Truyện sex ở trang web truyensextv69.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv69.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex ngắn » Kể Chuyện Cuckold » Phần 3

Kể Chuyện Cuckold


Update Phần 6

Phần 3: Lần đầu không đi cùng vợ

Chiếc xe lướt nhẹ trên những con phố rực rỡ ánh đèn của Sài Gòn, âm thanh động cơ êm ái hòa vào nhịp sống sôi động về đêm. D ngồi trên ghế lái, ánh mắt tập trung vào con đường phía trước, nhưng trong đầu anh, tâm trí không ngừng xoay vòng với những suy nghĩ mới lạ.

Lần này, anh sẽ không đi cùng.

Lần này, anh sẽ không tận mắt chứng kiến.

Lần này, anh sẽ chỉ biết, mà không biết.

Đây không phải một quyết định bồng bột. Anh đã suy nghĩ về điều này nhiều ngày qua.

Từ lúc bắt đầu cuộc chơi này, D luôn muốn nắm rõ mọi thứ, kiểm soát từng khoảnh khắc, nhìn thấy tận mắt từng hành động của vợ. Điều đó khiến anh thích thú, khiến anh thỏa mãn. Nhưng càng về sau, một ý nghĩ khác bắt đầu len lỏi trong anh.

Điều gì sẽ xảy ra nếu anh không có mặt ở đó? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh chỉ có thể tưởng tượng, chỉ có thể chờ đợi, chỉ có thể tự tạo ra hình ảnh trong đầu mà không được chứng thực? Sự mông lung ấy có thể còn kích thích hơn cả thực tế không? D muốn thử.

Và tối nay, anh sẽ thử.

Ngồi bên ghế phụ, Nhật Hạ không nói gì. Cô không giận dỗi. Cô không phản đối. Nhưng D biết cô không thích điều này. Không cần phải hỏi, không cần phải đoán. Cô thể hiện điều đó quá rõ. Từ cách cô siết nhẹ tay vào mép váy lụa.

Từ cách cô khẽ nhíu mày mỗi khi ánh đèn đường chiếu lướt qua gương mặt cô, làm lộ ra biểu cảm không mấy hài lòng.

Từ cách cô im lặng nhiều hơn bình thường, không hỏi anh về cảm xúc của anh như mọi lần.

Nhật Hạ thích khi anh có mặt. Thích khi biết anh đang dõi theo từng hành động của cô. Thích khi cảm nhận ánh mắt chiếm hữu của anh ngay cả khi cô đang trong vòng tay của người khác.

Việc anh không đi cùng khiến cô cảm thấy thiếu một thứ gì đó quan trọng. Nhưng nếu đây là điều anh muốn, cô sẽ chiều anh.

Nhật Hạ nhẹ nhàng thở ra, quay sang nhìn chồng, giọng cô mềm mại nhưng có chút trách móc. “Anh chắc chứ?”

D vẫn không rời mắt khỏi con đường, nhưng anh có thể cảm nhận được ánh mắt cô đang dán chặt vào mình.

“Ừ.”

Nhật Hạ không trả lời ngay.

Cô chỉ nhìn anh thêm vài giây nữa, như thể đang cố tìm kiếm một dấu hiệu do dự trên gương mặt anh. Nhưng D chưa bao giờ do dự.

Cuối cùng, cô quay đi, tựa đầu vào cửa kính, mắt hướng ra dòng người tấp nập bên ngoài. Nhưng cô vẫn không thích điều này.

Người Nhật Hạ gặp tối nay là Minh, một người đàn ông trầm tĩnh, lịch thiệp nhưng không kém phần mạnh mẽ.

D đích thân chọn anh ta, giống như cách anh đã chọn những người trước đó. Minh không phải kiểu người vồn vã, không phải kiểu người nói quá nhiều. Anh ta tôn trọng ranh giới, hiểu rõ vai trò của mình, và quan trọng nhất, biết rằng Nhật Hạ không thuộc về anh ta.

Tối nay, họ sẽ ăn tối cùng nhau trước khi về khách sạn. D biết Nhật Hạ không thực sự quan tâm đến bữa tối. Cô không phải kiểu người thích những màn hẹn hò giả tạo. Cô không cần những lời tán tỉnh vô nghĩa, cũng không hứng thú với những cử chỉ lãng mạn rập khuôn.

Nhưng cô vẫn đồng ý, vì đó là một phần của cuộc chơi. Và D muốn điều đó xảy ra. Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước một nhà hàng cao cấp giữa trung tâm thành phố.

Ánh đèn từ bảng hiệu hắt xuống nền đường, phản chiếu lên lớp kính xe, tạo nên những vệt sáng lung linh trong màn đêm.

D không vội mở cửa. Anh nghiêng đầu nhìn vợ, ánh mắt lặng lẽ nhưng sâu thẳm. Nhật Hạ cũng nhìn anh, đôi mắt cô có chút gì đó không cam lòng. Cô không thích điều này. Nhưng cô vẫn làm theo bởi vì D muốn như vậy.

Cô nhấc tay lên, đặt lên má anh, ngón tay lướt nhẹ qua đường viền sắc nét của khuôn mặt anh.

“Vậy lần này, em đi một mình nhé?”

D nắm lấy tay cô, kéo nhẹ xuống, giữ trong lòng bàn tay anh.

“Ừ.”

Nhật Hạ khẽ cười, một nụ cười nửa mê hoặc, nửa dịu dàng.

Rồi cô cúi xuống, hôn anh thật sâu. Không vội vã, không qua loa mà là một nụ hôn chậm rãi, có chủ đích, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào tâm trí cả hai. D không đẩy cô ra. Anh để cô hôn, để cô ngầm thể hiện sự không hài lòng của mình theo cách riêng.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn rời đi. Cánh cửa xe mở ra, Nhật Hạ bước xuống, đôi giày cao gót chạm nhẹ xuống nền đá cẩm thạch trước cửa nhà hàng. Trong giây phút cô xoay người lại, ánh mắt cô vẫn tìm về phía anh. D không nói gì. Anh chỉ khẽ gật đầu.

Và thế là cô bước đi.

Bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa kính, để lại D một mình trong không gian trống trải của chiếc xe.

Anh không lái đi ngay.

Anh ngồi yên một lúc, ánh mắt vẫn dán vào cánh cửa nhà hàng, như thể đang tưởng tượng ra những gì đang diễn ra bên trong.

Rồi, anh khẽ thở ra, đạp ga, lái xe rời đi.

– Tại Nhà Hàng…

Nhà hàng sang trọng, ánh đèn vàng dịu nhẹ phản chiếu lên những bộ bàn ghế tinh tế được sắp xếp gọn gàng. Không gian đủ yên tĩnh để những cuộc trò chuyện trở nên thân mật, nhưng cũng không quá riêng tư đến mức gượng gạo.

Nhật Hạ ngồi đó, đối diện Minh.

Không như những lần trước, cô không ngồi cạnh người đàn ông đi cùng mình.

Không nghiêng người về phía anh ta.

Không chủ động chạm vào tay, không tạo ra những cử chỉ tình nhân đầy mê hoặc mà trước đây cô luôn thực hiện một cách hoàn hảo.

Tối nay, cô không diễn.

Minh nhận ra điều đó ngay lập tức.

Anh ta không hỏi, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên. Chỉ đơn giản là quan sát cô một chút, rồi gật đầu khẽ như thể đã hiểu.

“Không có D ở đây… em cảm thấy không quen?” Minh mở lời, giọng điềm tĩnh.

Nhật Hạ cầm ly nước trên bàn, xoay nhẹ nó giữa những ngón tay thon thả.

Cô không phủ nhận.

“Vâng,” cô trả lời, giọng mềm mại nhưng không hề che giấu sự thật.

Minh không đáp lại ngay. Anh ta rót thêm rượu vào ly, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như trước giờ vẫn vậy.

“Anh có thể hiểu.” Anh ta nói, nhấp một ngụm rượu. “D là trung tâm của tất cả chuyện này. Không có anh ấy… mọi thứ có vẻ mất đi ý nghĩa, đúng không?”

Nhật Hạ cười nhẹ, nhưng trong mắt cô là một tia hụt hẫng thật sự. “Không phải có vẻ, mà là thực sự mất đi ý nghĩa.”

Cô đặt ly nước xuống, ngước mắt nhìn Minh, lần đầu tiên từ khi bữa tối bắt đầu, cô thực sự nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt.

“Tất cả những gì em làm… đều là vì chồng.” Giọng cô không run rẩy, không do dự, mà là chân thành tuyệt đối.

Minh không ngạc nhiên. Nhưng cách Nhật Hạ nói ra điều đó, với một sự chắc chắn đến như vậy, khiến anh ta phải nhìn cô lâu hơn một chút. Nhật Hạ không né tránh.

Cô chưa bao giờ né tránh sự thật về chính mình. “Em thích khi anh ấy nhìn.”

Cô nói tiếp, giọng nhẹ như gió thoảng. “Thích khi em thấy được cảm xúc thỏa mãn của anh ấy lúc chứng kiến em trong vòng tay một người khác.”

Cô dừng lại, khẽ cười một cách đầy tự giễu. “Vậy mà tối nay, anh ấy lại chọn không đi cùng.”

Minh dựa lưng vào ghế, ánh mắt anh ta sắc bén nhưng không phán xét.

“Vậy tại sao em vẫn đến đây?”

Nhật Hạ hít một hơi, ánh mắt cô thoáng có chút bất lực nhưng vẫn mang theo sự chấp nhận.

“Vì em chiều anh ấy.”

Câu trả lời đơn giản nhưng chứa đựng tất cả bản chất của mối quan hệ giữa cô và D.

D muốn thử cảm giác này, anh muốn trải nghiệm sự tưởng tượng thay vì chứng kiến tận mắt. Vậy thì cô sẽ chiều theo mong muốn của chồng, dù nó khiến cô mất đi cảm xúc trọn vẹn mà cô vốn có trong những lần trước.

Minh gõ nhẹ ngón tay lên thành ly, im lặng trong vài giây như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Cuối cùng, anh ta cười khẽ. “Vậy thì… hôm nay em không cần phải diễn gì cả.”

Nhật Hạ nhướng mày, chờ đợi anh ta tiếp tục.

Minh rướn người một chút, đặt khuỷu tay lên bàn, giọng trầm ổn. “Chúng ta cứ nói chuyện như những người bạn.”

Nhật Hạ khựng lại một giây.

Rồi cô bật cười nhẹ, một nụ cười thực sự thoải mái. “Anh không ngại à?”

Minh nhún vai, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên.

“Anh không đến đây để ép em làm những gì em không muốn. Nếu em thích nhập vai một người tình, anh sẽ phối hợp. Nhưng nếu hôm nay em không muốn…” Anh ta dừng lại, ánh mắt bình thản nhưng sâu sắc.

“… thì chúng ta cứ uống rượu, trò chuyện như những người bạn, và đợi xem tối nay sẽ diễn ra như thế nào.”

Nhật Hạ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Không phải vì Minh cho cô quyền lựa chọn, cô luôn có quyền lựa chọn. Mà là vì anh ta hiểu được bản chất của cuộc chơi này, hiểu rằng không có D, thì tất cả chỉ còn là một giao dịch trống rỗng.

Cô nâng ly rượu lên, chạm nhẹ vào ly của Minh, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ.

“Vậy thì… chúng ta cứ như những người bạn thôi.”

Minh gật đầu, đôi mắt anh ta lấp lánh một tia sắc bén, nhưng anh ta không nói thêm gì nữa.

Ly rượu vang sóng sánh dưới ánh đèn vàng, tạo nên những vệt sáng lung linh trên bề mặt thủy tinh trong suốt. Nhật Hạ đặt ly xuống, lướt nhẹ ngón tay quanh miệng ly, ánh mắt khẽ trầm xuống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Minh vẫn ngồi đối diện, kiên nhẫn chờ đợi.

Cuối cùng, cô chậm rãi cất giọng.

“Nhưng dù có thế nào…” Cô ngước lên nhìn Minh, đôi mắt ánh lên tia kiên định. “Chúng ta vẫn phải làm chuyện đó.”

Minh không tỏ ra ngạc nhiên. Anh ta chỉ lặng lẽ quan sát cô một chút, rồi gật đầu.

“Anh biết.”

Không có chút do dự nào. Không có phản ứng bối rối hay thắc mắc.

Bởi vì cả hai đều hiểu bản chất của mối quan hệ này.

D muốn Nhật Hạ làm điều đó.

Nhật Hạ cầm điện thoại lên, nhắn một tin nhắn ngắn gọn:

“Bọn em vừa ăn xong.”

Chỉ vài giây sau, tin nhắn của D hiện lên.

“Ổn không?”

Cô nhìn màn hình, rồi khẽ mỉm cười.

“Ổn, Nhưng không thú vị bằng khi có anh.”

D không trả lời ngay.

Một phút sau, anh nhắn lại. “Gửi anh xem em thế nào.”

Nhật Hạ đặt điện thoại xuống bàn, khẽ nghiêng đầu nhìn Minh.

“Chồng em muốn xem em tối nay trông thế nào.”

Minh cười nhẹ, dựa lưng vào ghế. “D vẫn vậy nhỉ.”

Nhật Hạ cũng cười, nhưng không đáp lại. Cô mở camera trước, tinh chỉnh góc chụp, chọn một khoảnh khắc hoàn hảo, mái tóc đen buông hờ, bờ vai trần thấp thoáng dưới lớp vải lụa đen bóng, đôi mắt ánh lên tia ma mị dưới ánh sáng dịu dàng của nhà hàng.

Cô không cần tạo dáng quá nhiều. Chỉ đơn giản nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt ẩn chứa một chút khiêu khích nhẹ nhàng. Rồi cô gửi bức ảnh đi.

Chưa đầy một phút sau, tin nhắn của D xuất hiện. “Đẹp.”

Chỉ một từ duy nhất.

Nhưng Nhật Hạ có thể tưởng tượng được nét mặt của chồng mình khi xem bức ảnh đó. Cảm giác mong chờ về những gì sắp xảy ra, và cô thích cảm giác đó.

Sau khi thanh toán bữa tối, Minh đứng dậy, kéo ghế cho Nhật Hạ như một quý ông thực thụ. Cô mỉm cười nhẹ, không quá thân mật nhưng cũng không xa cách.

Khi bước ra khỏi nhà hàng, không khí đêm Sài Gòn mang theo chút lành lạnh. Những ánh đèn đường phản chiếu xuống mặt đường ướt nhẹ vì sương, khiến cả khung cảnh mang theo chút gì đó mơ hồ và xa vắng.

Minh không nắm tay cô. Cô cũng không chủ động khoác tay anh ta. Họ đi cạnh nhau, như hai người bạn vừa kết thúc một buổi gặp gỡ đơn thuần. Nhưng họ cả hai đều biết, tối nay sẽ không dừng lại ở đây.

Minh đưa tay vẫy taxi, cánh cửa xe mở ra. Nhật Hạ cố tình chậm một nhịp, lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn khác cho D.

“Bọn em đang đến khách sạn.”

D không trả lời ngay lập tức.

Nhật Hạ biết anh đang đọc tin nhắn, đang hình dung ra những gì sắp xảy ra.

Cô đặt điện thoại vào túi, bước vào xe, Minh ngồi xuống bên cạnh cô. Taxi lăn bánh, đưa họ đến một đêm dài mà D chỉ có thể tưởng tượng.

Le Meridien, một trong những khách sạn cao cấp bậc nhất Sài Gòn, nơi những ánh đèn xa hoa không bao giờ tắt. Khi xe dừng lại trước sảnh, Minh mở cửa trước, bước ra rồi lịch sự chìa tay ra cho Nhật Hạ. Cô đặt tay lên tay anh ta, không quá thân mật, nhưng cũng không từ chối.

Bên trong sảnh, không gian yên tĩnh hơn so với bên ngoài. Những ánh đèn chùm pha lê phản chiếu xuống sàn đá cẩm thạch sáng bóng, tạo nên một bầu không khí sang trọng nhưng không phô trương.

Nhật Hạ bước vào sảnh, đôi giày cao gót gõ nhẹ lên nền đá, âm thanh vang lên trong không gian rộng lớn. Cô có thể cảm nhận được một vài ánh mắt lướt qua mình, từ những nhân viên lễ tân đến những vị khách khác trong khách sạn.

Dĩ nhiên, cô đã quá quen với điều đó. Một người phụ nữ xinh đẹp đến mức khiến người ta phải ngoái nhìn, bước vào khách sạn cùng một người đàn ông ăn mặc lịch lãm.

Người ta có thể nghĩ gì?

Nhật Hạ không quan tâm.

Cô chỉ quan tâm đến người không có mặt ở đây.

Cô mở điện thoại, chụp một bức ảnh không quá lộ liễu, chỉ là khung cảnh khách sạn trước mặt, rồi gửi cho D.

Một phút sau, tin nhắn phản hồi xuất hiện. “Lên phòng đi.”

Nhật Hạ nhìn dòng chữ trên màn hình, khẽ cười nhẹ.

Minh đứng bên cạnh, nhìn thoáng qua điện thoại của cô, rồi mỉm cười. “Anh ta ra lệnh rồi à?”

Nhật Hạ nhét điện thoại vào túi, ánh mắt cô chậm rãi lướt lên nhìn Minh.

“Không phải ra lệnh.” Cô cười nhẹ, giọng đầy ý tứ. “Anh ấy đang chờ.”

– Nhà vợ chồng D…

Căn hộ rộng lớn vẫn yên tĩnh như mọi khi. Dựa lưng vào ghế sofa, D nhấp một ngụm rượu vang, cảm nhận vị chát nhẹ lan trên đầu lưỡi, nhưng không đủ để làm dịu đi cảm giác trống rỗng đang âm ỉ trong lồng ngực.

Anh nhìn lướt qua màn hình điện thoại trên bàn.

Không có gì mới.

Không tin nhắn.

Không hình ảnh.

Không một dấu hiệu nào cho thấy điều mà anh biết chắc chắn đang xảy ra. Nếu như những lần trước, anh sẽ ở đó, sẽ thấy tận mắt từng khoảnh khắc, từng biểu cảm, từng hơi thở gấp gáp của cô.

Nhưng lần này, anh không thấy gì cả. Lần này, mọi thứ đều do trí tưởng tượng của anh lấp đầy. Và chính sự mơ hồ đó lại khiến anh cảm thấy một khoái cảm lạ lùng.

D biết họ đang làm gì. Nhưng anh không biết chính xác là như thế nào.

Anh không nghe được âm thanh của cô.

Anh không thấy cách cô ngước nhìn người đàn ông ấy.

Anh không cảm nhận được từng nhịp chuyển động của họ.

Chỉ có những khoảng trống. Và những khoảng trống đó khiến trí tưởng tượng của anh tự do lang thang, lấp đầy bằng những hình ảnh mà có lẽ còn mãnh liệt hơn cả thực tế.

Tiếng thông báo nhỏ vang lên, kéo D ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình. Anh cúi xuống, cầm lấy điện thoại. Tên của Nhật Hạ hiện lên trên màn hình. Một tin nhắn hình ảnh.

D không mở ngay lập tức.

Anh ngồi thẳng dậy, cảm nhận trái tim mình đập mạnh hơn một nhịp, nhưng không phải vì hồi hộp hay lo lắng.

Mà là sự mong chờ. D vuốt nhẹ màn hình, mở tin nhắn. Hơi thở anh khẽ ngừng lại trong một thoáng chốc. Nhật Hạ và Minh trần trụi.

Nhật Hạ nằm dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ của căn phòng khách sạn, làn da trắng mịn đối lập hoàn toàn với bóng dáng mạnh mẽ của người đàn ông đang ở trên cô.

Cơ thể cô đang đón nhận anh ta. Cặp ngực của cô phơi ra tuyệt hảo, chiếc bụng phẳng lì trắng nõn. Và bên dưới đó là âm đạo của cô đang được lấp đầy bởi dương vật của Minh. Cô đang thuộc về anh ta.

Nhưng đôi mắt cô lại hướng về camera. Nhật Hạ nhìn thẳng vào ống kính, như thể biết chính xác người đang xem bức ảnh này là ai. Như thể cô đang tìm D trong khoảnh khắc ấy. Và trong đôi mắt đó, không có sự xa cách nào.

Một thông điệp rõ ràng “Em đang làm điều anh muốn. Anh có đang nhìn không?”

D cảm thấy cả cơ thể nóng lên, không phải vì ghen tuông, không phải vì bất lực, mà là vì cảm giác không thể kiểm soát được dòng suy nghĩ của chính mình. Anh biết cô đang ở trong vòng tay một người khác. Anh biết cô đang cho anh ta tất cả những gì anh ta muốn.

Nhưng chính xác cô đang cảm thấy gì?

Chính xác cô đang chuyển động như thế nào?

Chính xác hơi thở của cô đang gấp gáp ra sao?

Anh không biết.

Và khoảng trống đó khiến tất cả trở nên điên cuồng hơn, kích thích hơn, khoái cảm hơn.

D đặt điện thoại xuống bàn, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại. Bức ảnh vẫn hiện rõ trong đầu anh, từng chi tiết, từng đường nét. Nhưng điều khiến anh thực sự bị cuốn vào không phải chỉ là hình ảnh ấy. Mà là những gì anh không thể thấy.

Anh biết họ đang làm tình. Nhưng anh không biết chính xác họ đang làm như thế nào.

Anh biết cơ thể cô thuộc về một người khác ngay lúc này. Nhưng anh cũng biết trái tim cô vẫn ở đây, vẫn thuộc về anh. Và chính sự giằng co đó khiến cảm xúc của anh trở nên vừa kỳ lạ, vừa thú vị.

Nếu anh có mặt ở đó, anh sẽ thấy tất cả, sẽ không có khoảng trống nào để tưởng tượng. Nhưng tối nay, tất cả đều là do trí óc anh tự hoàn thiện. Mọi hình ảnh, mọi âm thanh, mọi hơi thở đều do chính anh tự tạo ra.

Và D nhận ra rằng khoái cảm từ trí tưởng tượng đôi khi còn mạnh hơn cả thực tế. Anh mở mắt, nhìn lại điện thoại. Không có tin nhắn nào khác. Nhật Hạ không nói gì thêm. Chỉ một bức ảnh, rồi im lặng hoàn toàn.

D cười khẽ, không phải vì thích thú. Cũng không phải vì khó chịu. Mà là vì đây chính xác là điều anh đã muốn thử.

Lần đầu tiên, anh không ở đó.

Lần đầu tiên, anh chỉ có thể tưởng tượng.

Lần đầu tiên, anh biết mà không biết.

Và D không thể phủ nhận rằng cảm giác này thật sự cuốn hút đến kỳ lạ.

D đặt ly rượu xuống bàn, tựa đầu ra sau ghế, đôi mắt dán vào màn đêm ngoài cửa sổ. Ánh đèn thành phố phản chiếu trên mặt kính, tạo thành những vệt sáng lấp lánh, nhưng trong tâm trí anh, tất cả vẫn chỉ xoay quanh khoảnh khắc vừa rồi.

Tấm ảnh Nhật Hạ gửi vẫn nằm trên màn hình điện thoại.

Anh không mở lại.

Không cần phải mở lại.

D nhớ lại những lần trước, khi anh trực tiếp ngồi trong căn phòng, mắt không rời khỏi từng khoảnh khắc. Anh đã thấy hết tất cả. Thấy biểu cảm của cô, từ những cử động nhỏ nhất trên gương mặt đến từng ánh mắt cô trao đi. Thấy cách cơ thể cô phản ứng, từng chuyển động nhẹ nhàng hay mãnh liệt, từng cơn rùng mình thoáng qua, từng hơi thở gấp gáp.

Anh biết chính xác những gì đang diễn ra, cảm nhận từng giây từng phút theo cách trực diện nhất. Và chính điều đó mang lại một cảm giác chiếm hữu trọn vẹn, một sự kích thích mãnh liệt khi biết rằng dù cô đang trong vòng tay ai, anh vẫn là người điều khiển tất cả.

Nhưng lần này, anh không có mặt ở đó. Lần này, mọi thứ chỉ đến với anh qua một bức ảnh duy nhất. Và sự khác biệt đó mang đến một cảm giác hoàn toàn mới.

Mọi thứ không còn là một hình ảnh thực tế rõ ràng như trước, mà là những mảnh ghép vụn vặt mà anh phải tự mình sắp xếp lại. Và anh tự nhẫm so sánh trải nghiệm giữa việc ở đó và không ở đó.

Không có trải nghiệm nào thú vị hơn trải nghiệm nào. Ở đó, anh có được cảm giác kiểm soát tuyệt đối, tận mắt chứng kiến tất cả. Không ở đó, anh có được sự mơ hồ đầy kích thích, một loại khoái cảm đến từ sự tưởng tượng không giới hạn.

Cả hai đều có sự thú vị riêng, mỗi cái mang đến một cảm xúc hoàn toàn khác biệt.

D cầm điện thoại lên lần nữa, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, nhưng vẫn không có tin nhắn nào mới.

Không có thêm cập nhật nào.

Không có thêm hình ảnh nào khác.

Nhật Hạ đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của anh, nhưng không có nghĩa là cô xa cách. D không cần phải nhìn thấy để biết cô thuộc về anh. Anh không cần phải có mặt ở đó để cảm nhận rằng cô vẫn luôn hướng về anh. Vì anh hiểu rõ hơn ai hết, Nhật Hạ không bao giờ giấu anh bất cứ điều gì. Dù cô có ở đâu, dù cô có ở trong vòng tay ai, cô vẫn luôn quay về bên anh, vẫn luôn yêu anh theo cách không gì có thể thay đổi được.

Đó là sự khác biệt giữa một cuộc chơi và một tình yêu thực sự.

D dựa người ra sau, khẽ nhắm mắt lại. Anh không nghĩ về những gì Minh đang làm với cô. Anh nghĩ về ánh mắt của cô khi gửi tấm ảnh ấy cho anh.

Một ánh mắt dịu dàng, nhưng chứa đựng một thông điệp sâu sắc “Anh có đang nhìn không? Anh có đang cảm nhận không?”

Tiếng cửa mở nhẹ vang lên trong không gian tĩnh lặng. D vẫn ngồi trên sofa, ly rượu trên bàn đã vơi một nửa, nhưng anh không còn quan tâm đến nó nữa.

Mắt anh hướng về phía cánh cửa, nơi bóng dáng quen thuộc vừa xuất hiện. Nhật Hạ đã về. Cô đứng đó, ngay ngưỡng cửa, chiếc váy lụa đen vẫn ôm lấy cơ thể mảnh mai, nhưng vạt váy hơi nhăn, như thể chứng tỏ rằng nó đã từng bị ai đó lướt tay qua, từng bị ai đó kéo lên cao, rồi lại được vuốt phẳng trước khi bước ra khỏi khách sạn.

Mái tóc cô có chút rối nhẹ, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn phòng, nhưng ánh nhìn ấy không hề xa lạ.

Vẫn là Nhật Hạ của anh.

Vẫn là người phụ nữ yêu anh hơn tất thảy.

Vẫn là người mà, dù có ở trong vòng tay ai, vẫn luôn quay về bên anh.

D chưa kịp nói gì cô đã lao đến. Nhật Hạ nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh như thể sợ rằng nếu cô không làm vậy, anh sẽ tan biến. D cảm nhận sự mềm mại quen thuộc, hơi ấm của cơ thể cô áp sát vào ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ anh, bàn tay cô bấu nhẹ lấy lưng áo anh.

Hơi thở cô vẫn còn vương chút gấp gáp, như thể dư âm của cơn khoái cảm vừa rồi vẫn chưa kịp tan biến hoàn toàn. Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn ở trong vòng tay anh.

Cô không nói gì. Cô chỉ ôm anh thật chặt. Như một lời khẳng định. Như một lời cam kết. Như một cách để cô nhắc nhở chính mình rằng, dù cô có đi xa đến đâu, nơi duy nhất cô thuộc về vẫn là ở đây.

D nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương thơm của cô, cảm nhận cảm giác da thịt cô đang kề sát vào anh, cảm nhận từng nhịp tim cô đập nhanh trong lồng ngực. Anh đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc cô, lòng bàn tay dịu dàng mơn trớn đường cong lưng cô, như để trấn an, như để nhắc cô nhớ rằng anh vẫn ở đây, anh chưa từng đi đâu cả.

Cuối cùng, Nhật Hạ khẽ thì thầm. “Em nhớ anh.”

Giọng cô nhỏ, nhưng mang theo một tình yêu vô hạn.

D không đáp lại ngay.

Anh chỉ siết chặt vòng tay hơn, để cô cảm nhận được rằng anh cũng nhớ cô.

Họ cứ thế ôm nhau. Không ai nói gì, chỉ có hơi ấm của nhau, chỉ có nhịp tim của nhau, chỉ có một tình yêu không gì có thể lay chuyển.

D biết cô đã ở trong vòng tay người khác cả đêm nay. Anh biết cô đã trao trọn cơ thể cho một người đàn ông khác. Và biết một phần của cô đã thuộc về người đó trong vài giờ qua.

Nhưng D cũng biết rằng tim cô vẫn luôn ở đây. Vẫn luôn là của anh. Không gì có thể thay đổi điều đó. Không ai có thể thay thế vị trí của anh trong lòng cô.

Cảm giác biết mà không biết, khoái cảm từ sự tưởng tượng và chờ đợi, tất cả những trải nghiệm ấy đều tan biến vào giây phút này. Chỉ còn lại cô và anh, trong căn hộ này, trong cái ôm này, trong một thế giới chỉ có hai người.

D cúi xuống, thì thầm bên tai cô. “Anh cũng nhớ em.”

Nhật Hạ mỉm cười, siết chặt lấy anh hơn. Cuối cùng, cô đã về nhà. Về bên người mà cô yêu nhất.

Thời gian trôi qua, nhịp điệu cuộc chơi của họ thay đổi.

Không còn là những buổi hẹn mà lúc nào D cũng có mặt.

Không còn là những lần anh luôn tận mắt chứng kiến từ đầu đến cuối.

Giờ đây, anh xen kẽ giữa việc đi cùng vợ và để cô đi một mình.

Có lúc, anh ngồi ngay đó, quan sát từng khoảnh khắc.

Có lúc, anh đưa cô đến nơi hẹn rồi quay về, chỉ nhận được tin nhắn và hình ảnh cập nhật.

Và chính sự thay đổi này khiến D tò mò hơn bao giờ hết.

Những người đàn ông kia, họ nghĩ gì về điều này? Họ có cảm thấy thoải mái hơn khi không có anh ở đó không? Họ có thấy tự tin hơn khi không phải chịu áp lực từ ánh mắt quan sát của anh không? Hay họ nhận ra điều gì đó khác biệt? D muốn biết.

Và qua nhiều lần lắng nghe, anh đã có câu trả lời.

Mỗi người đàn ông đều có nhận xét khác nhau, nhưng họ đều có một điểm chung là Nhật Hạ không còn mãnh liệt như khi D có mặt.

Một số người thấy nhẹ nhõm hơn khi không có D. Họ thừa nhận rằng sự hiện diện của anh khiến họ áp lực, dù anh chẳng hề nói gì hay làm gì để can thiệp. Chỉ cần biết rằng anh đang ở đó, đang nhìn, đã đủ khiến họ cảm thấy cần phải chứng tỏ bản thân nhiều hơn.

Và khi anh không có mặt, họ nghĩ rằng mọi thứ sẽ tự nhiên hơn, thoải mái hơn. Nhưng rồi họ nhận ra điều ngược lại.

Nhật Hạ vẫn dịu dàng, vẫn sẵn sàng, vẫn trao cơ thể mình như những lần trước.

Nhưng có một thứ gì đó đã thay đổi.

Cô không còn nhập tâm hoàn toàn.

Cô không còn khao khát một cách mãnh liệt như khi có D ngồi ngay đó.

Cô vẫn tận hưởng, nhưng không có sự cháy bỏng như khi biết rằng chồng mình đang nhìn.

D không ngạc nhiên. Vì anh biết rõ hơn ai hết, Nhật Hạ không phải là người phụ nữ chỉ đơn thuần tận hưởng thể xác. Cô yêu anh, yêu cảm giác bị anh nhìn, yêu cảm giác làm điều đó khi biết ánh mắt anh đang dõi theo từng chuyển động. Và khi anh không có mặt, dù bản thân cô vẫn tiếp tục, cô không thể đạt đến khoái cảm tột cùng như những lần trước.

D ngồi trong căn hộ của mình, suy ngẫm về tất cả những điều đó.

Anh đã thử cả hai.

Anh đã thử chứng kiến, và anh đã thử chỉ tưởng tượng.

Và giờ đây, anh cũng biết sự khác biệt trong cảm giác của Nhật Hạ.

Không phải cô không tận hưởng khi anh không ở đó.

Không phải cô không có khoái cảm khi làm điều đó một mình.

Nhưng với cô, khác với anh, có mặt và không có mặt, là hai trải nghiệm hoàn toàn đối nghịch nhau. Cô cần ánh mắt của anh, cần cảm giác biết rằng anh đang ở đó, cần sự kết nối vô hình mà họ chia sẻ ngay cả khi cô đang ở trong vòng tay một người khác.

D tựa lưng vào ghế, nhấp một ngụm rượu, rồi khẽ cười. Cảm giác đó không chỉ đến từ phía anh.

Mà còn từ chính Nhật Hạ. Và đó là điều khiến tình yêu của họ không thể bị thay thế bởi bất cứ ai khác.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv69.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Kể Chuyện Cuckold
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex ngắn
Phân loại Truyện sex cuckold, Truyện sex ngoại tình
Tình trạng Update Phần 6
Ngày cập nhật 28/02/2025 11:32 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lồn già vẫn nứng
Thấy Chín Cựa qua chơi, bà Tư nài nỉ: Bà đau mỏi thắt lưng quá Chín, bây đấm lưng giùm bà, đây chỗ này nè Chín, nằm cũng đau, ngồi cũng đau, đi khom khom cũng đau, hổng ai đấm lưng giùm, hôm rồi thằng Bảy anh bây, nó đấm lưng giùm một lúc, vậy mà đỡ đau nhức được mấy bữa, giờ lại đau...
Phân loại: Truyện sex ngắn Đụ máy bay
Đi cách ly cùng chị hàng xóm
Trưa hôm đó tôi với chị bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa giao đồ ăn. Mở mắt ra nhìn thấy chị đang ngái ngủ trong vòng tay tôi liền trao cho chị một nụ hôn, lưỡi tôi xâm nhập vào trong miệng và mút lấy lưỡi chị, được 1 phút thì tôi dừng lại đứng dậy vỗ nhẹ vào mu lồn chị qua lớp...
Phân loại: Truyện sex ngắn Đụ với hàng xóm Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật Truyện sex mùa Covid
Dụ dỗ mẹ vào con đường loạn luân
Hôm nay, khi tôi còn đang mơ màng thì đã thấy một cảm giác ấm nóng ở phần dưới của mình và khi tôi mở mắt ra thì đó là cảnh tượng mẹ tôi đang dùng miệng mà phục vụ tôi ngay vào buổi sáng, rồi tôi rùng mình mà phóng dòng tinh đặc quánh của mình vào cái miệng ấy, mẹ cũng mở to miệng ra...
Phân loại: Truyện sex ngắn Truyện loạn luân Đụ mẹ ruột
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba