về phía trước.
“Cẩu hoàng đế quy thuận Vệ Quốc!”
“Cẩu hoàng đế quy thuận Vệ Quốc!”
“Cẩu hoàng đế mau quy thuận!”
Trong lúc nhất thời, một vạn Kỵ Binh được trang bị khôi giáp hạng nặng, một tay cầm thương, một tay cầm thuẫn, cưỡi trên lưng chiến mã được bọc giáp lao vọt đến bên ngoài Lạc Phàm Thành.
ẦM ẦM ẦM…
Đại địa rung chuyển trước bước chân của chúng, tiếng gào rống vang vọng mà lên.
Vệ Đại Tướng Quân bạo phát thực lực của Bát Chuyển Thể Tu Hậu Kỳ, cất tiếng cười gằn như sấm động:
“Kinh Long cháu trai, mau quy thuận bệ hạ anh minh thần vũ của chúng ta, cờ trắng của ngươi đâu?”
“Cờ trắng của trẫm?” Kinh Long cười dài:
“Dưới chân các ngươi!”
“Dưới chân?” Vệ Đại Tướng Quân nhíu chặt chân mày.
“Không xong, mau ngự không bay lên!” Vệ Quốc Sư gào thét.
Đáng tiếc tất cả đã muộn…
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Kinh thiên động địa, vô số Bom Phích Lịch được chôn sẵn dưới lòng đất kích hoạt.
Trong ánh mắt trợn trừng của Vệ Chấn, từng đấm mây hình nấm khổng lồ bùng lên càn quét tất cả…
Chỉ trong nửa hơi thở không đến, hàng vạn Kỵ Binh tan xương nát thịt, bất chấp bọn hắn được trang bị vũ trang cao cấp, bất chấp bọn hắn cố gắng bay lên không trung né tránh.
Mùi bom cay mũi nồng đậm vang lên, chôn vùi một đội Kỵ Binh tinh nhệ với hàng vạn Kim Đan, Nguyên Anh kết thành.
Vệ Đại Tướng Quân ngơ ngác nhìn lấy cảnh tượng từng quân lính hóa thành máu loãng xung quanh mình.
Với một Bát Chuyển Thể Tu như hắn cũng cảm giác được da thịt đau nhói trước làn bom kinh khủng.
Ngay cả tọa kỵ yêu quý của hắn cũng bị thương hấp hối…
“Bỉ ổi!”
Lấy lại tinh thần, Vệ Đại Tướng Quân cất tiếng mắng to:
“Dám đánh lén, các ngươi là súc sinh.”
“Ai nói đánh lén? Lão tử đánh trực diện đây!” Kinh Quốc Đại Nguyên Soái cười ha ha.
Bỗng nhiên đạp nát không gian, thân thể như đạn pháo lao thẳng xuống.
“Chẳng lẽ sợ ngươi?” Vệ Đại Tướng Quân trong mắt lóe lên hung quang.
“Mau lấy đầu hắn cho trẫm xả giận!” Vệ Chấn uy nghiêm hạ lệnh.
Vệ Đại Tướng Quân hiểu ý gật đầu, vừa mới xông trận đã bị diệt mất một đội quân sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí… nhưng chỉ cần đem đầu Đại Nguyên Soái của địch nhân hái xuống, vậy thì sĩ khí sẽ đại tăng.
Mạng của một Đại Nguyên Soái vượt qua mười vạn Kỵ Binh.
“Phản Vệ Thiên Công – Vạn Thuẫn!”
Vệ Đại Tướng Quân gầm lên, chỉ thấy huyết khí cơ thể hắn sục sôi, trên cơ thể hiện ra hình xăm của hàng vạn tấm khiên đen kịch.
Đây là thủ đoạn phòng ngự phản công mạnh nhất Vệ Quốc, Phản Vệ Thiên Công hình thành hàng vạn tấm thuẫn bao trùm da thịt, vừa bảo vệ người thi triển, vừa phản ngược lại thế công của địch nhân.
Kích hoạt Vạn Thuẫn, Vệ Đại Tướng Quân lòng tin tăng mạnh, lao thẳng lên tấn công.
“Một lớp màn chắn rách nát, cút đi cho ta!”
Nhưng trước màn chắn của Vệ Đại Tướng Quân, chỉ thấy Đại Nguyên Soái khinh miệt cười.
Theo sau đó, trên cánh tay lực lưỡng của hắn mọc ra hàng trăm đường gân guốt màu đen.
Mà cơ thể của hắn cũng biến lớn như một ngọn núi nhỏ, hung hăng đấm ra một quyền.
ĐÙNG!
Như thiên thạch và sao băng va chạm, trước sức mạnh của Đại Nguyên Soái… chỉ thấy hình xăm những tấm khiên trên cánh tay Vệ Đại Tướng Quân vỡ vụn.
RĂNG RẮC…
Cánh tay hắn bị đấm nát bấy, thân thể như diều đứt dây điên cuồng rút lui.
“Làm sao có thể?” Vệ Đại Tướng Quân không thể tin nổi.
Cách đây vài chục năm từng giao thủ, rõ ràng thực lực cả hai ngang nhau…
Những năm gần đây được tài nguyên của Vệ Quốc bồi dưỡng, Vệ Đại Tướng Quân đã ngưng tụ thêm được gấp đôi số lượng tấm thuẫn trên da thịt.
Ấy thế mà vẫn bị đối phương áp đảo?
“Haha sảng khoái.” Đại Nguyên Soái ngửa đầu cười dài.
Đây chính là thủ đoạn mà Lạc tiền bối đã thưởng cho hắn sau khi hắn góp công xây dựng Lạc Phàm Thành.
Ngưng tụ đường gân cho Thể Tu, nghe nói đây là thủ đoạn của một chủng tộc hùng mạnh nào đó ở Thập Vạn Đại Sơn.
Tuy Đại Nguyên Soái không biết Thập Vạn Đại Sơn là chỗ nào, nhưng lúc này hắn tràn đầy vũ lực, thừa thắng xông lên… muốn đoạt mạng Vệ Đại Tướng Quân.
Bất quá đúng lúc này, một thân ảnh khổng lồ từ phía địch nhân đạp vỡ không gian lao thẳng mà ra, hai tay thành quyền đánh lén từ phía sau, buộc Đại Nguyên Soái phải tạm thời lùi bước.
Sắc mặt đầy bất mãn, Đại Nguyên Soái nhìn kẻ khổng lồ vừa tham chiến lạnh lùng nói:
“Hừ, Khổng Nhân Tộc Trưởng!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 16 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 200 |
Ngày cập nhật | 05/02/2025 15:39 (GMT+7) |