Truyện sex ở trang web truyensextv69.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv69.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Diễm » Phần 231

Diễm


Update Phần 235

Phần 231

– Còn biết khôn… – Cô nàng tiếp tục nằm xuống, lẩm bẩm.

Sao nghe bình yên đến lạ. Cảm giác bình yên này, mình từng trải qua với chị, và giờ là Uyên. Song càng bình yên thì tâm hồn lại càng đau thắt vì vấn vương không nỡ rời xa. Mình bảo:

– Uyên muốn T làm gì cũng được hết, chỉ cần Uyên nhận lời T thôi!
– T có lấy Uyên rồi thì cũng không hạnh phúc được như chị Diễm đâu! Uyên không dịu dàng nhu mì được như chị ấy! Uyên cũng không phải mẫu người hiền lành cam chịu để T suốt ngày ăn hiếp! Nói chung tụi mình như hai thùng thuốc nổ vậy, đặt gần nhau thế nào cũng nổ banh nhà thôi. – Cô nàng uyển chuyển nói.

Mình chép miệng:

– Đừng nói vậy chứ! Chị Diễm có ưu điểm của chị Diễm, Uyên có ưu điểm của Uyên, đâu ai là hoàn hảo hết. Cùng lắm thì T nhịn nhục, chấp nhận cho Uyên đè đầu cưỡi cổ cả ngày, miễn sướng… à nhầm, miễn hạnh phúc là được!

Uyên liếc sắc hơn dao:

– Nói nhảm gì đó?
– Nói thiệt chứ nhảm gì?

Giây phút bình yên qua đi rồi. Mình đang dần thấy khó chịu khi mà mấy ngón tay Uyên cứ ma sát nhè nhẹ vào lưng mình, nhột nhạt dễ sợ.

Uyên ngồi lên, vẻ mặt nghiêm trang:

– Mới đàng hoàng được chút đã đổ đốn nữa rồi! T thử nằm cạnh Uyên một đêm mà không nghĩ bậy được không?

Nằm còn đỡ, Uyên ngồi dậy liền khiến cho hai chú thỏ con trắng nõn lấp ló ngay trước mặt mình như mời gọi. Hấp dẫn chết mất, nhìn mà chỉ muốn vặt cổ bọn nó.

Mình cười che giấu hưng phấn đang nổi lên:

– T mà nằm yên cả đêm thì Uyên bỏ T được rồi đó, chứ lấy về chắc không sinh con được. Uyên muốn lấy phải thằng pê đê à?
– Pê đê cũng được, ai thèm lấy T mà lo!
– Xì, tại Uyên kích thích T trước mà. Đang yên đang lành…
– Tại đầu óc T đen tối thì có, Uyên làm gì cũng nói được!

Mới vui được chút ít, ngắm nhìn Uyên, nỗi buồn chợt quay về với mình. Cái mặt cà chớn ngông nghênh đầy khiêu khích này, sắp tới mình không còn được thấy nữa rồi. Không nghĩ thì thôi, nhớ đến mình lại buồn, tâm trạng nặng nề không cách nào tháo gỡ. Bây giờ dù có bắt mình trả cái giá đắt cỡ nào để có được Uyên, mình sẽ không ngần ngại đồng ý ngay, chỉ cần có Uyên thôi.

Chẳng biết là lần thứ mấy, mình mân mê gương mặt Uyên, thật nhẹ, thật chậm.

– Gì nữa vậy? – Uyên sững người.
– Tranh thủ lần cuối! Chứ không mai mốt Uyên thành vợ người ta rồi, đụng chạm nó đánh chết! – Mình ráng tếu táo. Khó lắm cả hai mới vui vẻ lại được đôi chút, mình không muốn làm Uyên buồn.

Uyên cắn môi, lặng lẽ nắm lấy tay mình áp chặt vào má cô nàng. Đôi mắt mới trong trẻo đó lại mau chóng bị phủ đầy một màn nước mỏng manh chực tan vỡ.

– Đừng khóc! – Mình ôn tồn – T chỉ không hiểu, Uyên cần gì phải làm vậy để hai đứa đều đau vậy? T thật sự không hiểu?

Uyên mím môi hồi lâu, khó khăn cất tiếng run run:

– Những gì cần nói, Uyên nói hết rồi. T không cần phải hiểu, chỉ cần biết kiếp này lòng Uyên luôn hướng về T, cho dù T chỉ biết có chị Diễm, T không yêu Uyên đi nữa, cũng chẳng sao! Uyên chưa bao giờ hối hận vì gặp gỡ T!

Nội tâm mình chao đảo khi nghe những lời thổ lộ chân tình. Không nhịn được, mình kéo Uyên xuống, hôn tới tấp lên mặt cô nàng, sau đó dừng lại ở đôi môi vẫn luôn mím chặt, hôn thật sâu, cảm nhận cơn run rẩy từ sâu trong tâm hồn.

Trong hơi men bia và cả men tình ái, tay mình bất giác không tự chủ mò mẫm cơ thể Uyên liền bị cô nàng giữ lại, nói thật nhẹ nhàng nhưng đầy cương quyết:

– Đừng! Mình chỉ tới đây thôi. Uyên thuộc về người khác rồi!

Câu nói sao mà đau tới xé lòng, kéo mình thoát khỏi cơn mơ màng, quay về với thực tại tàn nhẫn. Mình hít sâu một hơi để dằn cảm xúc xuống rồi gật đầu:

– Vậy có ôm Uyên ngủ được không? Hay T phải xuống sàn nằm?
– Lẽ ra không được, nhưng Uyên mặc xác! Lần cuối bên nhau, ôm một chút chắc ông trời không nỡ phạt Uyên đâu há? – Uyên thì thầm như tự hỏi.
– Nếu ông trời trừng phạt Uyên thì T chịu giùm cho!
– Vậy thôi, ngủ hén! Nay đi đường xa, Uyên mệt lắm rồi! – Uyên ôm mình, mặt dụi dụi tìm đường chui vào ngực mình rồi vùi chặt vào đó.

Hành động này khiến mình xốn xang, vòng tay ôm Uyên, hôn nhẹ lên tóc:

– Ngủ ngon!

Uyên khẽ gật, ít lâu sau vọng lên tiếng thở đều. Chắc Uyên mệt thật, chỉ mới đó đã ngủ say sưa.

Đêm nay trăng sáng, ánh trăng vàng nhàn nhạt soi lên khung cửa sổ lắp kính mờ ảo.

Mình nằm ôm Uyên, giữ nguyên tư thế, cõi lòng ấm áp lẫn lạnh lẽo vì biết đây thật sự là lần cuối rồi. Không còn hy vọng nào cho mình!

Chợt có mong ước sau đêm này, hai đứa sẽ ngủ mãi không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Mình còn rất nhiều điều cần nói với Uyên, chưa gì cô nàng đã ngủ mất rồi.

Đang thả dòng suy tư trôi lang thang, chợt Uyên nói làm mình giật mình, cứ tưởng cô nàng ngủ rồi:

– Sợ T quên nên Uyên phải nhắc lại nè, Uyên sẽ rất hạnh phúc nếu sáng mai không còn mở mắt ra thấy mặt trời nữa…
– Ngủ đi! Nói bậy bạ hoài! – Mình gắt, tay vuốt ve tóc Uyên.
– Hì hì, tiếp thêm cho T chút can đảm! Uyên bị giật mình thôi! Mà T tắt đèn đi, sáng quá khó ngủ lắm!
– T muốn để đèn!
– Chi vậy?
– Để nhìn Uyên cho kỹ!
– Sến súa quá! Ngủ đi!
– Ừm. Uyên ngủ trước đi, tí T ngủ liền!

Chụt!

Uyên đột ngột trườn lên hôn vào miệng mình một cái thật kêu, sau đó cười tươi, lười nhác trườn xuống trở lại. Từ lúc ấy, cả hai không nói gì nữa.

Uyên ngủ, mình thì thức.

Mình cũng mệt và buồn ngủ lắm, nhưng cứ tiếc nuối chẳng muốn nhắm mắt. Ngày mai ngủ bù, đêm nay thức mà ôm Uyên thôi, cố vậy.

Một giờ sáng, trong phòng thật yên ắng, nghe rõ tiếng kim đồng hồ treo tường nhảy từng nhịp tích tắc như tiếng trái tim hai đứa đồng điệu trong cùng nhịp đập. Lắng nghe Uyên thở đều mà thấy vui lạ thường, bất giác lại vuốt nhè nhẹ mái tóc ngắn, từng sợi tóc mềm mại lọt qua kẽ tay chẳng khác nào hạnh phúc đang chậm chạp rời đi.

Sáng mai, mọi thứ sẽ biến mất. Uyên…

Mình thít chặt Uyên hơn, sợ cô nàng đột nhiên tan biến vào bóng đêm. Thít chặt đến mức làm Uyên khẽ cựa mình, mình vội buông lỏng một chút, sợ đánh thức cô nàng. Uyên mè nheo gì đó rất nhỏ không thể nghe được, tiếp tục vùi đầu vào ngực mình say giấc.

Cứ tưởng sau chị, sẽ không còn ai có thể làm mình khóc.

Mình sai rồi. Mình đang khóc, khóc trong yên lặng, chỉ có nước mắt chảy dọc sang hai bên khóe. Khóc vì cô gái dường như chẳng hay biết gì, vẫn đang bình yên ngủ vùi trong lòng mình.

Hình như càng ngày mình càng yếu đuối, cứ thế này còn trông mong che chở được cho ai. Nhưng nghĩ lại, mình chẳng còn ai để mà chở che nữa rồi. Có thể thật nhiều năm sau này, khi già rồi, có con rồi, mình sẽ kể cho chúng nghe, rằng nhờ cha chúng thất tình, không chỉ một lần mà những hai lần, nên mới gặp mẹ chúng, và chúng ra đời. Lũ trẻ con nghe chắc sẽ thấy vui, như đang nghe một câu chuyện cười dí dỏm, khó bề cảm thấu được những gì mà cha chúng nó đang trải qua lúc này.

Nghĩ vớ vẩn, mình bật cười vu vơ, chợt nhớ có người đang say ngủ vội nín bặt, len lén chùi nước mắt rồi lại ôm lấy cơ thể ấm áp mềm mại. Thôi thì cứ tự an ủi rằng Uyên lấy chồng, nhưng đó là chuyện của ngày mai, còn đêm nay, Uyên là của riêng mình, riêng mình thôi, không ai có thể chạm vào hay cướp lấy.

Thường khi thao thức không ngủ được, người ta sẽ thấy đêm thật dài. Mình thì ngược lại. Mình đếm từng giây đồng hồ, nhưng sao vẫn thấy thời gian qua nhanh quá, chỉ mới đó thôi đã 3h sáng rồi. Vài tiếng nữa thôi, Uyên sẽ thức dậy, mỉm cười, chào tạm biệt mình, và… đi khỏi nơi này.

Nằm một kiểu mãi mỏi tay, tới lúc tay tê cứng mất hết cảm giác, mình buộc phải nhẹ nhàng buông Uyên ra, leo xuống giường uống vài ngụm nước, nhai chút khô chống đói vì cả tối qua chả ăn được mấy. Xong xuôi tạm ổn, mình không lên giường mà ngồi bệt dưới sàn ngắm Uyên.

Cô nàng nhắm chặt mắt, gương mặt thanh thản đến lạ, khóe môi hơi cong lên như đang mỉm cười. Trông Uyên lúc này thật hạnh phúc, khác hẳn với những cảm xúc rối rắm lúc thức. Có lẽ chỉ khi chìm sâu vào giấc ngủ, Uyên mới tìm được chút an bình.

Mình thì không cần, chỉ ngắm Uyên thôi cũng thấy rất nhẹ nhàng rồi.

Ngắm đã đời, tới khi hai mắt díp lại không thể mở nổi nữa, mình mới leo lên giường, lặng lẽ ôm Uyên và ngủ. Suy nghĩ cuối cùng, chỉ mong sáng mai thức dậy, mở mắt ra, thứ mình thấy không phải là khoảng trống mênh mông bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện Diễm tại nguồn: http://truyensextv69.com/diem/

Khi mình tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là ngó qua bên cạnh tìm kiếm, để rồi nhận ra chẳng có ai nằm ở đó cả. Trên giường chỉ có mỗi mình mình.

Uyên có thói quen đi không từ biệt, cô nàng ghét mấy cái giây phút bịn rịn ỉ ôi. Dẫu biết trước như vậy, mình vẫn không ngăn được sự hụt hẫng trống trải.

Bụng đói cồn cào, thân thể rã rời, tinh thần thì uể oải, mình chẳng muốn ngồi dậy mà chỉ muốn nằm mãi thôi. Nhưng nhớ tụi bạn trong viện cần phải chăm sóc, nằm thêm một hồi, mình quyết tâm lắm mới có thể đứng dậy, vào nhà tắm vệ sinh tắm rửa.

Mọi thứ đêm qua cứ như một giấc mơ dài, giờ là lúc mình phải tỉnh lại, tiếp nhận cuộc sống buồn tẻ. Mình chán tới nỗi cảm tưởng như bản thân sắp rơi vào tình trạng trầm cảm, chẳng muốn nói chuyện hay giao tiếp với ai. Bây giờ mình chỉ ước được trở về nhà, nằm ườn trong phòng, đóng kín cửa cả ngày, mặc cho trái đất cứ quay, cuộc sống cứ vận động, ai làm gì thì làm. Mặc kệ hết cái thế giới chết tiệt này!

Tắm xong, mang theo tâm trạng chán chường bước ra, và hình ảnh đập ngay vào mắt mình là gương mặt tươi tắn của Uyên. Cô nàng ngồi sát mép giường, thấy mình thì cười rạng rỡ:

– Ngủ dữ há! Giờ mới dậy?

Mình giật thót, cảm xúc vui mừng không thể lấn át được lý trí, vội luống cuống thò tay xuống cố che thằng em đang chỉ “12 giờ”. Vì tưởng chỉ còn lại một mình nên mình chỉ mặc độc mỗi cái quần ngủ thôi trời ạ, nói gì thì cũng ngượng chín mặt. Mình ấp úng:

– Ủa, Uyên… còn ở đây hả?

Lẽ ra thấy mình như vậy, mấy cô khác sẽ tế nhị quay mặt đi, làm như không hay không biết gì. Uyên ngược lại, cô nàng đảo mắt xuống chỗ tay mình che đậy, cười tủm tỉm:

– Che che giấu giấu gì vậy? Có gì quý giá ở đó à?

Mình cười mấy tiếng chữa thẹn:

– Quay ra ngoài đi! Đừng nhìn nữa được không, chị hai?
– Xì, hồi sáng tỉnh dậy Uyên thấy hết rồi, có gì mà giấu? – Cô nàng bĩu môi – Hư thân mất nết, ngủ mà cứ bị “thứ quái quỷ” đó cạ vào người. Thiếu thốn lâu quá rồi hả?

Chết mịa, có chuyện này thật hở trời?

Mình bán tín bán nghi ngó Uyên thom lom, thầm dò xét coi liệu cô nàng đang nói thật hay giỡn. Uyên moi trong cái bọc lớn để dưới chân ra mấy cái quần lót, thảy cho mình, cả bộ đồ gồm quần jean và áo thun, tất cả đều còn tem giá.

– Vô mặc giùm tui cái! Lẹ, gớm quá!

Mình để ý thấy Uyên cũng đang mặc chiếc váy khác, chắc hẳn sáng giờ cô nàng đi vào mấy trung tâm thương mại để sắm sửa đồ đạc, nhân tiện mình được ké. Cái áo thun màu đen, quần jean đen, và cả quần lót cũng màu đen. Mình nói:

– Gì chơi toàn đen thùi vậy?
– Đen cho ngầu! Thay đồ lẹ còn đi ăn sáng nữa, à quên, ăn trưa chứ sáng gì giờ này! Lẹ lên, lỏng nhỏng gớm quá! – Uyên gắt.

Qua cơn xấu hổ, mặt mình trơ ra, lỡ sáng nay Uyên thấy rồi thì còn gì ngại nữa. Ghét, mình không thèm vào toilet mà cứ đứng đó, làm bộ cười dê:

– Biết T thiếu thốn lâu ngày mà tối qua không cho. Ác quá mà!

Uyên khom người chụp lấy lon bia, giơ lên dọa:

– T còn không mau đi, Uyên tạt lon bia lên người bây giờ. Tin không hả?
– Biết rồi, đi nè!

Thiệt tình, con nhỏ hiền thục ngoan ngoãn tối qua biến đâu mất rồi không biết. Bà La Sát quay trở lại rồi.

Mình càu nhàu, thế nhưng vừa chui vô phòng tắm thì bộ mặt liền chuyển sang hí hửng, vui vẻ thay đồ. Vừa thay vừa ngẫm nghĩ lý do tại sao tới giờ Uyên vẫn chưa đi, hay là Uyên đã đổi ý? Chẳng những không đi mà còn sắm sửa đồ đạc cho mình nữa, không lẽ ông trời thấy mình khổ quá nên thương tình biến đổi Uyên, xui khiến Uyên trở về cùng mình sao?

Bạn đang đọc truyện Diễm tại nguồn: http://truyensextv69.com/diem/

Trong bụng mừng thầm nhưng thay đồ xong mình không dám hỏi thẳng Uyên chuyện đó. Mình sợ sẽ nhận được câu trả lời không như mong đợi, sợ phải đối mặt với thực tại phũ phàng. Thôi thì còn vui được phút nào cứ vui đi, chuyện gì tới sẽ tới, tốt nhất cứ giữ im lặng.

Thấy mình bước ra, Uyên đứng dậy khoanh tay ngắm nghía, gật gù:

– Nhìn được hơn rồi đó. Gu thời trang của T tệ quá, ăn mặc gì đâu không!

Nào giờ chưa có ai chê mình mặc xấu, chỉ có Uyên thôi. Mà đúng là khoác bộ đồ Uyên mua vào tự nhiên thấy khác hẳn, nhìn mình bảnh hơn trước không ít, đúng là người đẹp vì lụa.

Nhưng nói sao thì mặc đồ Uyên mua, rồi lại bị cô nàng nhìn ngó khiến mình mất tự nhiên. Mình đánh trống lảng:

– Đi chưa?
– Ừm. T muốn ăn gì?
– Gì cũng được, tùy Uyên! Tối qua T chọn quán rồi, bữa nay giao cho Uyên toàn quyền! – Mình dễ dãi phẩy tay.

Uyên cười:

– Không hối hận nhé! Uyên đang thèm món kia, mà không biết T ăn được không?
– Thoải mái đi, làm như tui lúa lắm vậy!
– Ha ha, cái đó tự T nói à!

Uyên cầm túi xách lên, đủng đỉnh bước ra ngoài. Mình hơi quê độ đi theo, ở cạnh Uyên nhiều khi mình cũng tự thấy bản thân lúa thật. Bọn mình cứ như thuộc về hai thế giới khác nhau, giai cấp miễn cưỡng mới được xếp vào trung lưu như mình không thể sánh với gia cảnh của Uyên. Nội việc quen biết và được Uyên dành tình cảm cho đã là một giấc mơ mà mình chưa bao giờ dám nghĩ tới trước kia. Một nàng công chúa lá ngọc cành vàng, đã vậy còn xinh đẹp đi đem lòng yêu thương thằng ăn mày, chuyện này thường chỉ có trong phim ảnh thôi. Dù mình chẳng nghèo tới nỗi là ăn mày.

Mình đã từng lấy hết can đảm để từ chối giấc mơ đó, không cho thằng ăn mày có cơ hội trở thành hoàng tử, và hôm nay, khi mình mở lòng ra sẵn sàng đón nhận thì nó lại sắp xa rời mình. Nhiều lúc ngẫm thấy cuộc đời chẳng khác gì một trò đùa dai của thượng đế, vui thì cho, buồn thì lấy lại, mặc cho những kẻ trong cuộc than thân trách phận.

– Nghĩ gì mà nghệt mặt ra vậy? – Uyên đứng sẵn trong thang máy chờ mình, thấy mình cứ ngẩn ra bèn hỏi.

Mình giật mình, nhét vội chìa khóa phòng vào túi quần, lúng túng đi vào trong thang máy:

– Đâu có gì.

Bọn mình ở tầng cao, từ thang máy xuống dưới cũng khá lâu. Trong lúc di chuyển, Uyên kéo mình quay qua trước mặt cô nàng rồi giúp mình chỉnh sửa cổ áo ngay ngắn lại, đồng thời xắn tay áo giúp mình, kèm theo cái tặc lưỡi ra vẻ chán ngán:

– Thiệt tình, mặc đồ cũng không xong!

Từ cơ thể Uyên tỏa ra mùi hương ngọt ngào thật hấp dẫn. Mình lặng thinh để Uyên chăm sóc, sự quan tâm tới từng chi tiết nhỏ nhặt từ Uyên làm mình rất cảm động, vừa vui vừa buồn, cảm xúc mâu thuẫn cứ lẫn lộn vào nhau.

Xắn tay áo cho mình xong, Uyên nhìn qua một lượt, cười vui vẻ:

– Đẹp trai rồi đó!

Có một điều gì đó liên tục thôi thúc mình. Không kịp nghĩ, mình ôm chặt Uyên, mũi chạm vào tóc cô nàng, ngửi lấy mùi thơm ngây ngất.

Hành động bất ngờ của mình làm Uyên giật thót, cô nàng theo phản xạ toan xô mình ra, nhưng rồi vẫn để yên cho mình ôm, chỉ thắc mắc:

– Gì vậy?
– Tự nhiên muốn ôm Uyên thôi! – Mình đáp, mắt vẫn nhắm tịt, ráng ghi nhớ thật kỹ cảm giác này, hương vị này.

Cho mình ôm vài giây, Uyên mới nhẹ nhàng tách ra, đảo mắt nhìn camera lắp phía trên:

– Có camera đó.
– Kệ chứ, ôm thôi có làm gì bậy bạ đâu! – Nghĩ tới tay bảo vệ xem camera thấy cảnh này chắc gato với mình tới chết mất mà mình phì cười.

Xuống tới tầng trệt, gửi chìa khóa xong xuôi, bọn mình lên ô tô của Uyên chạy đi. Trời nắng, đi xe máy không tiện. Tất nhiên là Uyên lái, mình chỉ ngồi cạnh thôi.

Cô nàng bật bản đồ lên, chọn địa điểm rồi theo chỉ dẫn mà di chuyển. May giờ này chưa phải cao điểm nên không kẹt xe mấy, vậy nên xe chạy khá nhanh.

Uyên đeo kính mát vào, ung dung lái xe, nhìn sang chảnh kinh khủng, càng dậy lên nuối tiếc khôn nguôi trong mình. Mình không thương Uyên vì Uyên giàu có, chỉ là đã có tình cảm sâu đậm rồi, càng ngày càng nhận ra thật nhiều ưu điểm nổi bật của Uyên, càng thêm tô điểm cho tình cảm đó, vừa yêu, vừa thích, và chút gì đó có cả ngưỡng mộ.

– Qua nay để ý T hay nhìn lén Uyên lắm, lạ ha? – Cô nàng nói trong khi vẫn chăm chú nhìn đường.

Bị phát hiện rồi. Mình không vì vậy mà ngại, cười nói:

– Nhìn để ráng nhớ thật kỹ mặt Uyên chứ sao!
– Sợ quên hả?
– Quên thì không đâu, chỉ muốn nhớ rõ hơn thôi!

Một khoảng lặng ngắn ngủi thoáng qua, Uyên điềm nhiên:

– Tưởng T dễ quên vậy chứ! Uyên thì dù T có cháy thành tro, Uyên cũng nhận ra!

Mình phì cười:

– Thật không? Nói quá!
– Thật sao không. Không tin T chết cháy thử đi, coi Uyên nhìn ra không! Hì hì!
– Chết cháy thì chết luôn rồi, làm sao sống lại được mà kêu thử? Chỉ giỏi xúi dại!

Nghe mình làu bàu, Uyên cười lớn:

– Sợ chết quá vậy? Uyên nói rồi, T chết sẽ có Uyên bồi táng cùng. Đừng lo cô đơn!

Bất tri bất giác, chủ đề tiêu cực và có chút đáng sợ đêm qua đã quay trở lại. Dạo gần đây mình thường có những suy nghĩ tiêu cực, thế mà Uyên thậm chí còn nghĩ vẩn vơ nhiều hơn mình. Thời điểm này, trong mình chợt dâng lên linh cảm không hay, bỗng nghĩ chẳng may một sáng thức dậy, lỡ như nhận được tin Uyên mất, mình sẽ phản ứng ra sao?

Chỉ mới thoáng nghĩ vậy thôi, mình đã rùng mình mấy lượt, gai ốc nổi đầy khắp người, thấy rất sợ hãi, chỉ còn biết lắc mạnh đầu xua đi ý nghĩ quái đản này. Mình nói:

– Sao Uyên cứ nhắc tới chết chóc hoài vậy? Không nên đâu!
– Sao vậy? – Cô nàng vẫn cười – Nay bày đặt tin mấy chuyện mê tín dị đoan, điềm gỡ nữa hả?
– Không. Nhưng tốt nhất đừng nói mấy chuyện không hay, có vui gì đâu!
– Vậy chắc Uyên khác người rồi, thấy vui mà! Nè, lỡ như Uyên đột ngột chết đi, T sẽ sao hén? Có khóc không?
– Nói điên gì nữa vậy? – Mình hầm hừ.
– Thì T cứ trả lời đi!
– Không.
– Trời, vô tình quá vậy?
– Ờ. Bởi vậy đừng có nghĩ chết chóc vớ vẩn nữa!
– Ha ha, nói chứ Uyên tin T sẽ khóc nhiều lắm! Nhiều lúc xem phim cứ thấy mấy người sắp ra đi khuyên người ở lại hãy sống thật tốt, đừng buồn vì họ này kia, thấy xàm ghê! Uyên thì khác. Uyên muốn T sẽ nhớ tới Uyên mỗi ngày, mỗi lần nhớ đều khóc hết nước mắt! Tất nhiên Uyên không hy vọng T chết theo Uyên làm gì, vậy tội cho gia đình T và những người quan tâm T lắm, chỉ cần T luôn nhớ tới Uyên là được rồi! Sao hả, nhìn gì? Thấy Uyên ích kỷ không? Ừm, nhìn vậy chứ Uyên ích kỷ lắm, gì mà Uyên yêu thích thì không bao giờ muốn san sẻ với ai hết!

Trong lúc Uyên cứ nói bằng cái giọng đều đều tưng tửng, mình quay qua nhìn Uyên không chớp mắt, ráng phân tích thử xem cô nàng đang nói thật hay đùa. Không thể phủ nhận những gì Uyên đang nói làm mình thấy khó chịu, và cả… nỗi sợ mơ hồ khi nãy bất chợt hiện lên lần nữa, lẩn quẩn trong đầu không cách nào gạt đi.

Liếc qua phát giác mình đang trố mắt thom lom, Uyên nghênh mặt, hơi nâng kính mát lên, nheo nheo mắt đầy châm chọc rồi bất chợt cười giòn giã:

– Nhìn cái mặt nghiêm túc kìa! Ha ha, giỡn thôi ông tướng, đừng tưởng là thật! Đẹp như Uyên mà chết trẻ thì phí lắm, ông trời phạt chết! Uyên sẽ sống tới trăm tuổi để còn đi tảo mộ T nữa chứ.

Mình âm thầm thở phào. Uyên còn điên hơn cả mình nên nhiều lúc quay mình như chong chóng.

Tới nơi, nhìn nhà hàng sang trọng to tổ bố, mình tò mò hỏi:

– Ăn gì ở đây? Hải sản à?
– Vô rồi biết. Uyên cũng mới xem giới thiệu trên mạng thôi chứ chưa ăn ở đây lần nào, hy vọng ngon!

Cô nàng rất tự nhiên nắm tay mình đi vào trong, lúc này nhìn vào chắc ai cũng tưởng cả hai đúng là một cặp thật sự.

Còn khá sớm so với bữa trưa nên nhà hàng vẫn còn vắng, lưa thưa vài bàn khách. Lúc lướt ngang qua, nhìn thấy mấy món ăn bày trên bàn, mình lẩm bẩm:

– Sushi hả?
– Ừm. Lâu rồi Uyên chưa ăn, T ăn được không?
– Cũng được, chỉ không thích lắm thôi!

Mình ít ăn sushi hay sashimi vì không quen ăn đồ sống, cứ thấy ngại miệng sao đó. Bởi vậy khi nhận ra đây là nhà hàng chuyên sushi, mình hơi cụt hứng. Nhưng không sao, Uyên thích là được, cùng lắm lát nữa mình ăn thêm đĩa cơm bụi.

Theo ý Uyên, bọn mình lên tầng trên, chọn bàn sát lan can có thể nhìn được xuống đường bên dưới. Bên ngoài có lớp kính dày, lại ngược hướng mặt trời nên không sợ nắng và bụi bặm, điều hòa thì bật tẹt ga, lạnh run luôn.

Hỏi ý nhân viên xong, Uyên kéo màn che lại phân nửa, không gian tối hẳn, dưới ánh đèn vàng lung linh bỗng trở nên kín đáo, riêng tư và lãng mạn cực kỳ. Cũng may giờ này quán vắng, trên đây chỉ có hai đứa mình nên không sợ phiền đến người khác.

Uyên cầm thực đơn lên xem, không quên nhắc:

– T cũng chọn món đi!

Lướt mắt qua thực đơn toàn mấy món sống, mình dễ chịu nói:

– Uyên gọi đi, T ăn gì cũng được!
– Ừm.

Uyên gọi một hơi cả chục món. Chờ nhân viên đi khuất, cô nàng tháo kính mát xuống, mỉm cười:

– Không ăn được gì hả?
– Được. Uyên ăn gì T ăn nấy!
– Tốt dễ sợ!

Mình cười cười, tranh thủ gọi điện cho tụi thằng Hải hỏi tụi nó đói chưa, muốn ăn gì còn mua. Hai thằng than quá trời, sau nghe mình nói đang đi ăn với Uyên thì nói không sao, kêu mình cứ ăn thoải mái, về mua sau cũng được, tụi nó chưa đói lắm. Công nhận có mấy đứa bạn tốt thật!

– Uyên có vô thăm tụi tao không mày? – Hải khìn hỏi.
– Không. Vô chi? – Mình chưng hửng.

Hưng mập cợt nhả nói chen vào:

– Hè hè, nghe nói đang bệnh mà được thấy gái đẹp mau lành hơn đó mày! Có phúc hưởng một mình không phải là anh em tốt đâu!

Nó nói hơi lớn nên dù mình không cho ra loa, Uyên vẫn loáng thoáng nghe được. Cô nàng cười:

– Lát Uyên đi với T vô thăm bạn T!

Mình ngần ngừ, nhận ra Uyên không giỡn, bèn nói vào máy:

– Được rồi, lát tao dẫn vô!
– Ok, ok! Thôi mày ăn đi, ngon miệng!

Tụi nó hí hí há há xong mới chịu tắt máy.

Thành thực mà nói, Uyên có một cái khuyết điểm lớn là rất chảnh. Mà cũng không hẳn vậy, tóm lại là cô nàng cực kỳ bài xích người lạ, không thích giao tiếp với những ai không vừa mắt hoặc chẳng quen thân, bởi vậy hay bị hiểu lầm là làm cao. Mình vẫn chưa quên hồi cô nàng mới lên ở nhà mình đã cho Thanh sida lúc đó đang tự tin hào hứng bừng bừng một vố đau điếng, tới mức sau này mỗi lần nghe nhắc đến tên Uyên là nó ngán, chạy dài. Thế nên mình mới từ chối khi nghe tụi Hải khìn nói vậy, chứ không phải mình ích kỷ nhỏ nhen gì.

Bữa nay Uyên lạ thật, khác hẳn mọi ngày.

Đón cái nhìn thắc mắc từ mình, cô nàng tủm tỉm:

– Lạ lắm à?
– Ờ. Tự nhiên tốt bụng đột xuất vậy?
– Dù sao mấy người đó cũng vì T mới phải nằm viện mà, Uyên đi với T vô thăm chút có gì lớn lao đâu!

Không lớn mới lạ!

Nói thầm vậy thôi, ngoài mặt mình vui vẻ:

– Uyên lớn thật rồi, không còn trẻ trâu như hồi xưa nữa!
– Hứ, cứ nghĩ xấu!

Tán dóc mấy câu, nhân viên đã dọn thức ăn lên. Một bàn ê hề các món, nhìn mà hoa mắt. Toàn bộ đều là sushi và sashimi, nhưng sushi ít hơn, chủ yếu là sashimi với các loại hải sản như cá ngừ, cá hồi, mực, cua, tôm… hầm bà lằng.

Mình tặc lưỡi:

– Kêu chi nhiều vậy, ăn sao hết?
– Sao không? Uyên đói lắm, giờ ăn con voi cũng hết chứ ở đó!

Uyên chu môi, động tác trẻ con đáng yêu kiểu này cô nàng rất ít khi làm, nó thuộc về chị Diễm. Thế nên lúc này mình mới sửng sốt vì độ đáng yêu của hành động đó.

Uyên nhận ra liền thu môi về, có vẻ hơi bẽn lẽn (đúng là lạ thật), vừa làm nước chấm cho mình vừa nói:

– Nhìn vậy chứ không nhiều đâu, biết đâu lát T còn giành ăn của Uyên!

Mình cười trừ, nghĩ bụng mấy món này lạnh bụng chết, mình không ăn bao nhiêu đâu.

Hóa ra mình lầm. Tưởng không ngon mà ngon không tưởng, chắc do nguyên liệu ở đây cực kỳ tươi sống và hảo hạng nên rất ngon ngọt, không hề tanh chút nào. Ban đầu mình còn hơi ớn miệng, lát sau quen rồi thì ăn hết món này tới món khác, chẳng cần chờ Uyên mời gọi gì nữa. Tính ra mấy chỗ hồi trước mình ăn cũng là quán lớn, nhưng có lẽ không bằng nhà hàng này hoặc chưa đủ tiêu chuẩn.

– T có đang thích gì đó không? – Uyên chợt hỏi.
– Hả? Uyên tặng T à? – Mình hỏi lại.
– Ừm.
– Nhân dịp gì mới được?
– Thích thì tặng thôi. Cần gì dịp? Sao, thích gì nè?
– Ờ, để coi… – Mình gãi cằm – Đồng hồ, giày, điện thoại mới để tự sướng cho đẹp…

Mình kể ra một lô một lốc, chủ yếu chọc Uyên thôi, chứ mình chả cần gì cả, và cũng không muốn nhận thêm gì từ Uyên nữa.

Nào ngờ, nghe xong Uyên nói:

– Toàn thích đồ rẻ tiền vậy? Không còn gì khác đắt hơn hả?
– Là sao? T không nghĩ ra gì đắt hơn nữa. Thì thường thường mọi người ai cũng đều thích mấy món đó thôi mà?
– Xe hơi thì sao? – Uyên nháy mắt, nói một câu làm mình ngẩn người.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv69.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email truyensextv@gmail.com nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Diễm
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen
Tình trạng Update Phần 235
Ngày cập nhật 17/03/2025 06:39 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Chiếc vòng thần kỳ
Trải qua một tuần, Tùng chăm chỉ làm hai việc: Luyện tập Thanh Diệp tâm pháp mà chiếc vòng đã truyền cho nó, và đè Mộng Thi ra chơi! Trải qua một tuần, công lực của nó tăng tiến cũng không ít, dù không tăng tối đa, vì nó còn đụ Mộng Thi nữa mà. Sáng nay, Tùng đến Hưng Đạo vương phủ. Vừa...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bú lồn Truyện cổ trang Truyện liếm lồn Truyện xuyên không
Sắc màu cuộc sống
Vô Ảnh xuất hiện nơi đầu cột điện cao thế nhìn căn nhà ven sông không biết bao lâu trong đêm trường giá rét. Đến khi hai bóng người phụ nữ bước lên xe trong màn đêm rời đi thì Vô Ảnh đã xuất hiện trong sân sau của căn nhà không một tiếng động như một cơn gió. Chớp mắt cô lại biến mất...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Bố chồng nàng dâu Đụ cave Đụ lỗ đít Sextoy Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex phá trinh Truyện xã hội
Dục vọng tìm về
Khoái cảm lần đầu?! Với tay rót ly trà mới pha, hớp một hớp cho đỡ buồn mồm, ông Khánh ngán ngẩm nghĩ lại ngày hôm qua, dù gì sự việc cũng chỉ là tai nạn, sáng nay cũng không thấy thằng Trung nói gì. Khánh tự hỏi liệu có cần nói chuyện với Nga không, vấn đề tương đối nhạy cảm nên ông...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Bố chồng nàng dâu Truyện 18+ Truyện NTR Truyện sex cuckold Truyện sex mạnh
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba